Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc


Chương 28


Thi gian đăng bài: 21:20:05, 4/8/2012

Lên tới sân thượng, chúng tôi đi đến cạnh lan can ngắm cảnh đêm, sắp tới tháng năm rồi, khí trời chậm rãi ấm dần, buổi tối đi kèm gió nhẹ mát mẻ, khiến tinh thần người ta thoải mái, tôi duỗi cái lưng mệt mỏi, nhìn Yen, nói: “Ái chà! Hôm nay khí trời thật tốt!” Yen tiến lên một bước ôm tôi từ phía sau, mặt kề sát bên tai phải của tôi, nhẹ giọng nói: “Mạt Mạt…đã lâu không gặp, tớ nhớ cậu.” Cảm nhận được hơi thở khi nàng nói chuyện thổi nhẹ vào lỗ tai tôi, cả người run lên, xoay người ôm lấy nàng.

“Yen, cậu thật là ngốc mà! Cậu ưu tú như vậy, tớ…” Yen buông tôi ra,  tay ấn lại môi tôi không để tôi nói tiếp.

“Cậu cũng không giống tớ sao? Có khi ngay cả bản thân tớ cũng nghĩ không thông, vì thế dứt khoát không thèm nghĩ nữa, đi theo cảm giác của chính mình là tốt rồi.” Yen nhẹ vỗ về mặt tôi, sau đó kéo tôi ngồi xuống ở chỗ cũ.

“Mạt Mạt, cậu có biết lúc nào thì tớ thích cậu không?” Con mắt Yen nhìn phương xa, yếu ớt hỏi tôi.

“Hả?” Tôi bị hỏi không trả lời được.

“Tớ chưa từng nhìn tỉ mỉ một người, khi lần đầu tiên tớ thấy cậu, tớ đã bị ánh mắt của cậu xúc động, con mắt của cậu dài đến mức có đôi chút không giống người khác, dài nhỏ mà lại tinh ranh, lông mi trên dưới vừa dài vừa dày, không nhìn kỹ còn tưởng rằng cậu kẻ mắt. Có lẽ tớ vẽ truyện tranh đặc biệt yêu thích vẽ mắt nhân vật, tớ cảm thấy ánh mắt của cậu rất sạch sẽ mà thấu triệt, cảm thấy đường cong miệng rõ ràng mà gợi cảm. Tớ không dám nhìn thẳng cậu, nhưng khi đó phát hiện cậu sững sờ nhìn tớ, trái tim tớ lại đập thình thịch, cảm giác ấy chưa từng có. Nhìn cậu xấu hổ chào hỏi với tớ, bộ dáng rất là dễ thương, bỗng nhiên tớ nghĩ những ngày kế tiếp phải từ từ đi tiếp xúc cậu.” Tôi không nói gì, nhưng trong lòng kích động, lẳng lặng nghe Yen nói tiếp.

“Trong cuộc sống, cậu thật sự rất xấu hổ thẹn thùng, nhìn bọn Tư Khiết trêu đùa cậu, dáng vẻ cậu đỏ mặt uất ức, tớ sẽ không tự chủ mà bật cười, cảm thấy cậu đáng yêu mà lại nghịch ngợm. Nhưng khi biểu diễn ở trên sân khấu, cậu lại cho người ta một loại cảm giác khác biệt, bị sâu sắc hấp dẫn bởi giọng hát kỳ ảo và trong suốt của cậu, tầm mắt không nỡ lòng rời đi. Lúc đó tớ chỉ cho rằng xuất phát từ thưởng thức đối với cậu, trong lòng không suy nghĩ nhiều. Nhớ tới lúc huấn luyện quân sự cậu bị phạt chạy vòng, lúc đó nhìn cậu nghịch ngợm nháy mắt, vẫy tay, nở nụ cười xán lạn hướng về phía tớ, ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt trắng nõn của cậu, thoạt nhìn sáng rỡ và ấm áp như vậy, tớ đột nhiên bị tình cảnh đó giật mình, thì ra cậu cười lên thật là xinh đẹp, khóe miệng hiện ra hai cái lúm hạt gạo nhỏ, bỗng nhiên trái tim như bị điện giật một cái.”

