Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc
Chương 16
Thời gian đăng bài: 17:39:01 20/7/2012
Tôi không biết cuối tuần trôi qua thế nào, cảm thấy hai ngày này vô cùng gian nan, buổi tối lăn qua lộn lại ngủ không được, ở phòng đàn nhìn dương cầm đờ ra, căn bản không tâm tình luyện tập, tôi nghĩ tự mình đi hỏi nàng chứng thực.
Buổi tối chủ nhật, tôi đợi nàng ở góc sân trường, trong lòng sốt ruột đi qua đi lại, nhìn bọn học sinh tới tới lui lui, qua chừng một giờ, từ xa xa tôi đã nhìn thấy bóng người quen thuộc đi về phía cổng trường. Nhưng mà, bên cạnh còn có một người, Trương Khải. Cậu ta đi đón nàng, trong tay giúp nàng cầm nhạc cụ, hai người vừa đi vừa nói vừa cười, tôi lập tức vòng tới trốn vào chỗ rẽ bên sân, tim đập rất dữ dội, miệng hít từng hơi lớn. Khi bọn họ đi tới cổng, tôi nghe thấy Yen nói: “Sao sớm như vậy đã đến trạm xe chờ rồi hả? Đứa ngốc!”
Nhịp tim của tôi đập nhanh đến mức khó có thể khống chế, khó có thể hô hấp, nước mắt đã bất giác chảy xuống. Tôi nghĩ tôi đã biết đáp án, lúc nghe nàng ngọt ngào nói “đứa ngốc”, tôi liền biết mình không cần hỏi gì nữa rồi. Tôi mệt mỏi ngồi xổm tại chỗ, vùi đầu giữa gối, vai không ngừng co giật.
Tôi không muốn mất mặt tại đây, cũng không muốn về ký túc xá, càng không muốn đi phòng đàn. Tôi lựa chọn đi lên sân thượng, nơi ngẩn ngơ thuộc về chúng tôi, lên tới sân thượng, ôm hai tay ngơ ngác nhìn cảnh đêm, cảnh đêm tuy đẹp, nhưng tôi vô tâm thưởng thức, một mình đứng trên sân thượng là quạnh quẽ như vậy. Tôi đang thu xếp lại tâm tình của mình… Doãn Hạ Mạt, mày điên rồi! Mày đã yêu một cô gái, đó là chuyện cỡ nào hoang đường?? Mày tỉnh lại đi!! Nhân lúc hiện tại vẫn còn kịp…Tôi không ngừng la lên ở trong lòng.
Bỗng tôi cảm giác trên mặt có vài giọt nước nhỏ, càng ngày càng nhiều, lạnh lẽo lạnh lẽo phả vào trên mặt, trời mưa rồi. A! Thực sự là thiên công tác mỹ*, tôi không muốn đi tránh mưa, đứng ở đó không nhúc nhích, tùy ý nước mưa đánh vào trên người, tôi cũng không cảm thấy lạnh, trái lại cảm thấy cơn mưa này đến thật đúng lúc, thật tốt cho tôi tẩy tẩy đầu óc. Mưa đột nhiên tầm tã mà xuống, tôi duỗi ra hai cánh tay, xoay quanh tại chỗ, tôi dựa vào tiếng mưa rơi lớn tiếng hát ‘Để tôi khóc đi’**, điên loạn hát, hát xong tôi hô lớn: “Doãn Hạ Mạt, bắt đầu từ ngày mai mày phải tỉnh lại một lần nữa, quên đi tất cả. Yen, cậu phải hạnh phúc!”
(*Thiên công tác mỹ: ông trời tác thành chuyện tốt.
** Tiếng Ý là Lascia ch’io pianga là một bản aria bằng tiếng Ý dành cho giọng nữ cao.)
Thoải mái phát tiết xong, tôi liền về ký túc xá, nghĩ thầm các nàng hẳn đã ngủ, sẽ không nhìn thấy bộ dạng chật vật của tôi. Lúc nhẹ nhàng mở cửa, tôi choáng váng, năm người ngồi ở trên giường của tôi nhìn tôi, các nàng nhìn tôi bị xối ướt như chuột lột, đều suốt ruột xúm tới lo lắng hỏi: “Mạt Mạt, cả ngày cậu đi đâu hả? Tại sao cậu bị xối thành như vậy? Gọi điện thoại cậu lại không nghe, lo lắng chết chúng tớ, trễ chút nữa chúng tớ sắp tìm bảo vệ nhà trường rồi.” Tôi không dám nhìn thẳng các nàng, vội vã tìm quần áo đi tắm rửa, miễn cưỡng vui cười nói dối: “Ngày hôm nay đi tìm bạn học cao trung, trở về trời liền mưa to, tớ không mang ô liền dầm thành như vậy.” Tư Khiết tức giận nói: “Vậy cậu không biết gọi điện nói chúng tớ đến đón cậu à? Cậu còn có thể bắt xe mà.” Tiểu Đằng nói: “Được rồi, để cậu ấy nhanh đi tắm nước nóng đi.” Tôi giống như trốn đi đến phòng tắm, khóa trái. Khi nước nóng rơi xuống người tôi, toàn thân như tan rã, sau đó còn phải nghĩ cách ứng phó các nàng thế nào, ôi! Tôi thực là tự ngược.
Tắm xong đi ra, các nàng quả nhiên còn đang chờ tôi, Tư Khiết ấn lại bờ vai tôi bảo tôi ngồi xuống, nàng cầm lấy máy sấy giúp tôi thổi tóc, lúc này Yen cầm một chén trà bột gừng lại đây, lo lắng nhìn tôi, nói: “Mau uống cái này vào đi, nếu không sẽ cảm mạo.” Tôi không dám nhìn nàng nhiều, cầm chén nói cảm ơn. Thiên Hi, Mạn Văn quan tâm hỏi hết đông tới tây, ôi! Con người tôi rất dễ dàng ủy mị, các nàng đối với tôi như vậy, tôi liền nước mắt lưng tròng, cuối cùng vẫn không ngừng rớt xuống, các nàng lần đầu tiên thấy tôi rơi lệ trước mặt các nàng, đều hoảng hồn, hỏi tôi làm sao? Tôi nín khóc mỉm cười nói: “Các cậu không nên tốt với tớ như vậy có được không? Tớ sắp không chịu nổi rồi.” Tư Khiết dịu dàng nói: “Con bé ngốc! Ở đây chúng tớ không chăm sóc cậu tốt, ai chăm sóc cậu tốt?”
Lúc tắt đèn, tôi nằm ở trên giường, cầm điện thoại di động lên xem mấy giờ, khi mở ra trông thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, trong đó có mười mấy cuộc là Yen gọi tới. Hai ngày tôi không nghỉ ngơi tốt, thân thể như rã rời, nặng nề ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cố mở mắt nằm ở trên giường, cho mình một nụ cười thật to, chậm rãi xoay người, rời giường. Ký túc xá chỉ còn có Thiên Hi và Mạn Văn ở, những người khác đều đi học rồi. Thiên Hi thấy tôi tỉnh lại, lại đây hỏi tôi: “Mạt Mạt, chúng mình cùng đi ăn sáng nhé?” Tôi vui vẻ nói: “Được! Đợi tớ thay quần áo, rất nhanh.”
Chúng tôi đi đến căn tin tìm chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống Thiên Hi liền nói với tôi: “Tối hôm qua chúng tớ tiến hành vặn hỏi Yen tỉ mỉ một hồi, cậu ấy thực sự đồng ý làm bạn gái của Trương Khải, ôi trời! Thật là hâm mộ chết rồi.” Mạn Văn nói tiếp: “Có lý do không đồng ý à? Một đại soái ca theo đuổi một đại mỹ nữ, xứng đôi vừa lứa. Bây giờ trường học lại có thêm một phong cảnh mỹ lệ rồi, tiện sát bang nhân*.” Tôi miễn cưỡng vui cười ứng phó nói: “Đúng nhỉ! Thật tốt.”
(*Tiện sát bang nhân: Để người xung quanh đều rất ước ao.)
Những ngày kế tiếp tôi cố gắng không nghĩ về chuyện của Yen nữa, sắp xếp thời gian chật kín, buổi tối mãi đến khi phòng đàn thông báo tắt đèn tôi mới về ký túc xá, tôi cũng không đi phòng đàn tìm Yen nữa, cơ hội chạm mặt với nàng đã ít lại càng ít, có lúc về ký túc xá các nàng đã ngủ rồi, thỉnh thoảng tôi sẽ tham gia biểu diễn của ban nhạc DK, khoảng thời gian này Yen căn bản không ăn cơm cùng chúng tôi, tôi nghĩ thời điểm tình yêu ngọt ngào chính là như vậy nhỉ, cả ngày thích cùng người yêu dính một chỗ.
Hai ngày sau tối hôm đó ăn cơm cùng Cao Phàm, tôi nhắn tin nói rõ với anh ta, tôi không thích anh, hi vọng chỉ làm bạn tốt, anh ta hồi âm lại, chỉ có năm chữ: “Anh sẽ không từ bỏ!” Thật là một người cố chấp.
Sắp nghỉ đông rồi, ai ai cũng căng thẳng chuẩn bị thi chuyên ngành, giáo sư Điền cũng cho tôi rất nhiều bài tập, tôi dần dần không hề đi suy nghĩ linh tinh, cảm giác thời gian trôi qua rất phong phú, mỗi ngày vẫn cùng bè lũ đùa giỡn đại náo, có lúc sẽ tán gẫu với Yen trên hai câu, nhưng đề tài chưa bao giờ nói về chuyện tình cảm, nàng cũng không chủ động nói với tôi, tôi nghĩ mọi người đều ngầm hiểu ý đi.
Buổi tối ngày thi đầu tiên, năm người chúng tôi cùng đi căn tin, vừa vào cửa bên tay trái, Tiểu Đằng đã nhìn thấy Yen ăn cơm cùng Trương Khải, cho nên bọn họ gọi chúng tôi đi sang ăn cùng nhau, tôi rất không tình nguyện tới ngồi. Bọn họ đều nhiệt tình trò chuyện, Trương Khải là người trầm ổn nội liễm, nhưng kiểu nói chuyện rất dí dỏm, trêu các nàng cười ha ha, tôi chỉ là mỉm cười lấy lệ, tôi nhìn cậu ta chu đáo giúp Yen gỡ ra xương cá trong bát, lòng kìm nén đến ngột, đồ ăn tựa như mùn cưa, không vị giác. Lúc này tôi nghe thấy Yen nói: “Mạt Mạt, bây giờ cậu đã thích ăn rau cần, thật tốt.” Tôi nhất thời chưa kịp hiểu, sững sờ nhìn nàng. Đúng vậy! Tôi không biết lúc nào đã chịu ăn nó rồi.
Vừa định trả lời, tôi liền thấy xa xa có người gọi mình, tôi quay đầu nhìn sang, hóa ra là DK. Hôm nay chị ấy mặc quần áo punk màu đen toàn thân, lưng vác ghita điện của chị. Tôi vui vẻ đứng lên, đi tới ôm chị, nói: “DK, sao chị lại đến trường học?” Chị nói: “Haha, đến tìm giáo viên của tôi, tiện thể muốn hẹn em ăn cơm, ai biết gọi điện thoại em lại tắt máy.” Tôi lấy điện thoại di động ra xem, nói: “Ngại quá, điện thoại hết pin, giờ em đi ăn cơm với chị nhé.” Chị nhìn thấy chúng tôi nhiều người như vậy, muốn nói cái gì, tôi liền nói tiếp: “Chị ở bàn bên kia chờ em, sau đó em đến ngay.” Chị gật đầu vẫy tay với chúng tôi liền quay người rời đi.
Thiên Hi hóng hớt hỏi: “Ôi chao! Mạt Mạt, cái người gọi DK này cũng quá cá tính, lúc nào giới thiệu cho bọn tớ quen biết một hồi nhá.” Tôi cười nói: “Haha, có cơ hội, tớ đi với chị ấy trước, các cậu ăn từ từ.” Quá tốt rồi, đột nhiên có cứu tinh đến cứu giúp tôi, nếu không bữa cơm này ăn rất khó chịu.
Thi xong một môn cuối cùng, các nàng hoan hô ngày mai nghỉ dài hạn, đều phấn khởi nói muốn ăn một bữa no nê, liền đi ăn cơm ở quán ăn bên ngoài. Chỉ có sáu người chúng tôi, Tư Khiết hỏi Yen tại sao không gọi Trương Khải đến, nàng cười lắc đầu, nói: “Chị em tụ hội không cho phép con trai tham gia.” Các nàng đều cười, tôi lại bắt đầu thất thần, không nói ra được là khó chịu ở chỗ nào, có thể là hết bận thi cử, cũng có thể là sắp nghỉ đông, lại hơn một tháng không nhìn thấy các nàng, đặc biệt là người ấy.
Mạn Văn đề nghị uống bia, tôi là người đầu tiên mở miệng đồng ý, các nàng đều kinh ngạc nhìn tôi, Tiểu Đằng nói: “Mạt Mạt, tớ không nghe lầm chứ, cậu chính là không uống bia mà?” Tôi nói: “Đêm nay tớ cao hứng, tớ muốn uống bia.” Yen kinh ngạc nhìn tôi, tôi quay sang cười với nàng. Lúc Mạn Văn rót bia cho tôi, nói: “Mạt Mạt, cậu tấm lòng là được, không cần uống loạn, tớ sợ đến lúc đó khiêng không nổi cậu về ký túc xá.” Tôi tiếp nhận cốc bia liền uống một hớp lớn, mẹ ơi! Bia này quá khó uống, một luồng mùi vị là lạ, uống vào trong dạ dày cảm giác như hỏa thiêu, khuôn mặt tôi nhất thời nhăn nhó như khỉ ăn gừng, dùng tay chùi miệng, các nàng thấy tôi như vậy đều cười sặc. Một cốc lớn vào bụng, chỉ chốc lát mặt tôi liền đỏ như Bao Công, cảm giác như bị lửa đốt, lỗ tai nóng lên, nhưng cảm giác thật tuyệt, lâng lâng.
Lúc này, Yen cầm lấy tay tôi, nói: “Mạt Mạt, đừng uống nữa, nghe lời! Mặt cậu đã đỏ thành cái gì rồi hả?” Tôi không để ý tới nàng, cầm chai bia tiếp tục rót, Mạn Văn nói: “Uống hai cốc sẽ không có chuyện gì, con bé này đúng là có thể uống mà.” Yen vẫn cứ lo lắng nhìn tôi như vậy, thường xuyên gắp món ăn cho tôi. Lúc đó tôi thực sự cảm thấy hai cốc bia không hề gì, tôi chỉ muốn phát tiết một hồi.
Sau khi cơm nước xong, chúng tôi tản bộ ở vườn trường, mọi người trao đổi sau khi về nhà phải gửi tin nhắn trò chuyện, có lẽ là rượu phát tác dụng, cảm giác bước đi có chút lung lay, tôi liền thả chậm bước chân, nhưng người còn rất tỉnh táo. Yen quay đầu đứng bên cạnh tôi, nói: “Mạt Mạt, có khỏe không?” Tôi cười nói: “Nào có vô dụng như vậy chứ, không có chuyện gì.” Nàng liền yên lặng đi ở bên cạnh tôi, lúc sắp tới dưới lầu ký túc xá, nàng nói: “Tớ chờ cậu ở trên sân thượng.”
Đến khi tôi lên tới sân thượng, Yen đã ngồi chờ tôi trên thềm đá chúng tôi thường hay ngồi, nàng thấy tôi đến, đưa tay kéo tôi ngồi xuống. Tôi nói: “Có chuyện muốn nói với tớ sao?” Nàng lắc đầu, vẫn dựa đầu lên vai tôi, nói: “Bây giờ chỉ có thể có việc mới được tìm cậu à? Mạt Mạt, đã rất lâu rồi tớ không vui vẻ nói chuyện với cậu.” Tôi không trả lời được, nàng nói tiếp: “Từ sau khi tớ và Trương Khải ở bên nhau, tớ cảm thấy cậu đang lẩn trốn tớ, tớ đi phòng đàn tìm cậu, cậu trực tiếp dán lên ở cửa tờ giấy “xin chớ quấy rầy”, có phải cậu không muốn nói chuyện với tớ? Có phải cậu trách tớ không nói với cậu chuyện của tớ và cậu ấy?” Nàng nói như vậy lòng tôi cực kì khó chịu, nhưng vẫn làm bộ ung dung nói: “Đâu có! Không phải sắp thi sao? Bài tập của tớ lại nhiều, hơn nữa cậu và Trương Khải ở bên nhau, tớ không thể quấy nhiễu các cậu hẹn hò nha.” Nàng dời đi đề tài, nói: “Cậu với Cao Phàm thế nào rồi?” Tôi nhàn nhạt nói: “Tớ từ chối anh ta rồi.” Nàng ngẩng đầu nhìn tôi, không nói gì. Chúng tôi cứ ngồi lẳng lặng như vậy, ai cũng không muốn mở miệng nói chuyện trước tiên.
Qua rất lâu, nàng nói: “Mạt Mạt, nghỉ đông cậu sẽ tìm tớ chứ?”
“Ừm! Có thời gian tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu.” Tôi nói.
“Một lời đã định!” Nàng duỗi ra ngón út phải, tôi từ từ ngoắc tay cùng nàng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!