Edit: Phong Nguyệt
271
Tôi là ai, tôi đang ở đâu, Cố Văn Tranh đang làm gì thế này?
Đầu tôi nảy liên tiếp ba vấn đề.
Nơi vốn treo áo khoác dài trống không, rất nhiều quần áo chất quanh Cố Văn Tranh, trông như tổ chim.
Anh vẫn mặc bộ tây trang trước khi ra ngoài, vài nút áo sơmi bi cởi ra, trên áo khoác có nếp nhăn, tóc tai ngày thường luôn gọn gàng rối bời.
Quả thật khác hoàn toàn so với ngày thường.
Càng đừng nói tới Cố Văn Tranh vùi nửa mặt vào trong áo ngủ của tôi, nghe thấy động tĩnh mới ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt ướt át.
Dáng người anh cao ráo, dù tủ quần áo rộng rãi đến đâu thì anh vẫn quá khổ khi ngồi co ro bên trong, trông không hài hoà chút nào.
Tất cả những thứ trước mắt làm chao đảo hình tượng trưởng thành trầm ổn của Cố Văn Tranh trong ký ức tôi.
Tôi nhắm mắt lại rồi mở ra.
Cảnh tưởng hỗn loạn trước mắt vẫn không hề thay đổi.
272
Sau khi ổn định tâm lý, tôi bước về phía trước.
Cố Văn Tranh nhìn chằm chằm tôi, cả người dần dần nghiêng về phía trước theo nhịp chân của tôi.
Đến khi tôi dừng lại trước tủ quần áo, anh cắn chặt môi dưới, rũ mắt, rõ ràng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng tôi lại cảm thấy có một loại ấm ức không nói nên lời.
Tôi sửng sốt, mở miệng hỏi: “Cố Văn Tranh, anh sao vậy?”
Anh không trả lời vấn đề của tôi, chỉ nhìn chằm chằm tôi và nói: “Em không ở nhà, không có mùi quýt.
“
Mùi quýt? Mùi quýt gì?
Trạng thái khác thường, hít quần áo của tôi, lấy quần áo tôi xây tổ, ấm ức khi không ngửi thấy pheromone mùi quýt của tôi!
Tôi ngẩn ra, lập tức liên hệ mọi thứ trước mắt với giả thiết ABO.
Có số ít Alpha và Omega còn giữ lại tập tính xây tổ tạo pheromone, lúc Alpha tới kỳ mẫn cảm hoặc Omega tới kỳ ph@t tình sẽ thiếu cảm giác an toàn khi không có người yêu bên cạnh, họ sẽ dùng vật chứa pheromone của đối phương để xây tổ.
Hiện giờ Cố Văn Tranh đang ở trong kỳ ph@t tình nên mới dẫn tới phản ứng xây tổ? Hơn nữa pheromone của tôi là vị quýt?
Tuy răng nanh đã phát triển toàn diện, nhưng tôi vẫn chưa thể ngửi thấy mùi hương của pheromone, luôn vô ý xem nhẹ giả thiết này, tận bây giờ mới biết mình có mùi quýt.
Không phải chứ, đáng ra mùi pheromone của tôi phải xuất sắc hơn chứ? Sao lại là mùi quýt chua chua ngọt ngọt vậy!?
273
Không nghĩ linh tinh nữa, tôi dời lực chú ý trở về bên người Cố Văn Tranh trong tủ quần áo.
Ban nãy ngạc nhiên quá không nhìn kỹ, giờ mới nhận ra cách anh xây tổ rất độc đáo, còn dựa theo màu sắc để chia tầng.
Tôi hơi muốn cười, Cố Văn Tranh lúc xây tổ và Cố Vắn Tranh lúc lãnh đạm thật sự quá khác nhau.
Sau khi gỡ vòng tay ngăn pheromone, tôi khựng lại, nhớ tới một vấn đề quan trọng.
Hình như tôi không biết thả pheromone, vậy làm sao trấn an Omega đang xây tổ?
Đúng lúc này, Cố Văn Tranh duỗi tay túm cổ tay tôi, kéo tôi vào tủ quần áo.