“Tháng ngày kế tiếp tiếp xúc với cậu dài lâu, tớ phát hiện tớ càng ngày càng yêu thích ở cùng cậu, cho dù là lẳng lặng không nói lời nào cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ thỏa mãn, cuối tuần về nhà sẽ suy nghĩ cậu đang làm gì? Có ăn ngon không? Có nhớ tớ không? Khi biết Cao Phàm thích cậu lòng tớ sẽ buồn kì lạ. Tớ bắt đầu sợ hãi và hoảng hốt, cảm giác tâm lý mình không bình thường, buổi tối ngủ không yên. Khi đó đúng lúc Trương Khải theo đuổi tớ, tớ nghĩ thử yêu cậu ấy, chứng minh là tớ yêu thích con trai, thế nhưng hoàn toàn ngược lại. Khi ở bên cậu ấy, tớ sẽ càng thêm nhớ cậu. Lên lớp, ăn cơm, phòng đàn, về nhà, mỗi giờ mỗi khắc đều nhớ cậu, lúc cậu có ý định trốn tránh ở chung với tớ, lòng tớ vừa đau đớn lại vừa vui vẻ, lòng đau vì cậu không hòa hợp với tớ như trước đây, nhưng trực giác để tớ cảm giác được cậu cũng thích tớ mới cố ý tránh tớ như vậy, trong lòng tớ sẽ vui vẻ, haha! Tớ thật sự khó có thể hình dung cảm thụ lúc đó. Mãi đến lúc nghỉ đông, tớ sẽ không chịu được cả ngày nhớ cậu, mới lấy dũng khí gửi tin nhắn cho cậu, nhận được trả lời của cậu tớ sẽ vui vẻ cả ngày, nhiều lần nhìn từng dòng tin nhắn cậu gửi cho tớ. Ngày đó cậu cùng DK đi hội nghe thử, cậu gọi điện thoại cho tớ, cậu không biết tớ cao hứng biết bao nhiêu đâu, tớ thích nghe giọng nói của cậu, thích cậu cùng tớ chia sẻ vui sướng, tớ nghĩ tớ thật sự không thể cứu chữa đã yêu một người không nên yêu.” Yen một hơi nói với tôi những lời này khiến tôi cảm thấy lòng đau buốt, mũi ê ẩm, tôi không muốn nàng nói tiếp nữa, đột nhiên hôn lên môi nàng.

Môi Yen rất lạnh lẽo, tôi mềm nhẹ hút lại nó, truyền lại nhiệt độ của tôi. Nàng rất nhanh đáp lại tôi, từ từ cảm giác nó ấm áp lên. Chợt cảm thấy trong miệng có mùi vị mằn mặn, tôi mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt Yen nhắm hờ khẽ run đang chảy lệ, tôi rời đi môi nàng, đau lòng dùng hai tay giúp nàng lau khô nước mắt. Đây là lần đầu tiên thấy nàng rơi lệ ở trước mặt tôi.

“Yen, cảm ơn cậu đêm nay bộc lộ nội tâm với tớ, hóa ra chúng mình cùng một lúc thích đối phương, cảm giác này thật kỳ diệu, tớ nghĩ đó chính là duyên phận. Tớ luôn cho rằng bản thân chỉ là đơn phương ái mộ, bởi vì các phương diện của cậu đều rất ưu tú, tớ không nghĩ tới cậu sẽ thích tớ, tiếp tục ở chung cùng cậu, tớ phát hiện tớ sẽ khẩn trương cậu, đau lòng cậu, bận tâm cậu, lo lắng cậu. Tớ giống như cậu, bị những vấn đề này quấy nhiễu thật sâu, nhưng đêm nay tớ vui vẻ hạnh phúc, tớ cảm thấy nếu như hai người đều thích nhau, tại sao không thể ở cùng nhau đây? Gạt bỏ thế tục đi, tớ chỉ biết tớ yêu cậu, tớ chỉ muốn sinh sống vui vẻ, cậu đồng ý ở bên tớ không?” Tôi nâng lên mặt Yen, chân thành nhìn nàng.

“Tớ đồng ý! Tớ muốn ở bên cậu, Mạt Mạt.” Yen nắm lấy hai tay tôi, mỉm cười, ánh mắt khẳng định nhìn tôi, nói.

Lần thứ hai tôi kích động hôn nàng, nụ hôn này thơm ngọt mà dài lâu…..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN