Say Mê Không Về - Chương 4: Phi Thiên Bảo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Say Mê Không Về


Chương 4: Phi Thiên Bảo


Edit: V-Emy

Không chờ  được tới lúc đại hiệp đến cứu, bọn buôn người đã bước vào, một kẻ dữ tợn trên mặt có vết đao chém, một kẻ cao cao gầy gầy, khi tiến vào còn dùng chân to đá vào cửa “Phanh” một tiếng. Thi Hiểu Nhiên đoán chừng cửa này chống đỡ không được bao lâu nữa.

“Khóc cái gì mà khóc. Khóc nữa ta liền đánh chết các ngươi!” Tên mặt sẹo quát.

Tên cao gầy ném vài cái bánh bao ra. Lập tức có hai nữ tử nhào lên tranh đoạt, đang muốn lấy thêm, lại bị tên mặt sẹo đá văng “Hôm nay mỗi người một cái, không được nhiều hơn.”

“Ăn nhanh lên! Ăn xong thì đi lấy nước rửa mặt. Chốc nữa sẽ có khách quý đến, sửa soạn bản thân cho chỉnh tề một chút.” Tên cao gầy nói.“Đời này các ngươi có muốn hưởng phúc thì phải xem lát nữa có thể nắm lấy cơ hội hay không.”

Bánh bao có hơi thiu, nhưng Thi Hiểu Nhiên sợ bị đánh, vả lại nàng còn phải bảo trì thể lực, đành phải gian nan nuốt xuống.

Hai tên buôn người cởi trói các nàng, dẫn bọn nàng ra ngoài. Thì ra đây là một góc nội viện. Trong viện còn có hai người trông coi, bên cạnh đặt hai thùng nước đầy. Tên cao gầy thúc giục các nàng chỉnh đốn sạch sẽ. Tên mặt sẹo phun một ngụm “Đám nha đầu này thật đúng là mệnh tốt! ”

Xem ra kẻ buôn gặp trúng người mua thân phận cao quý, bằng không làm sao các nàng có loại đãi ngộ này.

“Động tác nhanh lên một chút! Các ngươi chậm muốn chết.” Tên mặt sẹo hung thần ác sát mắng.

Tùy tiện rửa mặt, bọn buôn người cũng không đem các nàng về phòng nhỏ, để các nàng đứng tập trung với nhau. Chúng nói lời lẽ thô tục, một phen còn vươn tay sờ mó. Các cô nương không dám phản kháng, có trốn tránh cũng chỉ khiến chúng hăng lên. Ngay cả mặt của Thi Hiểu Nhiên cũng bị móng vuốt sói tập kích.

Chịu đựng một trận, tên xấu xí dẫn một nam nhân tầm ba mươi quần áo xa xỉ vào. Tên xấu xí thái độ cực kỳ kính cẩn, vừa đi vừa nói chuyện “Triệu gia, hàng của bọn ta tuyệt đối là tốt nhất. Bọn ta chuẩn bị đưa chúng đến Vạn Hoa Lâu. Ngài đến chỗ khác tìm cũng không thấy đâu.”

Nữ tử đứng thành một hàng, nơm nớp lo sợ. Tên cao gầy bắt các nàng ngẩng đầu lên. Triệu gia đi tới, từng bước từng bước quan sát, lần lượt xem mặt, xem ngực, xem kích thước lưng áo, sờ sờ cánh tay sờ sờ chân, lại hỏi hỏi tuổi, người trong nhà là đang làm gì, kiểm tra các nàng sinh ra nói chuyện có lưu loát hay không.

Thi Hiểu Nhiên theo lời người trước mặt trả lời, trong lòng nhục nhã cực kỳ, cảm thấy mình giống như hàng hóa trên kệ.

Triệu gia kiểm tra xong, từ giữa chọn bốn nữ tử, trong đó có Thi Hiểu Nhiên, sau đấy cùng người bán ra ngoài thương lượng giá.

Bốn nữ tử đi theo hai gã Triệu gia lên một chiếc xe ngựa, hướng về phía Phi Thiên Bảo.

Phi Thiên Bảo là giang hồ đại phái. Trăm dặm ngoài Thương Châu cùng với vùng này đều là địa bàn của họ. Dọc theo đường đi lại có thêm hai nữ tử gia nhập. Cho tới khi cả người bị lắc đến rã rời, đoàn người Thi Hiểu Nhiên rốt cuộc cũng tới Phi Thiên Bảo.

