Sau Này Của Chúng Ta
Phần 27
Tất cả mọi người ngay lập tức đổ dồn ánh mắt về hướng giọng nói đó, bao gồm cả tôi và gã kia nữa.
Một người lẽ ra giờ này đang phải đi công tác mà lại xuất hiện ở đây làm tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên, đang định mở miệng nói thì lại nghe tên xăm trổ kia hất hàm bảo:
– Thằng ranh con kia, mày ngứa mồm à? Đừng có chõ mõm vào chuyện người khác không đến lúc tao lại cho không còn răng mà ăn cháo đấy.
– Làm được thì nói, còn không làm nổi thì câm.
– Đ.m, mày chán sống rồi đúng không thằng ranh.
Gã kia hậm hực bỏ tôi ra rồi đi lại phía anh, tôi sợ anh ta đánh Hoàng thật nên vội vàng chạy lại, mồm gào ỏm tỏi:
– Này đừng có đánh nhau, anh đi chỗ khác đi, đừng đánh nhau.
– …
– Mọi người ơi can bọn họ đi, anh ơi đừng có đánh nhau.
Vừa mới dứt lời thì có tiếng người kêu lên “Á” một tiếng, không phải giọng của anh mà là giọng của gã xăm trổ kia. Tôi ngước lên mới thấy hắn giơ tay định đánh anh, nhưng có lẽ còn chưa kịp làm gì thì ngón tay giữa đã bị Hoàng túm lấy, sau đó bẻ ngược lại khiến hắn đau đớn kêu oai oái.
Vẻ mặt anh không biểu cảm, lạnh lùng nói:
– Mày xin lỗi không?
– Bỏ… bỏ tao ra thằng kia.
Cánh tay anh tăng lực vặn tay gã kia, dù không phải gồng sức nhưng bẻ đúng chỗ hiểm thế nên hắn không phản kháng được, mặt tái mét như tàu lá:
– Bỏ… bỏ… đau… bỏ ra.
– Xin lỗi mau.
– Xin lỗi được chưa? Bỏ ra.
– Xin lỗi cho đàng hoàng vào.
Gã xăm trổ nghiến răng nghiến lợi quay sang nhìn tôi, gào lên:
– Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi.
Hoàng hừ lạnh một tiếng, ghì thêm vài giây nữa rồi mới chịu thả ra. Tên kia được thả thì lập tức ôm tay rên như chó cún, sau đó hậm hực còn định lao lại ăn thua với anh lần nữa nhưng Hoàng lạnh nhạt nói:
– Muốn thử không? Đai đen thập đẳng Karate.
Bước chân gã kia ngay lập tức khựng lại, sau đó có lẽ cũng biết không thể đánh nhau với anh được nên chấp nhận chịu nhục, gườm gườm nhìn một lát rồi đánh cúp đuôi chuồn thẳng. Tôi thấy mọi chuyện ổn rồi mới vội vàng chạy lại phía anh, rối rít hỏi:
– Sao anh lại ở đây? Anh về từ bao giờ thế? Có sao không?
Hoàng không vội trả lời mà chỉ đưa tay lên, lau mấy vết mực nhem nhuốc trên mặt tôi. Tôi cứ nghĩ anh còn giận mình, thế mà giữa bao nhiêu người anh lại đối xử dịu dàng với tôi như thế, tự nhiên viền mắt bỗng cay xè:
– Sao đi đâu cũng gây chuyện thế?
– Đâu… tự… tự cái ông kia đâm vào tôi đấy chứ.
– Mặt mũi bẩn hết rồi, đi rửa đi đã rồi về.
Tôi định nói “vâng”, nhưng chưa kịp lên tiếng đã nghe giọng bạn nữ cùng lớp tôi vang lên:
– Ơ, anh Hoàng này. Sao hồi nãy Như lại bảo là anh không đến?
Một người khác nói:
– Vừa nãy Như còn bảo hai người chia tay lâu rồi mà.
Tôi giật mình, luống cuống lùi về sau một bước rồi tránh đi cánh tay anh. Trong một đám đông tôi không là ai cả, nhưng anh thì lại như một ngôi sao sáng, đi đến đâu cũng chiếm được toàn bộ ánh nhìn của mọi người. Giống hệt như hồi còn sinh viên trước kia.
Tôi ấp úng giải thích:
– Không phải đâu, bọn tớ vẫn là bạn bè.
– Thật á? Eo, thế mà bọn này cứ tưởng.
– Tớ đi rửa mặt đây.
Dứt lời, tôi cuống cuồng chạy đến nhà vệ sinh rửa mặt, ở trong đó soi gương mới thấy mặt mình không khác gì mấy bức tranh trừu tượng, màu vẽ văng tứ tung khắp nơi, quần áo thì nhếch nhác bẩn thỉu.
Đứng trong đó kỳ cọ gần nửa tiếng thì mặt mới sạch để ra ngoài được, tôi quay lại chỗ cũ tìm anh nhưng không thấy đâu, mọi người cũng đã giải tán hết cả. Định gọi điện nhưng tôi nghĩ thôi cứ đi tìm thêm một vòng xem sao, lúc khu sau nhà A thì tự nhiên lại thấy anh với Mai đang đứng nói chuyện dưới tán cây.
Không hiểu hai người nói gì mà cô ta nước mắt lưng tròng nhìn anh, còn Hoàng thì mặt mày lộ rõ vẻ nhàm chán:
– Lịch sự của tôi cũng chỉ có giới hạn thôi, đừng có thách thức thêm giới hạn của tôi nữa.
– Sao anh không tin em? Như nó không thật lòng với anh đâu, em chỉ muốn tốt cho anh nên em mới nói thôi. Nếu không yêu anh, không việc gì em phải chạy theo anh đến tận đây cả.
– Cô rảnh rỗi quá nhỉ? Nếu tốt bụng quá mà không biết giúp ai thì đi làm từ thiện đi. Khỏi cần tốt với tôi.
– Nhưng em…
Anh không kiên nhẫn nghe cô ta nói hết đã quay người đi, vừa hay nhìn thấy tôi đứng sau một quãng. Hoàng không lúng túng, cũng chẳng ngạc nhiên, chỉ thờ ơ nói:
– Đi thôi.
Tôi không nhịn được, vẫn vô thức liếc Mai, thấy ánh mắt của cô ta vẫn gườm gườm nhìn tôi giống y hệt lần trước, thậm chí còn căm thù và cay cú hơn, làm tôi bất giác thấy lạnh sống lưng.
Giữa chúng tôi đã chẳng còn gì để nói, không hiểu sao Mai vẫn phải cố chấp đến vậy, nhất quyết không chịu buông bỏ anh, nhất quyết không từ thủ đoạn để tiếp cận anh. Dù Hoàng đã thẳng thừng từ chối một lần rồi nhưng lại vẫn kiên trì không thay đổi. Kỳ lạ thật.
Tôi thở dài, lặng lẽ xoay người đi theo Hoàng. Lúc ra gần đến xe thì gặp Hoa ngay cổng trường, nó thấy anh đi trước, tôi theo sau thì mặt đầy gian tà, vẫy vẫy tay:
– Sếp, sếp về từ bao giờ thế? Em thấy lịch thứ ba sếp mới về cơ mà.
– Cuối tuần không có việc gì làm nên về.
– À… vâng. Thế giờ hai người định đi đâu đấy?
– Tôi đưa Như về thay đồ.
– Úi.
Lúc này con bé mới chịu nhìn sang tôi, thấy cả người tôi nhem nhuốc thế, Hoa không nhịn được ôm bụng lăn ra cười. Nó bảo:
– Hay là sếp đưa chị Như về thay đồ rồi ba người mình đi xem phim đi. Hôm nay ra phim mới hay lắm. Sếp cũng không có việc gì làm, em với chị Như cũng không có việc gì làm, mình tụ họp đi chơi là hợp lý rồi sếp nhỉ?
– Ừ.
– Thế sếp đưa chị Như về thay đồ đi, em cũng về thay đồ rồi đến CGV Kim Mã luôn nhé.
– Ừ.
Hai người bọn họ sắp xếp nhanh như chớp làm tôi trở tay không kịp, muốn từ chối cũng không từ chối nổi, cuối cùng về thay đồ xong cũng đành đi xem phim.