Bất ngờ bị túm lấy, tôi không đứng vững, bèn chống tay xuống, làm sụp một góc tổ.
Anh nhìn tôi rồi nhìn một góc tổ bị sụp, nhíu mày, vẻ mặt xoắn xuýt, như đang tự hỏi làm sao có thể kéo tôi vào mà không phá hư tổ.
Tôi phì cười, sao lại thấy hơi đáng yêu ấy nhỉ?
Cố Văn Tranh siết cổ tay tôi, hơi thở dần nặng nề.
Tôi thu hồi tâm tư, né xa quần áo, nhấc chân cúi người chen vào tủ.
Thấy tôi tiến vào, hai mắt Cố Văn Tranh sáng lên, anh nhìn tôi bằng ánh mắt cầu khen ngợi quen thuộc.
Tôi lập tức hiểu ý anh theo phản xạ, nhìn những bộ quần áo nhăm nhúm vì chúng tôi, tôi miễn cưỡng thốt ra một câu: “Xây đẹp lắm.
“
Lần sau đừng xây nữa, lãng phí quần áo.
Tôi vừa len lén bổ sung trong lòng vừa để ý phản ứng Cố Văn Tranh.
Quả nhiên, anh nhoẻn miệng cười.
274
Tủ quần áo rộng đến đâu thì cũng thật sự quá chật chội với hai người đàn ông, chưa kể là một chồng quần áo xung quanh.
Tôi bị Cố Văn Tranh ôm chặt lấy, chiếc áo ngủ mà anh ôm không buông bị kẹp giữa hai chúng tôi.
Anh dụi đầu vào má tôi, sau đó cúi đầu ngửi cổ tôi, có lẽ không thu hoạch được gì, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ mê man.
Tôi đoán chắc do hôm nay tôi thay đồ mới, chưa kịp dính mùi pheromone.
Hơn nữa tôi phải đến trường, trước khi ra ngoài tôi còn phun thêm sương ngăn pheromone, thế nên anh không ngửi thấy gì cũng là bình thường.
Khi tôi đang tự hỏi phải làm thế nào, Cố Văn Tranh để áo ngủ lên vai tôi, lại ôm chặt tôi, vùi vào vai tôi hít lấy hít để.
Tôi:?
Đệt, trực tiếp thấy người khác hít áo ngủ của mình thật kỳ cục.
Cảm giác xấu hổ muộn màng dâng lên, mặt tôi nóng hổi, định lấy áo ngủ trong tay Cố Văn Tranh ra.
Túm mãi không suy suyển, tôi phát bực, nói không lựa lời: “Giữa em và nó, anh chọn nó đúng không?”
Nghe thấy những lời này, Cố Văn Tranh cuối cùng cũng buông áo ngủ ra.
Anh ngước mặt lên, chóp mũi anh dán chóp mũi tôi, hô hấp ẩm ướt giao thoa, nụ hôn nóng cháy dừng ở vành tai, mặt, và môi tôi.
Sau đó anh kề vai tôi, không ngừng nói: “Chỉ cần em.
“
275
Kỳ ph@t tình của Cố Văn Tranh tới rồi, dường như đã tới lúc phải hoàn thành tình tiết đánh dấu cả đời.
Tủ quần áo quá hẹp, tay chân chúng tôi kề sát nhau, không thể duỗi người, rõ ràng không phải nơi thích hợp để đánh dấu cả đời.
Tôi không biết làm sao thả pheromone, đành phải đánh dấu tạm thời trước, xem có thể dẫn anh trong tình trạng xây tổ ra ngoài không.
Đầu ngón tay tôi xẹt qua tuyến thể sau cổ Cố Văn Tranh, thân thể anh run lên, nhưng rất nhanh sau đó đã thả lỏng lại.
Có lẽ là bị cắn nhiều lần, tôi mới sờ một chút thì anh đã biết tôi lại ngứa răng rồi.
Cố Văn Tranh dùng một tay vén tóc mái, cúi đầu chìa cần cổ trắng nõn ra.
Trước đây vì tôi đang phát triển răng nanh nên dấu răng trên tuyến thể của anh vẫn chưa lành, cho tới bây giờ vẫn còn đỏ.
Tôi hôn mảnh da thịt mềm mại đó, kế đó thành thạo đâm sâu vào tuyến thể.
*
【 Nhật ký của Cố tổng – Đoạn tích 29】
Hình như dạo này hay bị cắn tuyến thể nên kỳ mẫn cảm tới sớm.
Muốn ngửi mùi quýt trên người Phương Nghi An quá.
Muốn gặp em ấy quá.
!
Phương Nghi An không có ở nhà.
*
276
Thừa dịp Cố Văn Tranh thất thần vì bị đánh dấu tạm thời, tôi thành công mang người về phòng ngủ.
Mới vừa thả xuống, tôi bất ngờ bị túm ngã nhào.
Có lẽ không có cảm giác an toàn khi thoát khỏi không gian hẹp, anh ôm chặt lấy tôi, vùi đầu vào cổ tôi không chịu buông.
Một lát sau, như chê quần áo vướng víu, một tay anh túm chặt quần áo, một tay bắt đầu giằng co với cúc áo sơmi của mình.
Khi anh cởi của mình xong xuôi lại nhớ đến tôi.
277
Những phát sinh hiện tại làm tôi nhớ đến hình ảnh cọp mẹ ôm cọp con vào lòng rồi li3m lông trong thế giới động vật mình từng xem.
Mà tôi giờ phút này chính là cọp con.
“An An! “
Tôi ngơ người, đối với xưng hô này, tôi từ xấu hổ khó chịu đến tâm như nước lặng, thậm chí hiện giờ còn cảm thấy không khó tiếp thu.
Vẫn tốt hơn bị vừa hôn vừa gọi “bé cưng”, “cục cưng” nhỉ?
Sao trước đây tôi không phát hiện Cố Văn Tranh trong ngoài bất nhất chứ? Sở hữu gương mặt lạnh lùng không có tí liên quan gì với tình yêu, có ai ngờ tới kỳ ph@t tình lại bám người và thích thủ thỉ những câu sến súa như thế đâu.
Không cho anh gọi An An thì anh gọi bé cưng.
Tôi phục rồi, sao anh có thể gọi ra miệng được hay vậy, rốt cuộc anh còn bao nhiêu cách gọi mà tôi không biết nữa?
Nghĩ vậy, tôi nâng tay che khuôn mặt nóng phừng, hận không thể bốc hơi tại chỗ.
278
Mèo lớn đã li3m những nơi khác chán chê rồi thì lại chuyển đối tượng chú ý tới đuôi trước của tôi.
Anh li3m nó, sau đó đứng dậy nuốt nó xuống.
Mèo lớn duỗi tay sờ phần đuôi thừa bên ngoài, ánh mắt vừa ngơ ngác vừa hoài nghi, như không hiểu tại sao không thể nuốt hết.
Dưới sự cố gắng của anh, chỗ chưa từng được thăm dò lần lượt được ma sát.
Nhưng mèo lớn không hài lòng với tiến độ hiện tại, anh nhăn mày, sau đó bất chấp nhấn xuống.
May mà tôi kịp thời ngăn cản, tôi ngầm bảo anh đổi cách nuốt.
Mèo lớn trong kỳ ph@t tình thật ngoan, chỉ cần xác nhận tôi còn ở bên cạnh thì tôi có nói gì anh cũng ngoan ngoãn nghe theo.
279
Sau khi khoang sinh sản mở ra, không cần tôi nghĩ làm sao để đánh dấu cả đời, bản năng đã cho tôi đáp án.
Chiếm lấy, thắt nút, đánh dấu, hết thảy thuận lý thành chương.
Khoảnh khắc răng nanh hoàn toàn c ắm vào tuyến thể, khoang miệng tôi tràn ngập hương vị mát lạnh sảng khoái, đáng tiếc nó lướt qua nhanh quá tôi không kịp cảm nhận.
Nghe thấy Cố Văn Tranh nức nở, tôi li3m dấu răng trên tuyến thể, đặt tay lên mu bàn tay đang nắm chặt chăn của anh, chờ anh thả lỏng thì chuyển sang đan mười ngón.
Tôi đột nhiên tò mò muốn biết pheromone của Cố Văn Tranh có mùi gì.
280
Kết thúc quá trình đánh dấu cả đời, tôi và Cố Văn Tranh trở lại tư thế mặt đối mặt.
Anh cắn môi, đôi mắt mê man ậng nước, giọt nước mắt đọng ở khoé mắt muốn rơi lại không chịu rơi.
Tôi ngẩn ra, không phải nói đánh dấu cả đời có thể giảm bớt kỳ ph@t tình của Omega ư, sao anh lại khóc rồi?
Trước kia tôi có quá đáng thế nào, Cố Văn Tranh cùng lắm chỉ đỏ mắt s1nh lý thôi, chưa từng giống như bây giờ.
Trong lúc tôi hoang mang, anh sáp tới muốn duỗi tay ôm cổ tôi, “Hôn không tới, muốn hôn.
“
Ồ, hoá ra đó giờ anh không thích quay lưng lại là vì không hôn tới!
Cố Văn Tranh ngước đôi mắt xinh đẹp ậng nước nhìn tôi, gương mặt đỏ ửng, tràn đầy mong chờ.
Tôi cười, nghiêng người hôn anh.
281
Khi gia cố đánh dấu vài lần thì trời đã khuya, tôi buồn ngủ chịu không nổi, chỉ muốn ngủ mà thôi.
Nhưng mèo lớn ngủ rồi mà vẫn muốn nghịch đuôi tôi, tôi đành phải để mặc nó ở chỗ anh suốt đêm.
282
Ngày hôm sau.
Không chỉ kỳ ph@t tình của Cố Văn Tranh không kết thúc mà còn dữ dội hơn hôm qua.
Khi tôi tỉnh lại, cả người bị chôn trong tổ chăn và quần áo, tay chân anh quấn chặt lấy tôi.
Nhân lúc anh ngủ, tôi xuống lầu hâm hai phần sandwich và sữa bò làm bữa trưa, vừa quay đầu lại thì bắt gặp một con mèo lớn mắt đỏ.
Không đợi tôi phản ứng lại, anh chạy vèo tới, hai tay ôm chặt eo tôi.
Qua một hồi lâu, anh mới ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tôi bằng đôi mắt ướt át, “Tỉnh lại không thấy em! Thật khó chịu! “
Có lẽ cảm thấy nói như vậy không đủ thể hiện sự khó chịu của mình, anh cầm tay tôi đặt trước ngực mình, “Nơi này đau quá, em đừng bỏ rơi anh được không?”
Tôi cảm thấy không ai không mềm lòng trước một Cố Văn Tranh như vậy.
Tôi giơ tay xoa mặt anh, đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi anh, “Sẽ không bỏ rơi anh.
“
283
Hậu quả mềm lòng là bên người tôi đính thêm một trang sức di động.
Vốn tưởng mình gắng đợi đến tối là xong, ai ngờ Cố Văn Tranh đột nhiên túm lấy tay trái của tôi.
Tôi vừa định mở miệng thì chợt nghe thấy anh hỏi: “Có phải em làm mất nhẫn rồi không, tại sao trước giờ em không đeo?”
Đối diện đôi mắt đen ươn ướt, tôi cảm thấy mình thật khốn nạn khi không đeo nhẫn kết hôn.
Tôi vội vàng giải thích: “Nhẫn vẫn được cất giữ rất tốt, chỉ là em không thích đeo nhẫn thôi.
“
Không ngờ không giải thích còn đỡ, khi giải thích rồi, nước mắt anh lập tức tràn ra, từng giọt từng giọt rơi xuống thảm.
Anh khóc một cách lặng lẽ, những giọt nước mắt nối nhau rơi xuống như những chuỗi trân châu.
Tôi nghĩ, Cố Văn Tranh khóc cũng đẹp quá.
Sau khi tôi tự sám hối ba giây vì suy nghĩ không nên của mình, tôi giơ tay lau khoé mắt anh.