Phi Thiên Bảo nhìn bề ngoài trông cực lớn, đại viện tường cao cửa rộng. Xe ngựa từ cửa hông tiến vào. Triệu gia dẫn các nàng giao cho một phụ nhân. Phụ nhân đưa các nàng vào một cái sân, giáo huấn:“ Phi Thiên Bảo là một đại phái trên giang hồ, rất có uy tín và danh dự. Nha hoàn nơi đây cũng không phải loại tục nhân bên ngoài. Các ngươi nếu đã bị mua đến đây, phải tuân theo quy củ, bằng không sẽ phải chịu khổ ”.

Phụ nhân thấy bọn nữ tử đều vâng dạ trả lời, nói thêm:“ Phi Thiên Bảo cũng là nơi phú quý, đối đãi hạ nhân độ lượng. Bên ngoài người ta muốn chen vào còn không được. Các ngươi rõ là tổ tiên tích đức!”

Phụ nhân gọi hai bà tử* mang sáu nữ tử này đi rửa mặt chải đầu, thay quần áo. Sau khi sửa soạn các nàng chỉnh tề, y đối với bộ dáng các nàng cũng tương đối vừa lòng. Tiếp đó y đưa bọn họ đến nơi ở, cho người đưa đồ ăn, nói hôm nay không còn sớm, cơm nước xong nên nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai sẽ dạy họ quy củ.

Thi Hiểu Nhiên vốn ngàn vạn lần không muốn làm nha hoàn cho người ta. Tuy nhiên, xem ra đây đã là ân điểm trời ban, ít nhất không bị bán vào thanh lâu hay gã cho cái loại nam nhân béo ú ghê tởm làm tiểu thiếp.

Ngày hôm sau mọi người bắt đầu học làm nha hoàn. Đối với các nữ tử khác bị mua đến, học đi đứng là chuyện dễ dàng, nhưng với Thi Hiểu Nhiên thì đấy là một cực hình. Là một phụ nữ thế kỷ hai mươi mốt được tiếp nhận giáo dục cao đẳng, đối với việc phải liên tục học cách hướng người dập đầu hành lễ, bưng trà đổ nước, nói chuyện lễ nghi, chẳng những là sự thử thách thân thể mà còn là sự tra tấn tinh thần tàn khốc. Thi Hiểu Nhiên chưa từng vái lạy Phật tổ, ngay cả khi thăm mộ phần tổ tiên cũng chỉ khom mình cúi đầu, chưa hề quỳ xuống dập lạy, hiện tại lại đối với cái gọi là chủ tử này hành đại lễ, trong lòng khỏi phải nói, có rất nhiều nghẹn khuất.

Nhưng vì sinh tồn trước mặt, sĩ diện cũng như phù du.

Ai biểu nàng không cẩn thận để người ta bán!

Lễ nghi cổ đại thật sự là dọa người mà!!! Mấy người khác đều học được rất nhanh, duy chỉ có tư thế đi là bị mắng không dứt, trong lúc học còn vô số lần thân mật tiếp xúc với tiểu roi da trên tay ma ma. Kì quái là roi da ở trên người tinh tế không lưu một dấu vết gì nhưng toàn thân cứ đau râm rứt. Thi Hiểu Nhiên mỗi ngày đều nguyền rủa giáo tập ma ma, trong lòng đã sớm ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà mụ.

Mỗi đêm nàng nằm trên giường, cả người đau đớn, nhịn không được muốn khóc. Đắc tội vị thần tiên nào mà nàng lại xuyên qua chứ?!!

Nhưng ngày hôm sau Thi Hiểu Nhiên vẫn học tập nghiêm túc. Chuyện xuyên qua thật không thể thay đổi, chủ yếu phải sống sót cho tốt.

Lúc rãnh rỗi nhất chúng nữ tử sẽ nói chuyện phiếm. Kỳ thật mọi người đối với cuộc sống trước mắt vẫn rất hài lòng. Dù sao đều là nữ tử con nhà bình dân, Phi Thiên Bảo có thể xem như hào môn vọng tộc, có thể ở nơi này làm nha hoàn đã là đãi ngộ, cầu còn không được, thức ăn cũng không tồi, về sau sẽ tìm một cái nam bộc gả cho, cả đời cũng an ổn, nếu được chủ tử coi trọng, thu vào nhà thì chính là vinh hoa phú quý, cả đời không lo.

Song ảo tưởng này qua hai ngày liền tan biến. Triệu gia đến đây một chuyến, đã tuyên bố nơi đi về sau của mọi người. Ra là Hàn tam tiểu thư của Phi Thiên Bảo nửa tháng sau phải gả cho Nhị cung chủ Thất Dương Cung. Nghe đồn vị Nhị cung chủ này háo sắc, đã cưới mỹ nhân vài môn phái. Hàn lão gia vì muốn tỏ ra tôn kính đối với Thất Dương Cung, khắp nơi thu thập ba mươi sáu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp làm nha đầu hồi môn.

Kỳ thật có đại mỹ nhân, cung chủ đối tiểu nha đầu không có hứng thú, bình thường đều là tùy ý thưởng cho bộ hạ.

Sau đấy Triệu gia còn nói một đống, nào là Thất Dương Cung tốt thế nào, tiền đồ sáng lạng ra sao, nào là muốn các nàng sau này phải chú ý ngôn hành, trăm ngàn lần đừng làm mất mặt mũi Phi Thiên Bảo, vân vân…

Trách không được ma ma vẫn không giới thiệu tình hình cụ thể ở Phi Thiên Bảo, chỉ dạy lễ nghi cùng quy củ, thì ra là không muốn các nàng làm người hầu trong này.

Đêm đến là một đêm không ngủ, sau cơm chiều mọi người đều mày chau mặt ủ, tâm tình uể oải.

Thất Dương Cung là nơi nào, dân ngoại lai như Thi Hiểu Nhiên không biết. nhưng mấy nữ tử khác đều biết, họ cũng không dám tùy tiện nhắc đến. Tuy nhiên, đêm nay, mọi người đều nhỏ giọng nghị luận. Do đó, Thi Hiểu Nhiên cũng biết được đôi chút. Ba thế lực võ lâm lớn nhất Đại Mục là Thất Dương Cung, Huyền Kiếm Môn và Đằng Vân Các. Ba đại môn phái lần lượt chiếm cứ tây nam, phía bắc cùng phía đông Đại Mục, bình thường có chút xung đột, nhưng cũng không mấy ảnh hưởng đến cục diện. Bên dưới các đại môn phái còn có bảy tám môn phái nhỏ.Thật ra Phi Thiên Bảo là môn phái đứng thứ ba.

Hơn nửa tháng trước, Thất Dương Cung đột nhiên hướng Phi Thiên Bảo cầu hôn, muốn một tháng sau cưới Hàn tam tiểu thư Phi Thiên Bảo. Hàn lão gia nhận rất nhiều sính lễ, không biết lấy gì làm đồ cưới. Vì thời gian gấp rút nên Phi Thiên Bảo không thể không nhờ đến bọn buôn người, mua mấy nữ tử làm nha đầu hồi môn.

Buổi tối này, mọi người trong phòng nói chuyện phiếm dưới bầu không khí tràn đầy áp lực.

“Nghe nói Thất Dương Cung chính là nấm mộ của nữ nhân.” một người tỏ vẻ biết nhiều hơn lên tiếng.

“Nghe nói nơi đó thường xuyên có nha đầu chết bị ném ra. Xác chết khủng bố, không biết bị tra tấn đến mức nào.” Thanh âm tràn ngập sợ hãi.

“Người của Thất Dương Cung không hề có nhân tính, tâm ngoan thủ lạt, thủ đoạn tàn nhẫn, thích nhất là tra tấn nữ nhân.”

“Còn thích tùy tiện bắt người thử độc, thích xem bộ dạng thống khổ của bọn họ khi độc phát tác. Nơi đó mọi người đều biến thái.”

“Nghe nói bọn họ thích nhất là để một đám người chơi đùa một nữ nhân. Cung chủ đã háo sắc như vậy, bọn hạ nhân lại càng không có tính người.”

“Ô?????? Ô??????”

??????

Ai cũng nói Thất Dương Cung khủng bố cùng chết chóc đến vậy nên có mấy nữ tử bắt đầu khóc rống lên. Cuộc sống triển vọng ở tương lai mới mơ tới, tất cả, đều hóa thành tro tàn, chỉ còn lại nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng.

Khi Thi Hiểu Nhiên nghe đến mấy điều này, toàn thân phát lạnh, sởn hết cả da gà. Lời đồn đãi chưa hẳn đã là sự thật, nhưng hiển nhiên ở thế giới này, nữ tử đích thực không có địa vị.

Ngày hôm sau, giáo tập đến đây là một nữ nhân hơn ba mươi tuổi trông rất yêu mị. Nội dung học dĩ nhiên là cách lấy lòng, phụng dưỡng nam nhân. Nàng dùng thanh âm mị hoặc nói:“Nếu muốn sống sót tốt, phải nắm bí quyết làm cho nam nhân cao hứng.”

Nàng vừa trổ tài, cả người đều toát vẻ dụ hoặc cùng sức quyến rũ, đủ để con người ta huyết mạch sôi trào. Nàng thuận tiện còn lấy đến đây không ít đông cung đồ. Nhóm nữ tử nhỏ tuổi xem xong, hai má ửng hồng.