Trên suốt quãng đường đi, chúng tôi không ai nói với ai thêm câu gì nữa, ban nãy cuống nên quên mất đang giận nhau, giờ bình thường lại rồi nên lại tiếp tục giận tiếp. Mãi đến khi tới rạp, có Hoa líu lo nói chuyện, không khí mới bắt đầu thoải mái trở lại.
Trong lúc Hoàng mua vé thì nó kéo tay tôi đi mua bỏng ngô, vừa nham nhở cười vừa nói:
– Chị thấy em tốt bụng với chị chưa? Bỏ cả buổi ăn chơi với mấy đứa bạn cũ để làm hòa cho chị với sếp nhé.
– Chị với anh ấy giận gì đâu mà làm hòa. Mày muốn đi xem phim thì có.
– Thôi đi, em biết thừa. Mấy hôm rồi chị có đến phòng sếp trình ký đâu, toàn xúi em đấy thôi, không có con mụ Phương đến thì chị cũng vẫn xúi em mang lên. Không giận thì là gì.
– Không phải, mày chỉ giỏi đoán mò thì có.
– Ừ, ừ. Thế không giận nhau mà sếp nhà chị cũng khó ở mấy hôm nay, anh Toàn đang than trời kia kìa. Bà chọc giận ông ấy đúng không?
– Tập trung mua bỏng ngô đi, nói nữa là chị tống cổ mày về đấy.
– Haha, có người có tật giật mình kìa.
Vào đến rạp, ba người tôi chọn đúng chỗ ngồi xuống, Hoa ngồi ở đầu, tôi ngồi giữa, ngồi cạnh tôi là anh. Hoàng không thích ăn vặt nên chỉ có tôi với Hoa ngồi ăn với nhau, lát sau khi phim chuẩn bị chiếu thì bỗng nhiên có người đến ngồi ở ghế sát cạnh Hoa.
Tôi đang mải xem quảng cáo nên không để ý lắm, mãi đến khi Hoa nói “Ơ, anh này trông quen nhỉ”, tôi mới quay sang nhìn.
Chẳng hiểu tình cờ thế nào mà anh Lâm lại đến xem phim cùng rạp với bọn tôi, mà còn ngồi sát ghế với Hoa nữa, tôi quên béng mất có Hoàng ở đây nên cười tươi rói với anh Lâm:
– Anh cũng đến đây xem phim à? Tình cờ thế?
– Ừ, ba người đi chơi chung hả?
– À… à vâng. Anh đi một mình à?
– Ừ, anh đi một mình thôi.
Anh Lâm lịch sự quay sang Hoàng gật đầu một cái:
– Sếp Hoàng hôm nay có thời gian rỗi đi xem phim hả?
– Tôi cũng không rõ đi xem phim là bận hay rỗi nữa.
– Đi chơi thế này phải vui mới đúng chứ. Nếu anh thấy bận hay là về làm việc đi.
– Anh hiểu sai ý tôi rồi.
Hoàng khẽ nhếch môi mỉm cười, chậm rãi nói nốt nửa câu còn lại:
– Đưa bạn gái đi xem phim cũng là công việc của tôi. Cho nên mới không phân biệt nó là bận hay rỗi.
Con bé Hoa nghe xong, không nhịn được, suýt nữa phun luôn cả ngụm Pepsi đang uống trong miệng ra ngoài, sau đó cúi đầu ho sặc sụa.
Tôi biết kiểu gì hai cái tên này cứ gặp nhau là sẽ đấu khẩu, lần trước có anh Toàn chứng kiến, lần này lại có Hoa chứng kiến, thế mà vẫn tỉnh bơ cà khịa nhau được. Đúng là không thể hiểu nổi tư duy của mấy người đàn ông này.
Cuối cùng để giữ thể diện cho cả bốn người, tôi đành lên tiếng giảng hòa:
– Đến phim rồi, xem phim thôi các anh.
Trong lúc xem phim, tôi với Hoàng im lặng không nói chuyện. Chỉ có con bé Hoa là mồm miệng không yên, ngồi một lúc lại quay sang trêu anh Lâm:
– Này, em nghe nói chỉ có người thất tình mới đi xem phim một mình thôi. Anh đừng nói là anh đang thất tình nên mới đến đây đấy nhé.
