Uất Trì Việt không biết bản thân về lại Đông cung như thế nào.
Tin tức Thẩm thị đính hôn như là một cây côn nện mạnh trên ót của hắn. Cũng chưa có bao nhiêu đau đớn, xẻo thịt róc xương cũng chưa nói tới, nhưng một cú đánh này khiến cho hắn trở tay không kịp, trước mắt tối sầm.
Ninh Thẩm hai nhà kết thân, đúng là ván đã đóng thuyền, vô cùng chính xác không thể nghi ngờ.
Thế nhưng Uất Trì Việt không hiểu, đời trước hắn không tình nguyện cưới nàng thì hai người không có chút khó khăn nào liền trở thành phu thê. Kiếp này hắn đồng ý cưới nàng, thậm chí phí không ít tâm tư, nàng lại cùng người khác đính hôn? Đây là đạo lý gì?
Chẳng lẽ vì nàng ăn nhầm đồ vật, bỏ lỡ hoa yến nên đời này cùng hắn cũng bỏ lỡ rồi?
Hắn không khỏi nghĩ tới dáng vẻ của Thẩm thị khi cùng Ninh thập nhất trò chuyện vui vẻ, lại đối chiếu với bộ dáng không thay đổi sắc mặt của nàng khi ngồi với hắn. Dù hắn không tình nguyện nhưng không thể không thừa nhận hôm đó Thẩm thị đối với hắn cũng không phải là vừa gặp đã yêu.
Vừa vặn tương phản, nàng và tên tiểu bạch kiểm kia lại là vừa gặp đã yêu.
Uất Trì Việt lại cảm thấy trong miệng vừa mặn lại vừa chát.
Hóa ra tình cảm của Thẩm thị có thể dễ dàng thay đổi bất cứ lúc nào như vậy. Ở kiếp trước trao cho hắn, kiếp này Ninh Thập nhất lại nhanh chân đến trước, nàng cũng liền trao chân tình cho tiểu bạch kiểm kia.
Quả thật, Ninh thập nhất trời sinh đã giỏi, tài học cũng tốt, nhưng nếu nói về văn thao vũ lược thì so với hắn còn kém xa. Nhất là cưỡi ngựa bắn cung, thua xa hắn nhiều.
Gia thế thì càng không cần nói, hắn là con của vua, lại là đương kim thái tử. Nếu Thẩm thị gả cho hắn làm thê, tương lai chính là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Trên đời này ngoại trừ Thái hậu ra, còn ai có thể tôn quý hơn hoàng hậu nữa?
Đây quả thực như là cố gắng thi cử nhưng lại không muốn làm trạng nguyên, đúng là không hợp lý.
Uất Trì Việt chắp tay sau lưng đi đi lại lại vài vòng, có chút tức giận. Đến cuối cùng cũng chỉ là tiểu nương tử mới mười mấy tuổi, nhất thời vẫn bị bề ngoài làm cho mờ mắt.
Cũng được, hắn nghĩ thầm. Vốn chính là vì nghĩ tới nàng đối với mình đã từng yêu thắm thiết nên kiếp này hắn mới nghĩ đến việc cưới nàng làm thê, đối xử với nàng tốt hơn một chút.
Bây giờ nàng đã quên hết tình cũ, vậy thì để nàng cùng với Ninh thập nhất vợ chồng hoà thuận, bên nhau bạc đầu đi.
Nàng không phải là trừ hắn ra thì không thể yêu ai khác, vậy hắn cũng không cần “không phải là nàng thì không cưới” nữa.
Chẳng lẽ hắn lại đi tranh vợ cùng thần tử? Đây tuyệt đối không phải là việc mà bậc quân tử nên làm.
Uất Trì Việt đó giờ luôn là cái tính tình quyết định nhanh, giải quyết cũng nhanh. Hắn quyết định đem việc này quên sạch sành sanh, gọi nội thị đem tấu chương của hôm nay tới.
Hắn phân phó nội thị mài mực, tuỳ ý lấy ra một bản tấu chương. Lại là Lễ bộ thị lang – Lưu Thiều Đức viết, bên trên là “mong thái tử lập phi”.
Thái tử chậm chạp không cưới thê tử, triều thần so với Uất Trì Việt còn nóng lòng hơn rất nhiều. Mười bản tấu chương thì có đến năm bản là yêu cầu hắn lập phi.
Uất Trì Việt ngày thường không có cảm giác gì, bây giờ lại cảm giác từng hàng chữ tinh tế nho nhỏ đứng xếp hàng ở kia đang đồng loạt chế giễu hắn tự mình đa tình.
Uất Trì Việt tâm trạng vừa mới bình tĩnh, tâm tư lại nổi sóng.
Hắn quẳng bản tấu chương gây bực mình này xuống dưới đất, mở ra một phong khác. Là Ngự sử đại phu Dương Thản xin từ quan.
Lần trước vì chuyện truy phong cho phụ thân của Thẩm Nghi Thu, hắn dạy dỗ Dương Thản trước mặt một đám trọng thần. Ông ta tự giác biết bản thân mất mặt, cáo ốm không lên triều, bây giờ lại khóc nháo xin từ quan, rõ ràng là một khóc hai nháo ăn vạ.
Uất Trì Việt không chút do dự, nhìn thấy bản tấu chương này lại nhớ tới Thẩm thị. Không khỏi nhớ tới bản thân vất vả tạo ra cơ hội, đã vậy lại còn đắc chí như thế… Nhưng cuối cùng Thẩm Thị với Ninh thập nhất lại ngấm ngầm quen nhau từ bao giờ rồi…
Uất xoa bóp mi tâm, nhấc bút son lên lên rồi hạ xuống bản tấu hai chữ “phê chuẩn”.
Trên đời này người có thể uy hiếp hắn còn chưa ra đời, lão già thích ăn chay này lại nguyện ý dâng chức quan lên, thế thì tác thành cho hắn là được.
Uất Trì Việt phê một hồi tấu chương, hắn lại không khỏi thất thần. Nhìn thấy hương nước được tiến cống từ Quỳnh Châu, khuôn mặt của Thẩm thị lại hiện lên trong đầu, chóp mũi còn quẩn quanh một sợi mùi hương nhàn nhạt…
Thật vất vả mới đưa được khuôn mặt tươi cười của nàng ra sau đầu, lại nhìn thấy “biên quan không yên, mười lần một năm”.
Hắn buông tấu chương xuống, nhớ tới lời Trương hoàng hậu nói, liền nghĩ “bốn mươi tuổi vẫn không có con mới được nạp thiếp” thì ghê gớm lắm à?
Hắn cũng không phải là thích tam cung viện. Đời trước hắn chưa từng sa vào ham mê nhuc duc, trong hậu cung tổng cộng cũng không có bao nhiêu người. Điều này có thể nói là hiếm thấy trong các bậc quân vương của triều đại.
Hắn là quân vương, không thể cùng thần tử vơ đũa cả nắm được.
Hay là Thẩm thị để ý cái này? Uất Trì Việt suy nghĩ. Nói chung thế gian này, nữ tử đều thích ăn dấm. Thẩm thị lại đối với hắn sâu đậm như vậy, đương nhiên trong lòng cũng thầm ghen tuông. Chỉ là nàng hiểu rõ đại nghĩa, biết lo nghĩ cho đại cục nên mới không thể hiện ra ngoài, nếu đúng là như thế thì…
Uất Trì Việt lấy lại tinh thần, làm gì có chuyện đó chứ. Nàng đã dứt áo bỏ đi, cùng hắn mỗi người đi mỗi ngả, không còn liên quan gì tới nhau nữa.
Nghĩ đến đây, hắn lại thấy nghèn nghẹn trọng cổ họng.
Thôi, nghĩ nhiều cũng vô ích.
Uất Trì Việt nhéo nhéo hai bên thái dương, tiếp tục vùi đầu vào công văn. Hình như Thẩm thị đã đóng quân doanh trong đầu hắn rồi, chỉ cần hắn hơi lơ đãng một chút, nàng liền nhân cơ hội lẻn vào chiếm giữ.
Uất Trì Việt phê một hồi tấu chương, chỉ cảm thấy tinh thần có chút không tập trung. Không thể chịu nổi bị quấy nhiễu nữa, hắn quẳng bút xuống đứng thẳng người lên, đi ra khỏi thư phòng. Hắn đi dọc theo hành lang mà chẳng có mục đích gì, bất tri bất giác đi đến viện Trường Thọ phía sau vườn.
Thời gian đang là giữa mùa hạ, trong nháy mắt đã tới Đoan Dương*, hoa sen trong ao đang nở rộ, màu sắc trắng trong lại lộ ra chút hồng hồng, giống như thiếu nữ đang độ xuân thì.
* Tết Đoan Ngọ
Phía bên trên ao có một đình thủy tạ, xung quanh có rèm lụa. Uất Trì Việt lơ đãng đi tới, ngồi ở bên trong đình ngẩn ngơ. Hắn nhớ tới năm đó Thẩm thị hay ngồi ở đây đọc sách tiêu khiển ngày hè.
Hắn lập tức đứng thẳng người lên, đi ra khỏi đình.
Nơi này là hậu viện của Đông cung, năm đó cưới xong bọn hắn ở đây. Nơi nào không có hình bóng của Thẩm thị chứ?
Uất Trì Việt đành phải đi tiền viện, ít ra nơi này nàng rất ít khi đặt chân tới.
Hắn ủ rũ ngồi một lúc, chợt nhớ tới gì đó liền gọi Lai Ngộ Hỉ tới trước mặt hỏi:
– Ngươi có nhớ tiểu hồ đao khi ta còn bé thường mang theo bên người không?
Lai Ngộ Hỉ cau mày, vẻ mặt hoang mang.
Uất Trì Việt vừa nhớ lại hồi ức vừa nói:
– Nó dài khoảng sáu tấc, chuôi đao làm từ đồi mồi, vỏ đao màu vàng, phía trên còn khảm hồng ngọc bảo thạch cùng ngọc côn trùng…
Lai Ngộ Hỉ lúc này mới nhớ ra:
– Có phải là cống vật của thánh nhân tới từ Tây Vực?
Uất Trì Việt gật đầu:
– Không biết hiện nay nó ở đâu?
Lai Ngộ Hỉ cố gắng nhớ lại mốt chút, khom người nói:
– Nô tài tuổi già hồ đồ, nhất thời không nhớ ra. Nhưng trong cung mọi thứ đều có ghi chép lại, mời điện hạ cùng nô tài đi xem một chút.
Uất Trì Việt nâng chung trà lên, đem cốc trà đặc uống một hơi cạn sạch, khó chịu nhíu mày nói:
– Ngươi đi xem ngay bây giờ đi, ta ở chỗ này chờ.
Lai Ngộ Hỉ không dám trì hoãn, bận bịu chạy cả quãng đường, sai tiểu thái giám đi kiểm tra từng vật trong kho sổ.
Bảo vật của Đông cung nhiều không đếm nổi, đao này là vật cũ từ nhiều năm trước, không dễ mà tìm ra được.
Lai Ngộ Hỉ bỏ ra hết sức lực, rất nhiều cung nhân của Đông cung rồi nội thị cùng nhau đồng tâm hiệp lực lục tung phòng lên, tìm được chuôi đao kia cũng mất hơn một canh giờ.
Uất Trì Việt mở hộp gỗ trầm hương ra, hắn đã từng rất nhiều ngày vu0t ve vật yêu quý nằm trên tấm vải gấm màu xanh ngọc bích kia. Bây giờ tuy đã qua nhiều năm, mấy viên ngọc trân trâu trên vỏ đao vẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Hắn đưa tay sờ lên chỗ chạm khắc hoa văn chữ nho trên vỏ đao, đầu ngón tay liền cảm thấy quen thuộc.
Chắc lần đó cũng là lần duy nhất mà hắn tặng đồ cho Thẩm thị.
Đời trước mỗi khi tới ngày lễ, hắn đều theo quỷ củ trong cung mà ban thưởng một vài thứ gì đó cho có lệ, lúc thì là gấm vóc, có lúc lại là đồ dùng linh tinh, nhưng chỉ có thanh hồ đao này là không phải ban thưởng, mà là hắn tặng cho nàng.
Nhưng rồi đến cuối ngay cả thanh hồ đao này nàng cũng không cầm được ra ngoài.
Uất trầm mặc một lúc, thu tay đóng nắp hộp lại rồi quay sang Lai Ngộ Hỉ nói:
– Cất đi.
Lai Ngộ Hỉ đáp vâng một tiếng, giống như hoà thượng sờ mãi không thấy tóc, hắn cũng không hiểu thái tử điện hạ bị làm sao vậy. Sai hết cung nhân nội thị đi tìm bằng được món đồ chơi từ thuở nhỏ, hắn còn tưởng có chuyện gì quan trọng lắm. Ai dè chỉ nhìn một chút, sờ hai cái liền bảo hắn đem cất đi.
—————
Bất tri bất giác năm ngày đã trôi qua, Đông cung vẫn yên tĩnh.
Giả thất Giả bát thấy chuyện bị bại lộ, mấy ngày nay trong lòng luôn lo lắng bất an, sợ thái tử điện hạ trách tội nên cố gắng nghĩ ra một lý do thật hợp lý để thoái thác.
Hai huynh đệ đối chất qua lại hơn bảy tám mươi lần để bảo đảm không có gì sai sót. Ai ngờ Thái tử điện hạ lại buồn bực trở về Đông cung phê duyệt tấu chương tới trưa. Ngày thứ hai như thường lệ tới Hoằng Giáo điện cùng quần thần thảo luận chính sự, không khác gì ngày xưa. Tựa như đã quên Thẩm thất nương sạch sành sanh.
Ai huynh đệ nơm nớp lo sợ đợi mấy ngày, thấy thái tử không có ý xử trí bọn hắn, cũng chẳng hỏi một tiếng. Cuối cùng khối đá nặng trong lòng bọn họ cũng rơi xuống.
Một đêm này trong cung, bọn họ vẫn là người canh gác trực đêm ngoài phòng của thái tử.
Giả bát chứng nào tật nấy, trở lại bộ đang ngốc nghếch ngày xưa, ngây ngô nói:
– Điện hạ không hổ là đại trượng phu, cầm được thì cũng buông xuống được.
Tâm tư Giả thất so với đệ đệ tinh tế hơn nhiều, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi:
– Người ta thường nói, đai trượng phu không thiếu gì vợ. Thái tử điện hạ muốn lấy vợ thì các tiểu cô nương muốn gả cho điện hạ sẽ xếp hàng dài từ cửa Diêm Bình tới cửa Diên Hưng. Nhưng Điện hạ là người có thân phận thế nào? Sao có thể vì một nữ tử mà tinh thần chán nản được chứ?
Giả bát không đồng ý:
– Vị Thẩm nương tử kia mỹ mạo vô song, so với Hà Cửu nương tử có khi còn đẹp hơn mấy phần. Sợ là khó mà tìm được người thứ hai như vậy…
Giả thất nghẹn họng một chút, dùng tay đẩy trán đệ đệ một cái:
– Ngươi có phải bị ngốc hay không? Không thể cưới một lúc nhiều người sao? Một người không được thì cưới nhiều người. Mấy người không được thì cưới mười người, trăm người. Đệ có từng nghe nói ba nghìn mỹ nữ chưa? Ba nghìn người cộng lại còn không đẹp bằng một người kia sao?
– Sao có thể so sánh như vậy…
Giả bát ôm đầu lầm bầm một tiếng, lại buồn bực nói:
– Lần trước điện hạ nhìn thấy Thẩm tiểu nương tử cùng Ninh thập nhất lang gặp nhau riêng tư, trở về mấy ngày không thể ngủ được, đám tiểu thái giám kia đều bị hành tới mệt mỏi quá sức. Ta cũng chưa từng thấy điện hạ như vậy bao giờ…
Giả thất trừng mắt nhìn đệ đệ:
– Bớt nói linh tinh đi. Điện hạ thức khuya dậy sớm đó là vì chăm chỉ làm chính sự. Sao có thể vì nữ nhân được, đừng có phỉ báng danh dự của điện hạ. Ninh thượng thư là quan lớn trong triều, còn điện hạ của chúng ta đường đường là thái tử điện hạ, sao có thể cùng thần tử tranh đoạt nàng dâu? Thanh danh mặt mũi để ở đâu chứ?
Mới nói tới đây, liền nghe màn cửa “soạt” một tiếng vang lên, vành mắt đen sì của thái tử điện hạ đã xuất hiện trước mặt bọn hắn:
– Thay ta chuẩn bị ngựa.
Giả thất nhìn lên sắc trời, là đêm tháng năm không trăng không sao. Đèn trong đình ánh sáng mập mờ không chiếu được hết một mảnh đen kịt, hắn không khỏi mờ mịt hỏi:
– Không biết điện hạ muốn đi đâu?
Uất Trì Việt thản nhiên nói:
– Ta muốn đi Tử Vân quan một chuyến.
Thanh Hoa Cung Tử Vân Quan ở Lam Điền, là nơi Hoàng đế tu hành.
Giả thất và Giả bát đoán nhất định là Thái tử điện hạ có chuyện rất quan trọng muốn xin chỉ thị của vua. Bọn hắn không dám trì hoãn thêm, bận rộn sai khiến thuộc hạ đi chuẩn bị xe ngựa gấp.
Chưa đến một giây, hết thảy đã an bài sẵn sàng. Uất Trì Việt lên ngựa, ghìm chặt dây cương, quay đầu lại nhìn quét qua Giả thất và Giả bát một chút:
– Các người dấu diếm sự tình của Thái tử phi, tội không thể tha.
Giả thất bị dọa đến mức muốn thăng thiên, Giả bát còn đang muốn đem lời hay ra để biện bạch lại bị Giả thất một tay bịt miệng, lôi kéo quỳ rạp xuống đất.
Giả thất nằm rạp trên mặt đất cũng không dám thở mạnh một tiếng:
– Thuộc hạ biết tội, thỉnh điện hạ trách phạt.
Hắn nghe xong ba chữ “Thái tử phi” liền biết chuyện lớn rồi, việc của Thẩm thất nương không có gì phải sợ nhưng việc của Thái tử phi chắc chắn là việc lớn.
Giả bát vừa kinh hãi vừa khó hiểu, không phải nói đại trượng phu không cần vợ sao? Không phải nói không cùng thần tử tranh vợ sao? Hắn tức giận liếc huynh trưởng một cái, đúng là “uổng công ta đã tin huynh”.
Uất Trì Việt im lặng không lên tiếng nhìn bọn họ một hồi, lúc này mới lên tiếng xử lý:
– Phạt bổng lộc một năm, tự đi lĩnh bốn mươi trượng, chuồng trại nhà vệ sinh trong chuồng ngựa nửa năm về sau đều là do các ngươi quét dọn.
Ngừng một chút hắn nói tiếp:
– Bàn tán về thái tử phi, tội nặng thêm một bậc, phạt thêm bốn mươi trượng nữa.
Trong lòng hai người lạnh đi một nửa, lãnh tám mươi trượng xuống dưới, rồi còn không biết có còn mạng mà đi dọn nhà xí không nữa.
Thái tử điện hạ bình thường nhã nhặn khoan dung, hầu cận Đông cung cũng toàn là quý tử người quen làm. Giả thị huynh đệ chính là cháu của Trường Nhạc trưởng công chúa. Hai người từng nhận qua hình phạt nặng nhất đó là quét chuồng ngựa, chưa bao giờ nghĩ tới lần này lại chạm phải vảy ngược của Thái tử.
Trong lòng hai người không ngừng kêu khổ, nhưng cũng không dám xin tha.
Uất Trì Việt nói tiếp:
– Ta có việc muốn các ngươi đi làm, nếu làm tốt sẽ giữ lại bốn mươi trượng, để sau này quan sát thêm.
Hai người như được đại xá, vội vàng bái lạy tạ ơn:
– Lệnh của điện hạ, chúng thần dù có tan xương nát thịt cũng quyết làm cho xong.
Uất Trì Việt liếc bọn hắn một cái:
– Không cần tan xương nát thịt, chỉ cần thay ta truyền ra bên ngoài một tin tức.
Cứ như vậy sau khi phân phó xong hết, Uất Trì Việt nhẹ nhàng thúc vào bụng ngựa, giục ngựa rời đi.
Thẩm Nghi Thu chính là thê tử của hắn, là Thái tử phi của hắn từ trước tới nay, dựa vào cái gì phải chắp tay nhường cho người khác?