Cố Văn Tranh tóm tay tôi, anh rũ mắt, giọng nói khẽ run, “Sao có thể không mang nhẫn kết hôn? Rõ ràng rất đẹp, có phải em không thích anh không! “
Tôi thoáng sửng sốt, lại nghe thấy anh bổ sung: “Nhưng anh rất thích em, em có thể thích anh nhiều hơn một chút không?”
Cố Văn Tranh thế này vừa hay chọc trúng điểm mềm mại nhất trong lòng tôi, làm tôi không có cách nào lảng tránh.
Phiền ghê, sao anh gian quá vậy?
Tôi nghiêng mặt hôn anh, thủ thỉ bên tai anh: “Em cảm thấy bây giờ mình thích đeo nhẫn rồi.
“
Sau khi nói xong tôi ngại nhìn Cố Văn Tranh, cúi đầu nắm tay anh đi về phía phòng vẽ tranh.
Nếu anh để ý nhẫn như vậy, tôi có thể đeo nó trong lúc kết hôn.
284
May mà lần trước Cố Văn Tranh từng nhắc tới nên tôi đã lấy hộp nhẫn ra khỏi vali rồi bỏ vào ngăn bàn, nếu không thì thật xấu hổ khi phải lục vali trước mặt anh.
Thấy tôi đeo nhẫn vào, anh nở nụ cười, cọ đầu vào cổ tôi làm nũng.
Nếu là đêm qua, tôi sẽ cảm thấy Cố Văn Tranh thật đáng yêu, nhưng hiện tại tôi chỉ hy vọng kỳ ph@t tình của anh sớm kết thúc, tôi sắp không chịu nổi rồi.
285
Ơn giời.
Cuối cùng kỳ ph@t tình của Cố Văn Tranh cũng kết thúc vào tối Chủ nhật.
286
Chiều Chủ nhật, sau khi kết thúc nhiều lần gia cố đánh dấu cả đời, Cố Văn Tranh ghé vào lòng ngực tôi ngủ, tới giờ mới tỉnh lại.
Đối diện với đôi mắt đen có thần, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cố Văn Tranh giật mình, sau đó gương mặt vô cảm xinh đẹp xuất hiện một lổ hổng, sắc đỏ lan từ cổ lên trên.
Anh để lại một câu “Anh làm bữa tối” rồi đứng dậy xuống giường, không dám nhìn tôi thêm một giây nào.
Động tác trôi chảy của anh chỉ thoáng khựng lại khi xuống giường, tôi đoán chắc là bây giờ anh mới phát hiện mình không mặc gì.
Cố Văn Tranh vội vàng tìm quần áo trên giường mặc vào, sau đó xoay người như không có gì xảy ra, tay chân đi đều vội vàng bước ra khỏi phòng ngủ.
Tôi mím môi, im lặng nhìn Cố Văn Tranh rời đi, không tóm lấy cơ hội trêu anh như trước.
Đợi bóng dáng hấp tấp của anh biến mất trong tầm mắt, tôi xoay người chôn mặt vào gối, để lỗ tai đỏ ửng tiếp xúc không khí.
Chết tiệt, sao Cố Văn Tranh lại đáng yêu thế!
*
【 Nhật ký của Cố tổng- Đoạn trích 30】
Mọi ngóc ngách trong nhà đều có mùi pheromone.
Khoang sinh sản bị suy thoái của Alpha bị mở ra chắc không có sao gì đâu nhỉ?
( Xé một trang)
!
Không muốn đi làm, nhưng ngày mai Phương Nghi An phải đi học.
Phiền thật.
Hết chương 34
Mình check thấy tác giả có viết 4 pn, một phiên ngoại là công khai, một phiên ngoại là nhỏ An mặc sườn sám, một phiên ngoại là góc nhìn của Cố tổng, một phiên ngoại là sinh con, nhưng phiên ngoại này là thế giới giả định nên mình không làm nhé, với cả hiện tại mình chưa lấy được raw pn nên chừng nào có raw mình edit sau nhé.