– Sao em biết hay thế? Anh đang đi xem phim để tìm gặp người thất tình giống mình đây.
– Ơ vừa hay em cũng đi xem phim một mình này, mình thất tình nên ngồi cùng nhau là hợp lý đấy nhỉ?
– Ừ.
– Mà em quên mất, anh tên là gì ấy nhỉ?
– Anh tên lá phổi thì có buồn cười không?
– Hả?
– Lá phổi xanh của đất nước ấy.
– À à, em nhớ rồi. Rừng chứ gì. Quên. Lâm chứ gì?
– Ừ. Em tên gì?
– Em tên một thứ mà trong rừng lúc nào cũng có.
– Để anh đoán nhé, tên Thảo hả?
– Thôi gọi em là Hoa đi.
Anh Lâm nghe đến đây cũng bật cười, cầm cốc Pepsi lên cụng ly với em ấy:
– Hôm nay hai đứa mình ngồi cạnh nhau là hợp lý rồi.
– Cạn ly cạn ly.
Tôi cũng định quay sang nói chuyện góp vui cùng, nhưng thấy mặt ai đó sầm sì như cục đá thì lại quyết định không nói nữa, sợ đạn lạc lại bắn tứ tung khắp nơi nên đành yên lặng ngồi xem phim.
Sau khi hết phim xong, tôi định đi cùng xe Hoa để về nhưng nó từ chối thẳng thừng:
– Thôi em có kèo rồi, chị về với sếp đi. Em đi với anh Lâm.
Tôi biết Hoa muốn tôi với anh có cơ hội làm lành nhưng dù sao thì nó với anh Lâm cũng không quen nhau, tôi không muốn nó đi với người lạ nên bảo:
– Thôi, chị về với mày. Hai chị em đi xe máy về.
– Em chở anh Lâm rồi mà. Chị đi với sếp đi, em không chở chị đâu.
– Ơ cái con này…
Nó nhất quyết không chịu cho tôi đi cùng nên tôi đành bó tay, anh Lâm cũng đành bảo “để anh đưa về giúp cho”, tôi mới tạm yên tâm gửi gắm con bé Hoa cho anh ấy đưa về.
Hoa thấy tôi cứ dặn đi dặn lại anh Lâm thì bĩu môi bảo:
– Bà cứ như mẹ em ấy, em lớn rồi, bà cứ về đi.
– Về cẩn thận đấy, đến nhà thì nhắn tin cho chị.
– Em biết rồi. Chị với sếp về đi.
Hoàng lầm lầm lì lì suốt cả buổi, đến khi đưa tôi về đến chung cư rồi mà vẫn không chịu lên nhà, ngồi nguyên dưới xe. Tôi thấy anh thế thì vừa tức mà cũng vừa buồn cười, nghĩ đến chuyện hôm nay ở trường anh bảo vệ mình thế mà không mời lên nhà thì cũng hơi vô ý, cho nên đành mở miệng bắt chuyện trước:
– Anh lên nhà không?
– Làm gì?
– Tôi nấu cơm, lên ăn luôn đi. Cả ngày hôm nay chưa ăn gì rồi còn gì.
– Không ăn đâu.
– À… ừ. Thế thì tôi lên nhà đây. Anh về đi nhé.
Anh không nói gì nữa, tôi cũng tiu nghỉu xuống xe rồi đi lên nhà. Đứng trong bếp nấu nướng, tôi vẫn ấm ức nên lẩm bẩm chửi anh là cái đồ bụng dạ hẹp hòi, nhớ lâu thù dai, có mỗi thế mà cũng để bụng rồi giận cho đến bây giờ. Người ta đã xuống nước làm hòa rồi mà vẫn không chịu thôi.
Đang chửi hăng thì bỗng nhiên thấy cửa nhà mở ra, sau đó là một người mà ai cũng biết là ai đó đi vào. Nhin thấy Hoàng vẫn chưa về, cảm xúc của tôi lập tức thay đổi 180 độ, trong lòng nở hoa bung bét mà không hiểu gì sao. Thế nhưng ngoài mặt vẫn cố làm ra vẻ ngạc nhiên nói:
– Ơ, anh vẫn chưa về à?
– Cho cô cơ hội xin lỗi tôi đấy?
– Hả? Xin lỗi gì?
Anh sầm mặt, tôi thì sắp không nhịn nổi cười nữa, cơ mặt gần như vặn vẹo đến nơi:
– À… thế tôi nấu canh cà chua trứng cho anh ăn để xin lỗi nhé. Hôm đó tôi sai rồi, lẽ ra tôi không nên khùng lên với anh. Anh cho tôi xin lỗi.
– Còn gì nữa?
– Còn gì nhỉ? Hình như hết rồi.
– Còn nữa.
Tôi nghĩ mãi mà không hiểu mình còn làm sai chuyện gì nữa, anh thì càng lúc càng thiếu kiên nhẫn, rảo bước đi đến siết lấy eo tôi:
– Không nhớ ra à?
– Không, tôi sai ở đâu thì anh nói đi. Tôi không biết sai ở đâu luôn.
– Cô dám cười với người khác.
– Ơ nhưng mồm là của tôi mà, tôi cười thì…
Còn chưa nói hết câu thì anh đã hôn tôi, nửa tháng nay giận hờn, không được nói chuyện với anh, cũng không được gần gũi anh, tôi cũng sắp nhớ anh phát điên lên rồi. Mới như thế này đã cảm thấy bị giày vò gần chết, không biết mai này anh lấy vợ thì tôi sẽ làm sao đây…
Vì không biết tương lai sẽ ra sao cả, cho nên chỉ còn cách trân trọng hiện thực từng chút một. Tôi chậm chạp nhắm mắt, ngoan ngoãn thuận theo nụ hôn của anh, Hoàng hôn đến khi môi tôi sưng lên mới chịu buông ra, hừ lạnh một tiếng:
– Ai bảo mồm cô là của cô?
– Thế tôi là của anh hết à?
Anh thản nhiên gật đầu:
– Ừ.
Tôi phì cười, mọi mâu thuẫn khó chịu trong lòng đành gạt sang một bên, không muốn giận, cũng chẳng muốn nghĩ đến chuyện kết hôn của người ta nữa. Tôi bảo:
– Ở lại ăn cơm nhé, tôi nấu gần xong rồi.
– Ừ. Đợi tôi đi tắm trước đã.
– Vâng.
Trong lúc anh đi tắm, tôi tranh thủ nấu thêm một nồi canh cà chua trứng. Hoàng thích món này, nấu cũng rất đơn giản nên hầu như hôm nào anh đến tôi cũng làm. Thế mà hôm nay đến giai đoạn đập trứng vào nồi canh, tự nhiên mùi tanh của trứng xông lên làm tôi thấy người nao nao.
Tôi không phải thiếu nữ mới lớn, đến tuổi này có lẽ cũng đã thực sự trưởng thành nên tất nhiên sẽ nhạy cảm hơn với những phản ứng sinh lý của cơ thể. Lẩm nhẩm tính lịch, thấy kỳ kinh của mình đã trễ gần một tuần, trong lòng lập tức hoảng hốt nhận ra có điều gì đó đang đến với mình nhưng tôi sợ, tôi cũng không dám tin.
Tôi thấp thỏm bất an kể từ lúc đó, khi ăn cơm cũng cố không đụng đến thìa canh nào, đến tối Hoàng cũng đòi nhưng tôi viện cớ mệt để từ chối. Ngày hôm sau đợi anh đi làm rồi, tôi mới lén lút chạy xuống hiệu thuốc ngay cổng chưng cư mua một chiếc que thử thai, hồi hộp chui vào nhà vệ sinh thử.
Ban đầu một vạch đỏ hiện lên trước, tôi nhìn thấy thế thì cứ cầu trời khấn phật rằng đừng có vạch thứ hai nữa, thế nhưng chưa đầy một phút sau thì một vạch mờ mờ ở dưới bắt đầu hiện ra.
Cho đến khi hai vạch gần như rõ ràng trước mắt như khẳng định với tôi, mối lo kia của mình thực sự đã thành sự thật, cảm xúc của tôi bỗng chốc trở nên hỗn độn vô cùng.
Chúng tôi sắp chia tay rồi, anh cũng sắp lấy người khác rồi, em bé trong bụng tôi tại sao lại đến đúng thời điểm này… Và tôi nữa… tôi phải làm sao đây?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!