Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc
Chương 14
Thời gian đăng bài: 15:29:41, 19/7/2012
Sắp đến lễ Giáng Sinh rồi, tôi không có khái niệm gì đối với cái ngày lễ này. Gần đây Yen khá bận, phải tập luyện biểu diễn, mà tôi cũng nhận được điện thoại của bạn học, cô ấy muốn mời tôi đêm Giáng Sinh đi câu lạc bộ cao cấp XX hát hai bài. Tôi suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn đáp ứng, dù sao còn chưa từng ra ngoài xã hội thực tiễn, tôi nói chuyện này cho Yen nghe, nàng có chút lo lắng nói: “Chỗ đó đều là những người nào đi vậy? Là bố trí tiệc tối à?” Tôi nói: “Nghe bạn học nói đêm đó là một số người có thân phận địa vị bố trí tiệc tối, là loại khá yên tĩnh, cậu ấy bảo tớ chọn hai bài hát tiếng Anh, một bài thánh ca tiếng Mỹ, một bài nhạc jazz-pop.” Nói xong nàng khẽ gật đầu, nói: “Tốt lắm, đi thử một chút đi, va chạm xã hội.” Sau khi trưng cầu rồi được nàng tán thành, tâm tình tôi đột nhiên rất tốt.
Ngày hôm sau, bạn học dẫn tôi tới ban nhạc để hợp nhạc, ở cổng trường học tôi gặp Cao Phàm, anh ta nhìn thấy tôi thì rất vui vẻ chạy chậm tới đây, nói: “Hạ Mạt, anh đang muốn tìm em đó? Không nghĩ tới gặp em ở đây.” Tôi cười nói: “Có chuyện gì sao? Sư huynh.” Anh ta gãi đầu, nói: “Haha, đêm Giáng Sinh có rảnh không? Anh muốn mời em ăn cơm.” Tôi nói: “Ồ! Thật ngại quá, đêm Giáng Sinh em nhận biểu diễn rồi.” Anh ta nói tiếp: “Đêm Giáng Sinh này sao? Anh thật sự muốn mời em ăn cơm, xin em đừng từ chối anh được không?” Lúc đó bạn học đứng ngay bên cạnh tôi, tôi lúng túng, không muốn đứng đờ ở đó, vội vàng nói: “Gặp sau đi, bây giờ chúng em phải đi tập luyện rồi, chào sư huynh.” Nói xong thì kéo bạn học chạy, tôi nghe thấy anh ta ở phía sau nói: “Vậy đến lúc đó anh lại tìm em.”
Lúc đi đến câu lạc bộ, người của ban nhạc đều đến đông đủ, người trong ban nhạc đều là sư huynh sư tỷ tốt nghiệp từ trường tôi, chúng tôi nhiệt tình chào hỏi và giới thiệu mình, sau đó chính là thử âm. Lần đầu tiên hợp tác cùng ban nhạc, trong lòng căng thẳng, lúc này, một vị sư huynh bên cạnh tôi nói: “Đừng căng thẳng, chúng tôi sẽ chạy theo em.” Tôi hiểu ý nhìn anh, nói: “Thật cảm ơn sư huynh.” Lúc này đều nghe thấy bọn họ đang cười, tôi không hiểu gì nhìn bọn họ, bạn học cười nói với tôi: “Cậu phải gọi chị ấy là soái soái sư tỷ.” Tôi kinh ngạc, ngại ngùng xin lỗi.
Tôi đánh giá cái chị cao kều này, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, ngũ quan rất xinh đẹp, nhìn kỹ vẫn nhìn ra được là con gái, chỉ là ăn mặc quá trung tính.
Hợp nhạc vô cùng thuận lợi, bọn họ đều nhất trí tán thành kỹ năng hát của tôi không tệ, hi vọng sau này làm hát chính lâu dài của bọn họ, tôi còn muốn suy xét một chút.
Buổi tối trở về trường học tôi liền không thể chờ đợi được nữa nhắn tin cho Yen, hỏi nàng hiện đang ở đâu? Nàng nói nàng ở phòng đàn. Tôi vội vã chạy đến phòng đàn tìm nàng, gõ cửa. Mở cửa không phải nàng, là một cậu trai, cậu trai lo lắng nhìn tôi hai giây mới để cho tôi đi vào, tôi nhìn thấy Yen đang thu dọn nhạc cụ, nàng thấy tôi đến, cười nói: “Cậu đã về rồi?!” Tôi gật đầu nói phải. “Đây là Trương Khải, bạn học của tớ, chúng tớ cùng nhau luyện nhạc để biểu diễn.” Yen giới thiệu. Tôi và Trương Khải cùng khẽ gật đầu, cậu ta liền nói với Yen: “Yen, ngày mai lúc nào tớ hẹn cậu?” Yen suy nghĩ một chút, nói: “Còn chưa xác định, đến lúc đó lại gửi tin nhắn đi.” Cậu ta nhìn nàng vài giây sau đó nói: “Ừm! Tớ chờ tin nhắn của cậu, tớ có thể đến bất cứ lúc nào.”
Chúng tôi đi đến dưới lầu phòng đàn, Trương Khải xoay người nhìn Yen, nói: “Yen, chuyện lúc trước, tớ chờ cậu trả lời chắc chắn, đi trước.” Yen mỉm cười gật đầu. Tại sao tôi cảm giác có điểm không đúng?! Trong lòng là lạ.
Khoác tay nàng cùng nhau đi về ký túc xá, Yen hỏi: “Ngày hôm nay hợp nhạc thế nào? Hài lòng không?” Tôi đáp: “Ừm! Tốt vô cùng, bọn họ còn muốn tớ làm hát chính lâu dài.” Nàng quay đầu nhìn tôi, nói: “Có thật không? Vậy thì tốt quá rồi, chứng tỏ Mạt Mạt rất tuyệt.” Tôi xấu hổ cười ha ha. Tôi nói tiếp: “Hình như hôm nay cậu có tâm sự? Làm sao vậy?” Nàng lắc đầu một cái, nói: “Không có, Mạt Mạt, cùng tớ lên sân thượng ngồi một chút được không?”
Chúng tôi lên tới sân thượng, gió đêm nay không hề lớn, nhưng bây giờ là mùa đông, vẫn rất lạnh. Tìm một chỗ tránh gió ngồi xuống, tôi hỏi nàng: “Lạnh không?” Nàng tựa đầu lên vai tôi, nói: “Không lạnh, chỉ là tay hơi buốt.” Tôi nắm tay nàng, nói: “Haha, tớ cho cậu ấm áp.” Nàng nhìn tôi nở nụ cười.
Nói xong, chúng tôi cứ lẳng lặng ngồi như vậy, qua rất lâu, tôi tưởng là nàng ngủ thiếp đi trên vai tôi, sợ nàng cảm lạnh. Tôi vỗ nhẹ mặt nàng, nói: “Yen, không thể ngủ, nơi này lạnh, sẽ cảm lạnh.” Nàng nhỏ giọng nói: “Tớ không ngủ.” Tôi nói: “Ồ! Như vậy là tốt rồi, cậu đang ở đây nghĩ gì thế?”
Nàng không trả lời câu hỏi của tôi, một lát sau nàng nói:”Ngày hôm nay tớ tình cờ gặp Cao Phàm, anh ấy nhờ tớ giúp một chuyện.” Vừa nghe thấy nàng nói tới Cao Phàm tôi liền nhíu mày, nói: “Anh ta muốn cậu làm gì?” Yen nói: “Anh ấy nhờ tớ giúp anh theo đuổi cậu.” Tôi kinh ngạc thẳng băng thân thể, nói: “Cái gì??? Anh ta đúng là vô lý! Thật ấu trĩ! Vậy cậu nói thế nào?” Tôi chỉ quan tâm nàng trả lời hắn ra sao. Yen cũng ngồi thẳng người, nhìn tôi nói: “Tớ nói tớ không giúp anh được, để chính anh ấy nỗ lực.” Ôi! May là nàng không đáp ứng, có điều muốn hắn nỗ lực là có ý gì?
Tôi nói: “Ừm! Tớ sẽ nói rõ ràng với anh ta.”
“Cậu thích anh ấy à?” Yen không nhìn tôi, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, hỏi.
“Không thích.” Tôi khẳng định trả lời.
“Tại sao? Điều kiện mọi mặt của anh ấy đều rất tốt, hàng năm đoạt học bổng, phẩm chất cũng không tệ.”
“Anh ta không phải đồ ăn của tớ.” Tôi tức giận nói, nàng bị lời lẽ dung tục của tôi chọc cười.
“Tại sao không cho anh ấy một cơ hội thử xem?” Nàng hỏi tiếp.
“Đối với anh ta không có cảm giác, không muốn lãng phí thời gian của mọi người.” Tôi giận dỗi nói. Nàng không lên tiếng nữa…
Nàng cùng tôi nói chuyện này, đột nhiên tôi nhớ đến cái gì, liền hỏi nàng: “Tối nay Trương Khải đó hình như có tình ý với cậu?!” Mắt nàng trợn to nhìn tôi, sau đó ánh mắt ảm đạm đi, nói: “Ừm! Cậu ấy muốn tớ làm bạn gái.” Lòng tôi lộp bộp một hồi, không vui hỏi: “Vậy cậu thích cậu ta không?” Nàng thở dài một hơi, nói: “Không biết, cậu ấy cho tớ thời gian suy nghĩ, cậu cảm thấy cậu ấy thế nào?” Tôi nào có tâm tình nghe tiếp, tùy tiện ứng phó một câu: “Ừm! Không tệ.” Nàng kinh ngạc nhìn tôi, nói: “Thật?”, tôi bị nàng hỏi đến á khẩu vô ngôn, không trả lời được.
Đêm đó, tâm tình của tôi hỏng bét, buồn bực nói không nên lời, tôi rất ghét bản thân như vậy, cũng rất ghét những ngày kế tiếp……
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!