Uất Trì Việt cùng đoàn người Thẩm gia chen chúc đi tới tiền viện, lại ngồi trong đại sảnh với huynh đệ Thẩm gia một lúc. Sau đó Thẩm đại lang đứng dậy mời Thái tử dời bước tới Sơn Trì viện dùng cơm trưa.
Ở bên trong Sơn Trì viện tại phía sau hậu viện, Uất Trì Việt đi dạo hết một vòng liền nhìn thấy trong phủ vô số phủ đình, đài quán các thứ,… Tất cả đều được tạc bằng ngọc, dùng phấn bột màu đỏ sơn lên, rồi được tô điểm bởi các loại hoa cỏ kỳ lạ, động vật chim muông quý hiếm,… khiến cho người ta nhìn thấy mà choáng váng.
Lầu các tinh xảo hoa lệ, so với Đông cung còn xa xỉ hơn rất nhiều. Cho dù đặt những thứ này Thái Cực cung hay Bồng Lai cung cũng chẳng lạc lõng chút nào.
Lần trước đến đây nghênh đón tân nương, tất cả tâm trí của Uất Trì Việt đều đặt ở trên người cô dâu, chưa từng để ý tới xung quanh mình. Bây giờ hắn mới nhận ra sự xa hoa lãng phí của Thẩm gia, khiến cho người ta nhìn thấy mà than thở.
Con cái trong những gia đình quý tộc này không có chí tiến thủ. Họ chỉ biết quần áo lụa là, ham mê vẻ hào nhoáng bên ngoài đến mức bán cả ruộng đất của tổ tiên, khiến cơ nghiệp bao nhiêu năm của dòng họ lụi bại nhanh chóng nhưng vẫn không biết thu liễm bản thân.
Thẩm đại lang đứng ở một bên hầu hạ, thấy Thái tử như đang có điều suy nghĩ. Hắn cho là Thái tử đang tán thưởng vẻ đẹp của gian đình, suối nước nên trong lòng âm thầm đắc ý.
Khu vườn trạch này tuy là gia sản của tổ tiên nhưng bây giờ khi truyền tới tay hắn, hắn đã đào ao đắp núi, xây dựng thêm rất nhiều tháp lâu. Hắn mặc dù không có tài năng gì nổi bật nhưng về mặt này hắn lại vô cùng tâm đắc.
Hắn cố ý dẫn Thái tử đi theo con đường này, chỉ để chờ cơ hội thể hiện tài năng của mình, hòng đạt được sự tán thưởng của Thái tử.
Triều đại này, chức quan giám sát phần lớn thuộc về mấy đệ tử tôn thất quý tộc. Ngày thường nhàn nhã không có việc gì, nhưng nếu có xây dựng cung điện, ngự uyển thì chỗ béo nhất luôn vào túi các quan lại quyền quý.
Thẩm đại lang cũng tự mình hiểu được mấy phần nên ba tỉnh lục bộ thì không thèm để mắt đến. Hắn đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào chức làm thợ chủ.
Đây cũng không phải là chức quan cao quý gì, rất nhiều triều thần cũng chả ai thèm nhìn tới. Nhưng đối với hắn, so với chức tòng lục phẩm từ bộ viên ngoại thì vẫn có nhiều lợi ích thực tế hơn.
Hắn tiến lên cúi đầu hạ bái nói:
– Chỗ ở đơn sơ, để điện hạ chê cười rồi.
Uất Trì Việt nói:
– Thẩm đại lang không cần quá khiêm tốn. Quý phủ hoa văn trang trí hết sức xa hoa, khiến cho cô* nhìn thấy cũng phải kinh ngạc.
* Cách xưng hô của bề trên.
Thẩm đại lang không nghe ra được ý ở ngoài lời của Thái tử, còn tưởng hắn có ý tán thưởng chính mình nên không ngừng thấy cảm kích nói:
– Đa tạ điện hạ quá khen, bộc* thực sự rất vinh hạnh, hơi buồn vì phủ đệ quá nhỏ, không thể phô bày hết được vẻ đẹp của chỗ này.
* Tiếng tự xưng mang tính khiêm nhường.
Thẩm phủ chiếm một phần tư của phường Sùng Nghĩa, cho dù so với vườn Thượng Uyển ở trong cung thì hơi kém hơn một chút. Nhưng trong thành Trường An là vô cùng hiếm thấy, không thua kém gì các dinh thự của các công hầu, hoàng tử. Như thế này vẫn còn gọi là nhỏ hẹp, vậy chẳng lẽ phải cho ngươi vào trong cung ở mới gọi là vừa?
Uất Trì Việt tuy biết Thẩm đại lang đây là đang nói lời khiêm tốn, nhưng trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.
Hắn từ xưa tới nay, cho dù có chuyện gì xảy ra thì mặt cũng không đổi sắc. Chính là có mười phần không vui thì trên mặt cũng không hiển thị mảy may.
Một đoàn người đi xuyên qua hành lang bên trên cửa hông, tiếp theo đã tới hậu hoa viên của Sơn Trì viện.
Trong đó nổi lên là động Lâm Viên với các gian đình, khe núi nằm sâu trong các mỏm đá. Trong vườn có núi cao, xuyên qua ở giữa là một dòng suối, tiếp theo là những thạch đê với hình dáng kỳ lạ. Trong đình thủy tạ có ao gió, những chiếc cầu có bậc thang dài để đi lên, cùng nhiều tòa kim lâu sơn đủ các màu khác nhau đang ẩn mình trong những bụi trúc mộc, giữa những đám cỏ.
Thẩm Đại Lang chỉ vào nơi cây cối mọc um tùm, dương dương tự đắc nói:
– Thần muốn cho điện hạ biết rằng khu rừng này nhìn qua thì có vẻ là bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng cây cối trong đó là những loài khác nhau được sưu tầm từ khắp nơi trên thế giới, chẳng hạn như: cây thông vàng có mái, kỳ cây*, sơn kê**, hải đường, cây phỉ***, cây bách hợp, hậu phác****,mộc lan đỏ,…
Tất cả dày đặc như rừng, đếm sơ qua cũng phải bốn đến năm mươi loại khác nhau. Bản thân cỏ cây thì cũng không tính là gì, nhưng nam bắc khí hậu khác nhau, muốn trồng sống được là không dễ dàng. Lúc trước cây cối vận chuyển tới trong cung, hầu như là mười cây chẳng sống nổi một.
* Kỳ cây: Thần kỳ, danh pháp khoa học Synsepalum dulcificum, là một loài thực vật thân gỗ nhỏ, sau 10 năm sinh trưởng có thể cao 6m. Quả khi chín có màu đỏ và mau hỏng dù được bảo quản ở nhiệt độ thấp. Tên cây được gọi là thần kỳ (trong tiếng Anh miracle fruit hay miracle berry), vì quả của nó khi nếm sẽ làm cho các vị khác như chua, đắng đều bị biến đổi thành vị ngọt. Ở Tây Phi nơi phát sinh loài, nó còn có tên địa phương là taami, asaa hoặc ledidi.
** Sơn Kê là loại cây bản địa của Đông Nam Á và Trung Quốc.
*** Cây phỉ hay còn được biết đến với tên tiếng Anh Witch Hazel. Đây là loại cây bụi, ra hoa màu vàng và sinh sống chủ yếu ở vùng Bắc Mỹ. Đối với câu trả lời cho câu hỏi cây phỉ là gì, thì đây là một loại cây rất kiên cường, có thể sống tại vùng thời tiết khắc nghiệt nhất. Với đặc điểm nắng nóng quanh năm. Tự cây phỉ có những hoạt chất mang nhiệm vụ làm mát cho cơ thể.
**** Hậu phác còn được gọi là Quế rừng, Hậu phác nam thuộc họ Mộc Lan. Đây được xem là một trong những vị thuốc quý trong kho tàng dược liệu Đông y cổ truyền.
Không đợi Thái tử nói tiếp, hắn lại nói:
– Những núi đá này đều từ Nhật Bản vận chuyển tới đây, chấn trạch, vụ lĩnh, la phù các vùng. Mỗi một khối đều có lai lịch riêng.
Uất Trì Việt gật đầu:
– Quả thực không tầm thường.
Thẩm đại lang như được tiếp thêm sức mạnh:
– Chỉ là chỗ này quá chật hẹp, bộc chỉ có thể cố gắng hết sức chui qua bể để đi vào xếp đá. Tổng thể khó tránh khỏi có cảm giác khiên cưỡng, thiếu đi mấy phần tự nhiên.
Vẻ mặt của Uất Trì Việt vẫn như cũ:
– Thẩm viên ngoại không cần tự coi nhẹ mình. Quý phủ nhà cửa đẹp đẽ, hùng vĩ, xa hoa hơn cả Đông cung. Nay cũng khiến cho cô được mở rộng tầm mắt.
Thẩm đại lang có ngu ngốc đến mấy, sau khi nghe thấy Thái tử đem Thẩm phủ so sánh với Đông cung, cũng biết mình đã biến khéo thành vụng, vội vàng rối rít nhận tội:
– Bộc đã đi quá giới hạn rồi, sao bộc có thể dám so sánh với Đông cung được. Xin điện hạ thứ tội.
Uất Trì Việt chỉ cười nhạt một tiếng.Thẩm đại lang cũng không dám nhiều lời thêm nữa, ngay lập tức lui về phía sau, phía sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Hắn không khỏi âm thầm líu lưỡi, vị Thái tử thiếu niên này đúng là quá uy nghi!
Lúc phụ thân hắn còn sống, Thẩm gia cũng từng một lần vinh dự được tiếp nhận thánh giá, người đương kim thiên tử khi đó nếu so sánh với vị Thái tử này thì đúng là bình dị, gần gũi hơn nhiều.
Thẩm nhị lang nhìn thấy huynh trưởng ra oai, làm xấu mặt dòng họ cũng không tiện lên tiếng nhắc nhở, hắn chỉ thầm mắng trong lòng một câu “ngu xuẩn”. Sau đó trông thấy vị huynh trưởng vì sự ngu ngốc của mình mà bị ăn trái đắng thì trong lại âm thầm cười lạnh. Sở thích của Thái tử, tính tình như thế nào đều chưa hiểu rõ đã vội vã đi trước vuốt đuôi, bị mất mặt cũng là đáng đời.
Hắn so với huynh trưởng thì đều hơn hẳn về mọi thứ. Dạng ngu xuẩn như vị huynh trưởng kia mà cũng đòi lọt được vào mắt Thái tử ư? Những hào quang này, chỉ có hắn mới có thể giành được.
Thẩm tứ lang cũng luôn xem thường huynh trưởng, nhìn thấy hắn bị thất thố, trong lòng cũng không nhịn được mà cười thầm.
Huynh đệ mấy người họ đều mang tâm tư riêng, dẫn Thái tử đi vào đại sảnh.
Mặc dù Uất Trì Việt nhiều lần truyền khẩu dụ xuống dưới rằng không được phép phô trương, lãng phí. Nhưng người Thẩm gia sao có thể coi là thật, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, bọn họ đã sửa sang lại hết chính điện của Sơn Trì Viện.
Các cột mái hiên, cột kèo… đều được sơn lại bằng son thếp vàng, nóc nhà bằng phẳng, sơn mài màu đỏ son sẫm, hoa văn kim ngân được vẽ bằng sơn mài thếp vàng, tường được quét bằng bùn tiêu thơm. Chỉ cần bước vào chính đường một bước thôi là có thể ngửi thấy hương thơm xông thẳng vào mũi.
Sơn Trì Viện hướng ra ao vườn, trong đình đầy hoa mẫu đơn và trúc xanh. Các loài chim muông, thú vật lạ lẫm dạo bước trong đó. Trên mép nước dựng một lều trướng bằng lụa gấm rất lớn, để giúp Thái tử dễ thưởng ngoạn phong cảnh.
So sánh về sự phô trương của Thẩm gia, Đông cung quả thực có thể coi là bần hàn.
Trong lòng Uất Trì Việt chính ra đã sớm có chuẩn bị, nhưng thế gia giàu có xa hoa này vẫn nằm ngoài dự kiến của hắn. So sánh với hạng người như Thạch Sùng, Vương Khải, Thẩm gia cũng chẳng kém cạnh chút nào.
Hắn không nói một lời mà bước vào đại sảnh, rồi cùng Thẩm gia huynh đệ ngồi xuống, nơi được phân chia rành mạch là chủ tọa và khách quý. Sau đó là một dàn mỹ tỳ mặc y phục Khởi La, tay nâng một bàn đồ ăn, bát, ly rượu và chén nối đuôi nhau đi vào.
Tiếp theo còn có thêm một dàn ca đồng vũ nữ, người chơi nhạc đi vào, ở bên trong từ đường tấu nhạc nhảy múa, vô cùng náo nhiệt.
Thẩm đại lang đích thân cầm chiếc bình mạ bạc, rót rượu vào chén trước mặt Thái tử, nói:
– Trà thô, rượu nhạt, kính mong thái tử thứ lỗi.
Uất Trì Việt bưng chén rượu lên nhấp một ngụm. Dù hắn không thích uống rượu, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở trong cung, có thể phân biệt được ngon hay dở. Loại rượu này chính là Dĩnh châu phú quý bậc nhất trong nước. So với rượu trên bàn tiệc hôm đại hôn mà hắn bất tỉnh đêm đó còn tốt ngon rất nhiều.
Hắn buông cốc ngọn xuống nói:
– Rượu ngon, ngọt giống như mật hoa.
Hắn đi cùng Thái tử phi về thăm nhà ngoại, mặc dù hắn đối với người Thẩm gia cũng không có cảm tình gì nhưng cũng không phải tới đây để đánh vào mặt bọn họ.
Nhìn thấy sắc mặt buông lỏng của Thái tử, huynh đệ mấy người họ đều thở phào một hơi. Thẩm đại lang sắc mặt đỏ bừng nói:
– Điện hạ quá khen.
Một bên lại liên tục rót rượu cho hắn.
Thẩm tứ lang lại có chút không vui. Để chuẩn bị cho lần nghênh giá này, đã phải nhờ nhạc phụ hắn đưa rất nhiều tiền lụa tới. Kể cả là mấy hũ rượu Dĩnh Châu này, cũng là của nhạc phụ hắn bao năm ủ được. Bây giờ công lao lại bị huynh trưởng đoạt đi, hắn liền thấy không cam lòng, cũng nâng chén lên kính Thái tử:
– Rượu này xuất xứ từ Trung Dũng hầu phủ, bây giờ chỉ còn lại vài hũ. Nếu điện hạ thích, bộc sẽ sai người dâng cho điện hạ đem đi. Đúng rồi, rượu này phải đun bằng than hương gỗ trầm Hải Nam tới lúc nào ấm ấm mới có thể nếm ra được vị. Bộc sẽ sai người đi lấy cho điện hạ đem đi.
Làm ấm rượu thôi cũng phải dùng tới gỗ trầm hương để làm than. Ngày xưa Thạch Sùng lấy ngọn nến để nấu cơm, chắc cũng chỉ như thế này thôi.
Uất Trì Việt kiềm chế không vui, từ chối cho ý kiến mà bưng một chén rượu lên uống một hớp.
Vừa đúng lúc ca múa nhạc trở nên sôi nổi, ăn uống linh đình. Mấy huynh đệ thay nhau mời rượu nịnh nọt, những món ngon lần lượt được đem ra nhiều như nước nước chảy, bày la liệt ở giữa phòng.
Dù không có trứng của chim yến hay bào thai của loài báo nhưng chỗ đồ ăn này đều là báu vật của biển và đất liền.
Uất Trì Việt chưa bao giờ đặt nặng chuyện ăn uống, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng những nguyên liệu, món ăn này đều tốt hơn hẳn so với Đông cung. Đồ ăn trong cung chỉ có thể khiến người ta no bụng mà thôi.
Thẩm tứ lang nhìn thấy Thái tử dùng liên tiếp hai miếng ngỗng nướng, không khỏi lộ ra vẻ đắc ý:
– Không dám dối gạt điện hạ, đầu bếp hôm nay được bộc đặc biệt mượn từ nơi ở của Lâm Xuyên công chúa, sở trường giỏi nhất của người đó chính là món ngỗng nướng này. Ngỗng được cho vào lồng sắt nặng, trong lồng lại đặt một chậu đồng, cho một ít ngũ vị hương vào trong chậu nước. Dưới lồng đốt than hồng, ngỗng ở bên trên nhiễm tia lửa liền khát nước khó nhịn được, nó sẽ uống chậu nước có ngũ vị hương kia. Cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi nướng chín.
Uất Trì Việt nghe xong, thần sắc khẽ thay đổi. Hắn lập tức quẳng đôi đũa xuống, không động đến đĩa ngỗng quay kia nữa.
Thẩm nhị lang nhìn ở trong mắt, cũng buông đũa xuống, lắc đầu thở dài:
– Chỉ vì ăn uống mà sát hại sinh linh, đúng là làm trái ý trời. Ấu đệ ngu dốt, xin điện hạ thứ tội.
Lại quay sang quát khẽ các huynh đệ khác:
– Lập tức sai người đưa đầu bếp hồi phủ của trưởng công chúa. Về sau đừng hồ nháo như thế này nữa.
Thẩm tứ lang vô cùng không cam lòng nhưng cũng không dám l0 mãng ở trước mặt Thái tử, chỉ đành phải nói:
– Đệ đã biết.
Sắc mặt Uất Trì Việt vẫn như thường. Một lúc sau, chút khó chịu nho nhỏ này đã bị mọi người quên sạch sành sanh.
Sau khi uống được ba vòng rượu, Thẩm Nhị Lang đứng dậy mời Thái tử di giá vào bên trong trướng ở bên ngoài.
Uất Trì Việt nhập gia tuỳ tục, cũng không phụ lòng mong mỏi của hắn, cùng huynh đệ Thẩm thị đi vào bên trong màn gấm.
Vừa mới ngồi vững, tiếng sáo trúc trong đình đều dừng lại im bặt. Đúng lúc này, lại nghe được tiếng tiêu ở nơi xa vang lên, sau đó là một tiếng ca trong trẻo nhẹ như xuyên qua không khí mà tới, sau đó liền thấy một chiếc thuyền hoa đang từ bên bờ phía xa kia lại gần.
Trên thuyền có hai thân ảnh nữ tử mặc váy màu trắng, đầu đội mão màu vàng nhạt, trên cổ đeo chuỗi vòng ngọc thất bảo. Một người thổi tiêu, một người vừa hát vừa múa.
Tiếng tiêu trầm buồn, giọng hát uyển chuyển, dáng múa mềm mại đáng yêu khiến ai nấy đều tán thưởng khen hay.
Khi thuyền hoa chạy tới gần, liền thấy trên mạn thuyền trải lụa đỏ Tuyên Châu làm đệm múa, nữ tử kia múa bằng chân trần. Trên mắt cá chân buộc dây Kim Linh, hai chân trắng nõn như đôi chim bồ câu non.
Sau khi nhìn rõ dung mạo của hai người vũ cơ kia, mọi người đều không khỏi trầm trồ. Thì ra là một đôi song sinh tuyệt sắc giai nhân.
Hai nữ tử tựa như được đúc ra từ một khuôn, mặt mày giống y như đúc, chiều cao cũng tương tự như nhau, không kém một phần. Chỉ sợ rằng ngay cả cha mẹ cũng không phân biệt nổi ai với ai.
Uất Trì Việt chưa bao giờ nhìn thấy một cặp sinh đôi giống nhau như thế, không khỏi chăm chú nhìn thêm vài lần. Hắn thầm nghĩ Giả thất với Giả bát tuy cũng là song sinh, nhưng dung mạo lại không giống nhau cho lắm, cũng chẳng khác gì mấy huynh đệ bình thường khác. Thì ra không phải cặp song sinh nào cũng giống nhau, mà cũng không phải cặp nào cũng khác nhau.
Thẩm nhị lang đang đứng bên cạnh lặng lẽ lưu ý, lúc này thấy Thái tử nhìn cặp song sinh kia tới xuất thần, trong lòng nghĩ đã mười phần nắm chắc.
Hai người vũ nữ tới từ Cao Ly này là hắn ngày hôm trước bỏ rất nhiều tiền ra mới mua được, một người là Phi Loan, người kia là Khinh Phượng. Cả hai đều múa hát rất giỏi, lại là sinh đôi. Lúc “điên loan đảo phượng” cũng sẽ có ý vị rất khác, chưa nói còn đang là “xử nữ”. Chính bản thân hắn cũng chưa kịp hưởng thụ qua, bây giờ lại đúng lúc gặp Thái tử tới đây, nên cũng đành nhịn đau cắt thịt mà dâng tặng.
Thái tử điện hạ đúng là hưởng mãi không hết phúc mà.
Hắn có chút tiếc nuối, nhưng tiền đồ vẫn là quan trọng hơn nên liền quay sang Thái tử nói:
– Hai nữ nhân này là người Cao Ly. Một là Phi Loan, người kia là Khinh Phượng.
Tâm tư của Uất Trì Việt sớm đã không còn đặt trên bàn tiệc, bây giờ đang cảm thấy cực kì buồn chán nên cũng chỉ hờ hững gật đầu. Lòng thầm nghĩ tên gọi của bọn họ thì có liên quan gì tới ta.
Thẩm nhị lang cũng chẳng nhiều lời nữa, nam tử đối với loại chuyện này luôn ngầm hiểu lẫn nhau, nếu nói quá rõ ràng sẽ thành không hay.
Uất Trì Việt không hiểu gì về múa hát. Múa kiếm, múa đao, luyện thương thì hắn còn có mấy phần hứng thú. Còn loại vừa múa vừa chậm rãi lắc lư này, hắn chả thấy có gì đẹp cả.
Trang phục của hai nữ tử kia cũng rất kì lạ, đặc biệt là chiếc trâm cài bằng vàng trên đỉnh đầu được tết bằng dây vàng mỏng tạo thành hình con hạc, cao chừng hơn một thước, khi múa thì run rẩy lắc lư không thôi, giống như kiểu sắp đổ xuống. Chẳng những không đẹp, mà còn có chút buồn cười, thậm chí nhìn có chút giống như mấy nữ yêu quái vậy.
Hắn bồi Thái tử phi về thăm nhà, chính là biết nàng vừa mới gả cho người ta làm thê tử, nhất định sẽ rất nhớ người thân nên mới cùng nàng trở về đoàn tụ với gia đình. Thế mà không nghĩ tới Thẩm gia lại làm ra lắm trò râu ria như vậy, đúng là đầu đuôi lẫn lộn.
Ăn uống tiệc rượu vẫn tiếp tục cho tới khi trời tối, trong vườn được thắp đèn và nến sáng lung linh như ban ngày. Hai người vũ cơ Cao Ly kia lại nhảy thêm vài vòng rồi bưng một cái ấm đựng rượu vào giữa bàn tiệc. Tiếng ca tiếng sáo vẫn như cũ văng vẳng bên tai không dứt.
Uất Trì Việt cố nhẫn nại ngồi một hồi, thực tế là đã mất hết kiên nhẫn, trước đó lại uống không ít rượu, bây giờ đã có chút hoa mắt chóng mặt. Hắn quay sang huynh đệ Thẩm gia nói:
– Ta không uống được nữa, xin thứ lỗi không thể tiếp được.
Huynh đệ thẩm gia đương nhiên lấy lệ nài nỉ Thái tử ở lại vài câu nhưng không được, đành đứng dậy đưa tiễn Thái tử ra ngoài.
Thẩm nhị lang trong lòng thầm đắc ý. Thái tử suy cho cùng cũng chỉ là một thiếu niên vừa qua tuổi nhược quán*, bây giờ có mỹ nhân đang chờ, đương nhiên là không kiềm chế được. Lúc này chỉ sợ là đã sắp không chờ nổi nữa rồi.
* Nhược quán 弱冠: con trai đã tròn 20 tuổi. Người xưa lúc 20 tuổi tổ chức “quán lễ” 冠礼 biểu thị thành niên, nhưng thể trạng chưa tráng kiện, cho nên gọi là “nhược quán”.
Trên mặt hắn đầy ý cười nói:
– Điện hạ đã mệt rồi, bộc sẽ sai người đưa điện hạ xuống gian nhà tắm rửa rồi an trí phòng ngủ cho người.
Uất Trì Việt cúi đầu chào Thẩm gia huynh đệ rồi cùng người hầu của Thẩm phủ rời đi. Phần lớn nô bộc cùng tuỳ tùng hắn mang theo đều ở tại ngoại viện. Bởi vì đây là nhà ngoại của Thái tử phi nên hắn chỉ đem theo hai tiểu thái giám thân cận để phục vụ.
Chỗ ngủ được Thẩm gia an bài ngay ở trong hoa viên, là một khoảng sân có ba lối vào. Trong viện đèn đuốc sáng trưng, bày biện xa hoa. Uất Trì Việt đi vào bên trong xem xét, nhưng không thấy Thẩm Nghi Thu. Hắn liền gọi một tỳ nữ Thẩm gia tới hỏi:
– Thái tử phi ở đâu?
Tỳ nữ kia đáp:
– Khởi bẩm điện hạ, Thái tử phi đang ở hậu viện cùng lão phu nhân, các vị phu nhân cùng các vị tiểu nương tử dùng bữa.
Uất Trì Việt biết trước là nàng nhất định sẽ có rất nhiều lời muốn tâm sự cùng người nhà nên cũng không vội thúc giục nàng tới. Hắn hỏi chỗ nghỉ ngơi ở đâu rồi gọi nội thị hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, hắn đổi sang áo ngủ, cởi búi tóc ra rồi trở vè phòng. Đang định đem phương án vận tải đường thủy mà Công bộ trình lên nghiên cứu một chút thì khoé mắt liếc thấy hình như có một bóng người khẽ lướt qua bên trong màn trướng.
Hắn tưởng rằng Thẩm Nghi Thu đã trở về, liền đi tới trước trướng xem xét thì thấy bên trong một mảnh lụa đỏ. Kia rõ ràng là đôi vũ cơ lúc nãy.
Hai người đều mặc áo mỏng không che nổi thân thể, dáng vẻ nhu nhược, thân thể yếu đuối không xương uốn lượn như rắn. Thấy hắn đi tới, hai gương mặt giống nhau như đúc cùng ngẩng đầu cười với hắn:
– Thần thiếp mời điện hạ nghỉ ngơi.
Giọng nói rất mềm mại khiến cho người ta ngứa ngáy.
Uất Trì Việt không khỏi cảm thấy huyết mạch sôi sục, nhưng lại là vì kinh hãi.
Thái tử điện hạ vốn không hiểu phong tình, nhìn thấy một màn này chỉ cảm thấy vừa quỷ dị vừa buồn nôn. Cảm giác cồn cào trong bụng lại dâng lên, không nhịn nổi nữa mà vịn vào thành giường nôn ra.
Nội thị cuống quýt pha trà cho hắn súc miệng rồi mang y phục sạch sẽ tới thay cho hắn.
Hai tỷ muội Phi Loan Khinh Phượng giật nảy mình, sắc mặt tái xanh, vội lộn nhào từ trên giường xuống quỳ rạp dưới mặt đất, không ngừng dập đầu xin tha mạng.
Uất Trì Việt nôn ra được chút rượu, cảm giác khó chịu cũng nhẹ bớt đi.
Hắn biết đây là chủ ý ngu ngốc của Thẩm nhị lang nên cũng không truy cứu hai nữ tử này, chỉ phất phất tay nói:
– Các ngươi lui ra ngoài đi.
Tỷ muội hai người liên tục dập đầu tạ ơn, vội phủ thêm y phục rồi vội vàng lui ra ngoài.
Uất Trì Việt lúc này cũng đã rõ ràng, Thẩm nhị lang đã gọi hai vũ cơ này tới hầu hạ mình thì đêm nay Thẩm Nghi Thu chắc chắn sẽ ngủ ở chỗ khác.
Hắn với Thẩm Nghi Thu mới kết hôn được nửa tháng, bây giờ vẫn đang bồi nàng cùng về nhà thăm viếng. Vậy mà bá phụ với thúc phụ của nàng lại vội vã không nhịn nổi mà nhét mỹ tỳ vào trong phòng hắn, không biết là đặt cháu gái ở chỗ nào? Trong lúc nhất thời, hắn không rõ cảm giác của mình bây giờ là phẫn nộ hay thương tiếc.
Nghĩ đến đời trước nàng không màng thân phận quỳ gối trước tẩm cung của mình hai canh giờ liền vì một người bá phụ như vậy. Trong lòng Uất Trì Việt như bị kim châm, lúc này chỉ muốn nhanh chóng đến bên cạnh nàng. Không phải để làm gì cả, chỉ muốn ở cùng nàng thôi.
Hắn chịu đựng cơn buồn nôn, tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài rồi mặc quần áo ngoài vào, bước nhanh ra khỏi sân, hỏi người hầu Thẩm gia đang canh cổng:
– Đêm nay Thái tử phi ở đâu?
Tôi tớ kia thấy trong giọng nói của hắn lộ ra vẻ tức giận, bị dọa tới mức run rẩy:
– Khởi… khởi bẩm điện hạ, tiểu thư… nô tài không biết… để… xin người cho tiểu nô chạy đi hỏi… hỏi một chút.
Uất Trì Việt sẽ không tự dưng làm khó xử một hạ nhân, hắn chỉ gật đầu:
– Được, ngươi nhanh chóng đi hỏi đi.
Sau khi tên người hầu kia đi khỏi, Uất Trì Việt lại chậm rãi đi dạo ở ngoài viện, gió đêm mát mẻ thổi bay mất mấy phần tức giận của hắn. Lúc nãy hắn chỉ hận không thể lập tức gọi Thẩm nhị lang tới để khiển trách một trận, bây giờ đã tỉnh táo, hắn lại đổi chủ ý.
Hắn nhớ tới đời trước lúc Thẩm Nghi Thu mang thai, vì sức khỏe nàng không được tốt nên mang thai mười phần vất vả. Lúc đó Thổ Phiên hoành hành ở Tây Bắc, hắn bận đến mức sứt đầu mẻ trán, mười ngày thì có tới chín ngày hắn ngủ lại ở Thái Cực Cung.
Thẩm Nghi Thu khi đó nói muốn để đường tỷ vào cung làm bạn, hắn đương nhiên là đồng ý. Ai ngờ vị đường tỷ kia của nàng ý lại không ở trong lời, thừa dịp hắn hồi cung lại tới nơi câu dẫn, còn nói là nghe theo ý của Hoàng hậu nương nương.
Hắn rất thất vọng nên đi tới hỏi Thẩm thị, nàng cũng chẳng cãi lại một câu mà lại nhận hết lỗi lầm. Nhưng bây giờ nghĩ lại, chuyện kia phần lớn là ý đồ riêng của vị đường tỷ kia.
Uất Trì Việt thở dài, cha mẹ Thẩm Nghi Thu qua đời sớm, nàng lớn lên ở Thẩm gia, nhất định coi những người này là thân nhân quan trọng nhất. Nhưng bọn họ chỉ nghĩ đến sự sung túc giàu có của bản thân mà thôi, không nghĩ gì cho nàng cả.
Đang nghĩ ngợi thì nhìn thấy phía xa xa có một tỳ nữ cầm đèn đang đi theo người dẫn đường tới. Uất Trì Việt nhìn thoáng qua liền cảm thấy có mấy phần quen mắt, hắn cẩn thận nghĩ lại một lần. Nhớ lại đời trước Thái tử phi có đem tỳ nữ này từ Thẩm gia vào đông cung, không nhớ tên là Thanh Nga hay Bích Nga nữa.
Đời này lại không biết tại sao Thẩm thị lại không mang người này vào cung mà lại để nàng ở lại Thẩm gia.
Tỳ nữ kia đi đến trước mặt hướng Uất Trì Việt hành lễ, âm thanh có chút run rẩy:
– Khởi bẩm điện hạ, tiểu nương tử sai nô tỳ đến mời điện hạ tới vườn hoa một chút.
Uất Trì Việt nghe được mấy chữ “tiểu nương tử” kia liền cảm thấy có chút kỳ quái, từ khi Thẩm Nghi Thu xuất giá, nhóm tỳ nữ đã đổi cách xưng hô thành “nương tử” rồi mà. Chắc là do tỳ nữ này quá luống cuống nên nhất thời quên lời, hắn cũng không để tâm, chỉ nói:
– Ngươi dẫn đường đi.
Nghe thấy Thẩm thị mời mình đi tới hoa viên tâm sự, Trong lòng Uất Trì Việt mềm nhũn, hắn quay đầu nói với hai người nội thị kia:
– Các ngươi không cần phải đi theo.
Vừa nói vừa sửa sang lại quần áo, Thẩm thị rất thận trọng, tí nữa gặp nàng, tuyệt đối không thể để nàng nhìn ra chuyện gì khác thường.
Thanh Nga thắp sáng con đường bằng đèn lồng, Uất Trì Việt đi theo ở đằng sau. Đi hết một đoạn đường với bảy tám ngã rẽ, cuối cùng cũng đến một khu vườn nhỏ vắng vẻ. Chỉ nhìn thấy ánh đèn mờ ảo, hoa cỏ xum xuê, trong đình nhỏ có một người đang ngồi, đầu cúi gầm xuống, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Thanh Nga dừng ở ngoài cổng vườn, nói với Uất Trì Việt:
– Xin mời điện hạ đi vào.
Uất Trì Việt nghĩ thầm Thẩm thị gọi hắn đến nơi hẻo lánh này, hẳn là có chuyện gì đó muốn nói nhỏ sao? Trong lòng của hắn có chút nghi hoặc nhưng vẫn cất bước đi vào hướng trong đình.
Cách gian đình độ khoảng ba bước, nữ tử kia đột nhiên ngẩng đầu lên, cúi đầu hạ bái nói:
– Thái tử điện hạ.
Uất Trì Việt dừng chân lại, giọng điệu này có mấy phần quen tai, nhưng tuyệt đối không phải Thái tử phi!