(Mặc dù biết là nhiều bạn có kinh nghiệm đọc ngôn tình phong phú, đã biết đông cung đồ là gì nhưng mình vẫn chú thích thêm cho những ai không biết: Đông cung đồ ( hay xuân cung đồ) là tranh vẽ cảnh XXOO, thường để cho tân nương, tân lang xem trước khi động phòng. Vậy là hiểu rồi hen ^^)

Ngày vẫn trôi qua, bất luận người vui hay buồn.

Hai ngày sau, Triệu quản gia đến, mang theo gia nhân tầm ba mươi tuổi bộ dáng có chút tương tự ở phía sau, thông báo chọn những ai làm nha hoàn hồi môn, rồi bổn cũ soạn lại, nào là Thất Dương Cung tốt thế nào, tiền đồ sáng lạng ra sao, nào là muốn các nàng sau này phải chú ý ngôn hành, trăm ngàn lần đừng làm mất mặt mũi Phi Thiên Bảo, vân vân…

Ba ngày sau, Tam tiểu thư xuất giá. Mấy ngày nay cũng không có người tới đón giáo tập. Quản gia phân phó các nàng môt mực nghỉ ngơi cho tốt. Thi Hiểu Nhiên chịu không nổi tiếng nữ tử ai oán rơi lệ, ăn cơm xong liền tùy ý đi dạo chung quanh. Bình thường các nàng đều ở bên trong nội viện, mấy ngày nay được phép hoạt động ở ngoại viện. Tuy rằng toàn bộ đại viện đều là nơi ở của người hầu nhưng trong viện không thiếu sắc xanh, có hoa có cỏ, mùa hạ cây cối xanh tốt, khi nhìn, tâm tình cũng tốt lên không ít.

Việc trở thành của hồi môn đã là sự thật, ngay cả tam tiểu thư Phi Thiên Bảo  không muốn lấy chồng cũng phải đi, các nàng vô quyền vô thế, không chỗ dựa vững chắc, không làm người của Tam tiểu thư thì còn có lựa chọn nào khác? Đến bước nào hay bước đó, cứ oán trời trách đất cũng chẳng thay đổi được gì.

Hôm nay, dùng điểm tâm xong, Thi Hiểu Nhiên theo lệ đi tản bộ, đi đến gần góc tường ngoài nội viện lại nghe tiếng tiểu nha đầu khóc lóc cầu xin tha thứ cùng tiếng đánh chửi của phụ nhân trung niên, ló người qua góc tường, thấy một vú già cổ tay cầm một cây gậy to, không ngừng đánh vào người tiểu nha đầu. Tiểu nha đầu quỳ trên mặt đất không ngừng cầu xin tha thứ, phát ra tiếng khóc thê lương.

Thi Hiểu Nhiên muốn giúp, song biết cái gì cũng giúp không được. Nàng, ngay cả tư cách khuyên giải hay an ủi đều không có. Trong lòng âm thầm đau xót cho tiểu nha đầu.

Lúc này, ở đầu kia, một công tử trẻ tuổi đi tới, hoa bào cẩm y, vội ngăn vú già lại, quát “Bất kể nàng đã phạm sai cái gì, ngươi cũng không thể đánh chết nàng. Phi Thiên Bảo làm thế nào lại có một vú già độc ác như ngươi?”

Vú già ngừng đánh, gào lên,“Nàng là muốn hại chết hai chúng ta. Nàng…, nàng làm vỡ chén ngọc lưu ly** trong phòng Thất phu nhân. Ta như thế nào lại sinh cái loại chết tiệt như vậy? Thất phu nhân nhất định sẽ trách tội. Chúng ta làm thế nào mà đền được chứ?”

“Không phải chỉ là một chén ngọc lưu ly thôi sao? Đi mua cái khác là được.”

“Vị công tử này tâm tính thiện lương, ngài cứu chúng ta đi!” vẻ mặt vú già kỳ vọng hướng về phía công tử trẻ tuổi.

Cẩm y công tử từ trong tay áo lấy ra hai tấm ngân phiếu đưa qua,“Đi Tú Trân Trai ở Thương Châu mua một cái đi. Đó cũng không phải vật gì hiếm lạ.”

Vú già cùng tiểu nha đầu vội vàng dập đầu nói lời cảm tạ, công tử trẻ tuổi không để ý, xua tay để bọn họ chạy đi.

Cẩm y công tử ngoảnh đầu, phát hiện một nữ tử mặc trang phục nha hoàn vẫn nhìn chăm chú vào hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN