Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc - Chương 142
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc


Chương 142


22:27:16, 26/3/2013

Sau khi chính thức học môn chuyên ngành, mới thấy được chân chính nhập học rồi. Mọi người bắt đầu bận túi bụi, người thì chuẩn bị cho một đống bài tập, người thì chuẩn bị cho buổi hòa nhạc vào học kỳ hai, nhưng bận rộn đến mấy cũng không quên hôm nay là sinh nhật Yen. Hơn nữa là buổi chúc mừng cho nàng một lần cuối cùng trong thời đại học, từ lâu đã nghĩ kỹ cách bố trí cho hôm nay, nếu có chuyện quan trọng để làm thì tôi sẽ dậy sớm, nghiêng người nhìn nàng đang ngủ say bên cạnh, làn mi cong, dày và dài, môi hơi mở ra, hô hấp đều đều, tôi không nhịn được mà giở trò xấu dùng tay nắm mũi của nàng, chỉ thấy nàng nhíu mày, trở mình hất tôi ra, trực tiếp đưa lưng về phía tôi mà ngủ tiếp, tôi như kẹo cao su mà ôm dính lấy nàng, miệng khẽ thổi vào tai nàng, lát sau nàng liền quay người lại, tôi nhân tiện đưa cánh tay nâng cổ của nàng, mặt nàng sượt vào hõm vai của tôi mấy lần, còn chưa chịu mở mắt ra.

“Bảo bối, sinh nhật vui vẻ!” Tôi dịu dàng nói với nàng rồi khẽ hôn vào trán của nàng, nàng đột nhiên mở mắt ra, lộ ra ánh mắt kinh ngạc, sau đó bật cười vui sướng, xoa mặt của tôi, hôn lên môi tôi.

“Cảm ơn! Cậu luôn luôn nhớ đến sinh nhật của tớ như vậy, sao mà dậy sớm vậy? Còn chọc ghẹo người ta.” Yen dịu dàng lẩm bẩm.

“Cái gì cũng có thể quên, chỉ là không thể quên sinh nhật người yêu, ngày hôm nay tớ muốn ra ngoài chơi cùng cậu, được không?” Tôi thì thầm, vuốt ve sau lưng nàng, tôi muốn nói sinh nhật của tôi nàng cũng để tâm giống như vậy.

“Hả? Hôm nay có lớp đấy.” Yen hoàn toàn tỉnh rồi, trợn to mắt nhìn tôi.

“Chỉ nghỉ lớp một ngày được không? Dù sao cũng không phải môn học chính.” Tôi hơi bĩu môi nũng nịu.

“Được! Nghe lời cậu.” Yen thân mật sượt mũi với tôi, sảng khoái đồng ý.

“Quá tốt rồi! Vậy chúng mình dậy mau đi, tớ sợ thời gian không đủ dùng.” Buông ra Yen, sốt ruột ngồi dậy, nàng mỉm cười duỗi ra hai tay, muốn tôi ôm nàng dậy, tôi chống hai tay ở hai bên người nàng, cúi đầu để nàng ôm cổ của tôi rồi tôi lại ôm nàng dậy, đây là động tác nuông chiều mà tôi với nàng thường hay làm, thích cách được cưng chiều như vậy.

“Đây là hai ngày trước ra ngoài dạy học tớ mua được, thích không?” Đi vào nhà vệ sinh, tôi đưa hai bộ áo phông ngắn tay màu trắng ra trước mặt Yen.

“Thật là đẹp! Chất liệu rất mềm. Ồ! Đây là đặc biệt bảo người ta in vào sao?” Yen vui vẻ cầm lấy áo hỏi. Hoa văn trên áo là trái tim hoạt hình dễ thương, phía dưới viết tên của hai đứa và lời yêu thương bằng tiếng Anh.

“Ừm! Không phải gần đây đang lưu hành tự làm trang phục tình nhân sao, tớ chọn trong cửa hàng rất lâu, chính vì ngày hôm nay có thể mặc với cậu, cùng chụp hình kỷ niệm.” Tôi vừa thay quần áo vừa nói, mặc một chiếc có chữ ‘I love Yen’ vào trên người.

“Thế nào? Đẹp mắt không?” Yen cũng lập tức thay áo ngay trước mắt tôi, vui vẻ hỏi.

“Đẹp chết mất, ánh mắt của tớ thật tốt.” Tôi đắc ý nói, dáng người của nàng mặc cái gì cũng đẹp.

“Ha ha! Chúng ta lên đường thôi!” Yen véo nhẹ lấy mặt của tôi, dắt tay tôi nói, thế là hai đứa không đợi hội chị em tỉnh dậy đã ra cửa từ rất sớm.

Hít lấy không khí tươi mát vào sáng sớm, khiến cho tinh thần người ta thoải mái, sớm như vậy đi trên sân trường, cực kỳ ít người, hưởng thụ lấy yên tĩnh vào giờ phút này, không có tiếng nhạc cụ và tiếng hát, chỉ có tiếng hót của chim nhỏ, hai đứa hớn hở đeo balo, nắm tay dung dăng dung dẻ đi ra ngoài trường, Yen hỏi tôi muốn dẫn nàng đi đâu, tôi chỉ cười thần bí, không trả lời, bảo nàng đi theo tôi là được rồi.

“Không biết nơi nào có mì trường thọ, cảm thấy mì sợi có thể thay cho nó, canh thịt dê thì sao?” Lát nữa phải ngồi xe một tiếng, trước tiên dẫn Yen đi ăn mì.

“Trước đây sinh nhật tớ không thấy cậu dẫn tớ đi ăn mì, tại sao lần này đặc biệt dẫn tớ đi?” Yen tò mò hỏi.

“Lần trước về nhà cậu, lúc xem TV, mới biết dân gian xưa nay có tập tục ăn mì mừng thọ vào sinh nhật, nó có thể đại biểu một loại ước vọng tốt đẹp của con người đối với tương lai, vì thế tớ cũng muốn theo phong tục một lần, hi vọng mọi điều tốt đẹp đều đến với cậu.” Tôi hơi ngượng ngùng nhìn nàng nói.

“Ha ha! Hiểu rồi! Vậy thì gọi một bát lớn, chúng mình cùng ăn? !” Yen mỉm cười xoa đầu của tôi.

Lúc ăn mì, hai đứa đều toát mồ hôi, tôi lấy ra khăn tay lau mồ hôi cho nàng, tay nàng nắm lên tóc dài, nóng đến chảy mỡ, may mà tôi đã chuẩn bị dây thun, lập tức đưa cho nàng buộc, tay nàng rất khéo léo, không có cái lược cũng có thể buộc rất đẹp, tay tôi vụng về, làm thế nào cũng không hài lòng, nàng xoay người tôi đưa lưng về phía nàng, cẩn thận buộc cho tôi.

“Sau này, tớ cũng muốn cậu buộc tóc cho tớ như thế.” Buộc xong, tôi xoay người nhìn nàng, nhẹ giọng nói.

“Được! Tớ đồng ý.” Yen đưa hai tay chống ở trên đùi tôi, mặt dựa vào rất gần tôi nói, một câu ‘tớ đồng ý’ làm tôi mắc cỡ hơi cúi đầu hé miệng cười.

Ăn xong bữa sáng thì đi trạm xe ngồi xe, không có tuyến đi thẳng, đành phải ngồi lên mấy tuyến trước mặt rồi đổi xe sau, Yen không hỏi lại tôi muốn đi đâu, ở trên xe trò chuyện cùng tôi một lúc thì dựa vào vai tôi ngủ thiếp đi. Vuốt ve mu bàn tay mềm mại của nàng, bây giờ nàng vẫn chân thật ở bên người tôi, nhưng qua năm nay thì phải rời xa tôi rồi, cảm xúc sầu bi xông lên đầu, khó chịu như bị thứ gì ngăn chặn. Cố gắng để cho mình không được nghĩ những thứ này, an ủi mình vẫn còn chút thời gian bên nhau, cầm lấy máy ảnh, chụp trộm một tấm hai đứa bây giờ, muốn sắp xếp nó thành chu ký để kỷ niệm.

“Tiểu Bảo, đến rồi! Mau dậy thôi.” Cuối cùng đã tới trạm cuối cùng, chờ người trên xe xuống xe gần hết mới đánh thức Yen.

“Phù! Tớ ngủ bao lâu rồi? Thật là thoải mái! Bảo bối, cậu có ngủ không?” Yen duỗi cái eo mệt mỏi, mỉm cười hỏi tôi.

“Ừm! Ngủ cùng cậu. Xuống xe đi!” Tôi nói dối nàng, nắm tay của nàng xuống xe.

“Oa! Ở đây thật xinh đẹp, sao cậu biết nơi này?” Yen phấn khởi quan sát chung quanh, hỏi.

“Tớ nói với DK khi nào sinh nhật cậu muốn dẫn cậu đi chơi, hỏi chị ấy có gì hay thì giới thiệu, ban đầu chị nói khu phong cảnh nội thành, tớ nói từng đi hết rồi, sau đó chị ấy với chị Diệp Tử giới thiệu ngôi làng sông nước này, cách nội thành hơi xa, nhưng cảnh sắc rất đẹp, nghe nói còn có rất nhiều món ngon thiên nhiên đấy, đi thôi! Chúng ta vào làng xem.” Vừa trò chuyện với Yen vừa tìm cổng vào làng, chỗ này không khó tìm như tôi nghĩ, bởi vì xem như là điểm du lịch, trên đường đều có bảng hướng dẫn.

Đi vào làng, bị cảnh vật yên tĩnh tươi đẹp của vùng sông nước này hấp dẫn, nhà gỗ cùng nhà ngói trên bờ sông vô cùng đặc sắc, rất nhiều cư dân mở bán lẻ, có bán hàng mỹ nghệ, ăn vặt, còn có tiệm cà phê nhỏ cổ kính. Hôm nay không phải cuối tuần, người đến du ngoạn không nhiều, tôi và Yen dạo bước, rất tò mò đối với sự vật mới mẻ, trông thấy khu phong cảnh đẹp đẽ sẽ nhờ người ta chụp giúp chúng tôi, quà vặt đặc sắc nơi đây đều bị chúng tôi ăn hết, không ngờ rằng thành phố này còn có một nơi đẹp thế này, lần sau nhất định phải dẫn hội chị em qua đây du ngoạn.

Đi được nửa đường, xa xa trông thấy một cái hồ, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt hồ sóng nước long lanh, trên bờ còn có mấy chiếc thuyền đánh cá nhỏ, mau chóng kéo Yen đi tới bên bờ chụp ảnh, lúc này nghe thấy một người đánh cá hỏi chúng tôi có muốn ngồi thuyền không, sau khi hỏi giá cả thấy cũng khá hợp lý, nắm tay Yen cẩn thận từng li từng tí lên thuyền gỗ nhỏ, nhìn nàng cười khanh khách, tôi bị nàng ảnh hưởng, cười vui vẻ cùng nàng.

Trên thuyền, người đánh cá ở một bên lẳng lặng đẩy nước, hai đứa mặt đối mặt ngồi ở giữa thuyền, không nói gì, thưởng thức cảnh đẹp ven hồ, mặt trời vào buổi trưa đã rất mạnh, Yen biết tôi sợ nắng, lấy ra ô che nắng từ trong túi, nhất thời cảm thấy trên thuyền chỉ có hai người chúng tôi, ô không chỉ đưa đến tác dụng che bóng chống nắng, còn tạo cho chúng tôi không gian rất tốt, vốn dĩ muốn buổi tối tặng nàng lễ vật nhưng cuối cùng không nhịn được mà lấy ra vào lúc này.

“Nhắm mắt lại!” Tôi mỉm cười nhìn Yen, nàng ngoan ngoãn nghe theo. Tôi mở ra cái hộp nhỏ hình chữ nhật, lấy ra một sợi dây chuyền.

“Xong chưa?” Yen đợi một lúc rồi hỏi.

“Chờ đã!” Cái tay vụng về của tôi cứ lúc sốt sắng sẽ chảy mồ hôi, tay trượt mấy lần cũng không mở ra được móc dây chuyền, gấp đến độ cả người toát mồ hôi, cuối cùng hít sâu một hơi rồi mới mở ra, nghiêng người cầm nó đến trước mặt nàng, đeo vào cho nàng. Lúc này Yen mở mắt ra, cúi đầu nhìn cái nhẫn trước ngực, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi với ánh mắt lóng lánh.

“Chiếc nhẫn là quà mà tớ luôn muốn tặng cậu nhất, mặc dù bây giờ chưa thể đeo nó vào tay cậu, vậy thì tạm thời đeo ở trên người cậu đi, đeo ở ngực là nơi gần tim nhất, đại biểu cho lòng tớ. Hi vọng một ngày nào đó tớ có thể cởi nó ra, tự mình đeo vào cho cậu.” Tôi nắm tay Yen, nhìn nàng mà nói ra lời từ đáy lòng.

“… Bảo bối, tớ yêu cậu!” Nước mắt Yen rơi xuống, điều tiết tâm tình một hồi rồi nghẹn ngào nói nhỏ.

“Tớ cũng yêu cậu.” Tôi bị nàng ảnh hưởng, viền mắt cũng đỏ, xoa mặt nàng, dùng ngón tay cái lau đi nước mắt của nàng.

“Đây hẳn là nhẫn đôi nhỉ?” Yen rất thông minh hỏi.

“Ừm!” Tôi lấy ra một hộp khác đưa cho nàng, nàng mở hộp ra cầm lấy dây chuyền nhẫn đeo vào cho tôi.

“Đáp ứng tớ, phải luôn đeo nó đừng tháo xuống, tớ hi vọng tương lai không xa tớ sẽ đích thân đeo nó vào ngón áp út của cậu.” Yen vuốt ve chiếc nhẫn trước ngực tôi, tiếp đó ngẩng đầu lên dịu dàng nhìn tôi, chúng tôi lấy ô che chắn, hôn lên môi đối phương.

Lưu luyến mà rời khỏi vùng sông nước, đi KTV trong nội thành hội hợp cùng hội chị em, DK với chị Diệp Tử, Thiên Qua và bạn gái của anh đều đến chúc mừng sinh nhật Yen. Trên đường trở về, hai đứa gặp phải giờ tan tầm cao điểm, trên đường kẹt xe làm lỡ thời gian, đi đến KTV thì bọn họ đều đến đông đủ, nhìn thấy hai đứa đi vào, hưng phấn reo hò ầm ầm, bầu không khí vô cùng ầm ĩ.

Nơi này cung cấp buffet, chúng tôi tắt nhạc, ngồi quanh quần ở bên bàn dài, trên bàn bày đầy đồ ăn, Tư Khiết đặt bánh ga tô lớn ở chính giữa, hội chị em hỗ trợ cắm nến rồi đốt, đèn bị tắt, mọi người cùng nhau hát lớn bài ca sinh nhật, tôi, Tư Khiết và Thiên Qua cùng hòa âm, một bài ca sinh nhật đơn giản bị chúng tôi hát đến thật vẻ vang, mọi người cười vui vẻ, Yen kéo tôi cùng thổi tắt nến.

“Hai em thừa dịp đèn chưa bật, mau hôn một cái.” Thiên Qua nói xong cả lũ ồn ào, tôi nhanh chóng hôn lên má Yen.

“Qua loa như thế à! Không được, nhất định phải hôn môi.” Đám người này hò hét không chịu, chúng tôi còn chưa từng cởi mở như thế ở trước mặt bọn họ, ngây ra lúng túng nhìn nhau, bọn họ không ngừng mà cùng kêu hôn môi, nghĩ thầm dù sao cũng không bật đèn, hôn một cái cũng đâu có sao, thế là hôn Yen, cùng lúc đó đèn cũng được bật lên, nghe thấy tiếng cười đùa đắc ý cùng tiếng vỗ tay của họ, tôi lập tức buông Yen ra, đám người kia thật đáng ghét, hai đứa mắc cỡ rất muốn biến mất khỏi căn phòng này.

Đùa vui xong, bắt đầu hát hò, bọn họ không thích lúc nào cũng hát nghiêm chỉnh, mà thích tìm một vài ca khúc buồn cười cổ quái, Mạn Văn và Thiên Hi là nhân tài vụ này, hai nàng hát đùa chọc chúng tôi cười nghiêng ngả.

“Ầy! Đây là quà của chúng tớ tặng cậu.” Trong lúc đùa vui, Tư Khiết đưa cho tôi cùng Yen một tấm thẻ.

“Hả? Khách sạn XX? Có ý gì?” Tôi kinh ngạc hỏi.

“Khà khà! Nói cậu ngốc hóa ra ngốc thật à, đêm nay hai cậu cũng đừng về ký túc xá, vui vẻ ở khách sạn này hưởng thụ một đêm đi, đây chính là quà tặng mà chúng tớ vắt óc rất lâu mới nghĩ ra, đủ mới mẻ độc đáo chứ? Vẫn là Đằng nhi lắm mưu mô! Cầm lấy.” Tư Khiết nói rồi nhét thẻ vào tay Yen, tôi và Yen cạn lời nhìn nàng, không nói ra được câu nào.

Lúc sắp kết thúc, Yen cầm microphone đi tới sân khấu nhỏ, ngồi trên ghế chân cao, một giai điệu nhạc mà hai đứa thích vang lên, khi giọng Yen cất lên, cả bọn yên tĩnh lại, nàng nhắm mắt lại, dụng tâm hát, tiếng ca trong suốt làm người say sưa, đây là bài “Eyes on me” của Vương Phi, khi nàng hát đến [ that i had mine on you ], mở mắt ra nhìn tôi chăm chú, cứ nhìn mãi như vậy, mắt tôi đã ngấn lệ, trừng to mắt để khống chế không cho nó chảy xuống…

Eyes on me

Whenever sang my songs. (Mi khi em ct lên tiếng hát)

On the stage, on my own! (Trên sân khu, ch mình em mà thôi.)

Whenever said my words. (Mi khi em nói ra tiếng lòng)

Wishing they would be heard. (Hi vng có người lng nghe)

I saw you smiling at me. (Nhìn thy anh mm cười vi em)

Was it real or just my fantasy? (Có tht không? Hay cho tưởng ca em?)

You’d always be there in the corner. (Anh luôn đó, mt góc nh)

Of this tiny little bar. (Ca quán bar bé xíu này)

My last night here for you. (Đêm cui cùng em đây vì anh)

Same old songs, just once more. (Vn nhng ca khúc cũ, mt ln na thôi anh nhé.)

My last night here with you? (Đêm cui cùng bên anh sao?)

Maybe yes, maybe no. (Có l vy, cũng có l không.)

I kind of liked it your way. (Nhưng em vn luôn yêu)

How you shyly placed ur eyes on me. (Cách anh ngi ngùng mà ngm nhìn em)

Oh, did you ever know? (Ôi, anh có biết?)

That I had mine on you. (Rng ánh mt ca em cũng đang hướng v anh)

Darling, so there you are. (Người yêu ơi, anh vn luôn đó)

With that look on your face. (Vi cái nhìn trên gương mt y)

As if you’re never hurt. (Ging như anh chưa bao gi tn thương)

As if you’re never down. (Chưa bao gi tht vng vy)

Shall I be the one for you? (Liu em s là cô gái ca anh?)

Who pinches you softly but sure. (Người s véo anh tht nh nhưng đ mnh)

If frown is shown then. (Nếu anh nhăn mt cau mày)

I’ll know that you’re no dreamer. (Em s biết rng không phi anh đang nm mơ)

So let me come to you. (Hãy đ em li gn anh)

Close as I wanted to be. (Đến tht gn như em mong mun)

Close enough for me to feel your heart beating fast. (Đ gn đ em có th cm nhn nhp đp dn dp ca trái tim anh)

And stay there as I whisper. (Và hãy đó nghe em thì thm)

How I love you peaceful eyes on me. (Em yêu lm ánh mt du dàng anh trao cho em)

Did you ever know. (Này, anh có biết)

That I had mine on you. (Rng em cũng rt đ ý anh đy)

Darling, so share with me. (Người yêu à, hãy chia s vi em)

Your love if you have enough. (Mt chút yêu thương nếu anh đã có đ)

Ur tears if you’re holding back. (Nhng git nước mt mà anh đang kìm nén)

Or pain if that’s what it is. (Hay là đau đn nếu anh đang chu đng)

How can I let you know. (Làm thế nào đ anh biết)

I’m more than the dress the voice. (Em không ch có tm váy hay ging hát mà thôi)

Just reach me out then. (Hãy chm vào em)

You’ll know that you’re not dreaming. ( Ri anh s biết, không phi anh đang nm mơ đâu)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN