Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc - Chương 171-2: Các phiên ngoại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc


Chương 171-2: Các phiên ngoại


Phần mini

13:16:05, 30/6/2013

Tôi nói tôi không khóc, nhưng tối nay lúc giúp Tiểu Bảo với cha mẹ thu xếp hành lý vẫn không nhịn được mà khóc. Tiểu Bảo nói nàng chỉ đi nửa tháng, rất nhanh sẽ trở lại, ba mẹ cười nhạo tôi một cách rất là ghét bỏ, nói tôi còn giống như con nít, nói rằng còn có mấy tháng là đến cuối năm tôi có thể về nước thì lại có thể gặp mặt, sau này thời gian ở bên nhau sẽ dài hơn. Nhưng sao trong lòng tôi lại khó chịu như thế kia chứ?! Thiệt là không có tâm trạng!! Trong nhà vắng vẻ chỉ còn lại một mình tôi thật khó chịu, mẹ đẹp với bố Doãn cũng phải đi về, chị lại đi công tác rồi, hu hu! Lý Tiểu Bảo, tớ sợ!!!!

Phiên ngoại

14:10:14, 1/7/2013

Sáng sớm hôm nay đưa Yen cùng hai đôi ba mẹ đi sân bay, bỗng chốc nhiều người nhà phải đi về như vậy, trong lòng hiu quạnh. Yen sợ tôi buồn, không ngừng nói chuyện vui với tôi, nàng càng như vậy tôi lại càng không nỡ để nàng đi, ngơ ngác nhìn nàng, nàng biết tôi nghĩ gì, an ủi và dỗ dành tôi rằng thời gian sẽ trôi qua rất mau, khi nào trở lại sẽ mang đồ ăn ngon về cho tôi. Các ba mẹ dặn đi dặn lại với tôi, không ngừng nhắc lại một số việc.

“Ôi! Mọi người cứ thế mà vứt bỏ cái đứa vừa mới nhập cư như con đây, nhớ gọi điện thoại cho con nhiều vào nha.” Tôi giả bộ vô cùng đáng thương nói, mặt Yen đầy thương tiếc, các ba mẹ cười nhạo tôi.

Lúc đi nhà vệ sinh, cùng Yen ở chung trong không gian nho nhỏ của buồng vệ sinh, hai đứa ôm nhau thật chặt, thật lâu không nói lời nào, cảm nhận lấy thật nhiều mùi hương trên người nàng, trong lòng không dễ chịu.

“Nghe lời tớ, tối nay hãy đến nhà anh trai ngủ, họ lo cậu sợ ở một mình, vả lại tự mình nấu cơm rất phiền toái, cậu không đi bọn họ sẽ mất hứng, nha?” Cuối cùng Yen khuyên tôi, trước đó tôi không muốn, sợ quấy rầy bọn họ.

“Ừ! Nghe lời cậu.” Lần này phải đáp ứng rồi.

“Bé ngoan, thay tớ chăm sóc bản thân thật tốt, ăn nhiều một chút, nếu như trở lại thấy cậu gầy sẽ không tha cho cậu!” Yen thở dài một hơi, ôm chặt cổ của tôi.

“Ừm ừm! Yên tâm đi, ở cùng với Owen tớ sẽ ăn rất nhiều thứ, cậu nhóc ấy đúng là thần ăn vặt.” Tôi giả vờ thoải mái an ủi nàng.

Rốt cuộc tới lúc chia tay, trao cho các ba mẹ từng cái ôm, nước mắt cứ lượn quanh vành mắt, thật lưu luyến bọn họ. Không dám ôm Yen, sợ ôm liền chảy nước mắt, bọn họ cũng biết tôi mau nước mắt, rất nhanh xoay người đi vào phòng chờ máy bay, tôi không dám nhìn họ nhiều, cũng xoay người đi về, cố gắng không quay đầu lại nhìn họ, bước nhanh thẳng tới chỗ đậu xe, ngồi trên xe thở ù một hơi, không gian trong xe yên lặng đến đáng sợ, mới vừa rồi còn có tiếng cười của mọi người trong nhà, bây giờ lại chỉ còn một mình tôi. Vỗ mặt mình để cho tâm trạng tốt lên, mở to nhạc, khởi động máy, xe chạy về phía trường học, dọc đường tôi không khóc, nhìn phong cảnh hai bên đường, khóe miệng bất giác nâng lên, nở nụ cười!

Phiên ngoại – Yen

21:27:27, 1/7/2013

Các bằng hữu, chào buổi tối! Hôm nay về nước rồi, lần này đi máy bay về cảm giác khá thoải mái, các ba mẹ cũng không cảm thấy quá mệt mỏi, về đến nhà còn chào hỏi bạn bè, gặp lại các chị em vô cùng vui vẻ, Văn Văn làm sủi cảo Đông Bắc, tôi rất thèm ăn ăn mười hai chiếc, Mạt Nhi ở Canada luôn muốn ăn sủi cảo nàng làm, ha ha! Lần này tôi đỡ thèm trước rồi.

Về đây thời tiết nóng bức, xem ra phải ở lại trong nhà điều chỉnh lại chênh lệch múi giờ rồi hẵng đi ra ngoài làm việc thôi. Bây giờ rất rất nhớ Doãn bé ngoan, con heo này đang ngủ thật ngon đây mà, còn nói chúng tôi về đến nhà liền cho điện thoại nàng, kết quả gọi hai cuộc đều không ai nghe.

Buồn ngủ rồi, các bạn ngủ ngon!

Phần mini

12:43:23, 2/7/2013

“Noi theo tấm gương tốt Lôi Phong, trung thành với cách mạng trung thành với Đảng. . . .” Hôm nay lúc tôi đang làm việc, quen miệng liền hát mấy câu hát của chú Lôi Phong, Owen nghe xong cười khanh khách, cười tôi hát khó nghe, sau đó tôi giả vờ nghiêm túc dạy dỗ cu cậu, nói đây là một vị nhân vật anh hùng của tổ quốc ta, cu cậu lập tức đứng đắn lại, nói là muốn học hát, tôi rất vui vẻ dạy cho cu cậu, nhưng bây giờ cu cậu cứ luôn mồm rì rầm ngay bên cạnh tôi, còn hát quen miệng rồi, thanh âm đó đủ vang dội.

Ha ha! Tôi phải đi tị nạn một chút, nếu không không có cách nào viết truyện, chờ tôi nha!

“Tôi là một người lính, đến từ dân chúng. . .”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN