Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị
Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị - Chương 25
Những ngày con bạn ốm (Phần 2)
Hốt hoảng khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Thy của em nằm gục dưới sàn nhà đầy nước, toàn thân không cử động, hơi thở khó khăn. Em vội vàng bồng nó chạy thẳng vào phòng và cũng không hiểu lấy đâu ra sức để làm được cái việc ấy một cách dễ dàng như vậy. (Sau này em có thử lại nhưng không được mặc dù nó đã giảm đi vài kí)
Nhìn nó thở những hơi khó khăn trong bộ quần áo ướt đẫm nước làm em rối lắm. Nhấc điện thoại gọi cho mẹ và My, cả hai đều không bốc máy. Muốn thay cho nó bộ đồ mới để cơ thể khỏi ngấm nước cũng không được, đành phải chạy qua tiệm tạp hoá khi nãy kêu bà chị sang làm dùm
Bà chị thấy em chạy hộc tốc sang ra vẻ ngạc nhiên lắm. Chưa kịp hỏi chuyện gì thì đã bị em kéo đi chỉ kịp ú ớ vài câu không ra nghĩa. Em cứ thế kéo xộc chị ấy vào phòng rồi thở từng hơi nói
“Chị… thay… đồ cô… ấy giùm… em… em với. Cô ấy… đang… bị sốt”
Bà chị nhìn thấy Thy đang nằm trên giường như hiểu được việc bảo em ra ngoài rồi nấu một nồi nước sôi và chạy sang nhà hàng xóm kêu cô Phương (bác sĩ của khu phố) sang gấp. Giờ em mới nhớ ra cạnh nhà có bác sĩ, đúng là rối quá mất khôn, không nhớ được điều gì
Một lát sau, cô Phương qua chích cho Thy mũi thuốc rồi truyền một chai nước. Thy vẫn nằm như thế chưa tỉnh lại. Em lo lắng hỏi
“Cô ơi. Con bé đó có sao không cô?”
“Bị sốt thôi, đừng lo lắng quá. Mà mày làm gì để nó nhiễm nước thế hả cháu. May mà kịp chứ không phải lên viện rồi”
“Dạ. Cháu có biết đâu. Cứ tưởng nó đi vệ sinh thôi chứ”
“Lo mà quan tâm cho nó đi. Đừng để nó đụng vào nước nữa. Mà mẹ mày đâu?”
“Mẹ cháu đi ra ngoài cũng không biết đi đâu nữa. mà tiền thuốc hết bao nhiêu để cháu gửi cô?”
“Thôi. Tối tao sang tính với mẹ mày. Giờ chạy ra ngoài kia mua cho nó cục xương về hầm cho nó chén cháo. Chứ tao sợ mẹ mày chắc giờ này đang ở quán chưa về được đâu”
“Hầm…hầm cháo?” – mặt em đơ ra
“Sao? Không biết nấu à? Mua về, rửa sạch rồi cho vào cái nồi áp suất vặn khoảng 20 phút rồi cho gạo vào. Khoảng nửa chén gạo thôi hầm thêm 20 phút nữa rồi cho mắm muối và bột ngọt vào. Nếu được thì mua thêm ít củ về nữa”
“Rắc rối vậy. Cháu không biết hâm. Hay cháu chạy qua ngoài kia mua cho nó cũng được mà”
“Mày hâm lắm. Phải biết tâm lý con gái chứ cháu. Giờ mà mày nấu cho nó chén cháo, nó cảm động đến phát khóc cho mày coi. Chả hiểu chúng mày có phải là người yêu của nhau không nữa”
“Thì chúng cháu đâu phải người yêu”
“Ừ. Tao nghe con Hà (bà chị chủ quán tạp hoá) kể rồi. Mày còn đi mua cả BVS cho nó nữa. Không phải người yêu mà mày đi mua chắc”
“Nhưng…”
“Thôi, cô về. Ra ngoài đi mua nhanh lên. Khi nào nó truyền hết chai nước thì sang gọi cô”
Cô Phương nói xong thì cầm lấy cái túi bước ra khỏi cửa. Em chạy vào bếp lục xem thì chỉ toàn đồ ăn hồi trưa còn sót lại. Những thứ này chắc Thy sẽ không ăn nên em đành phải chạy ra ngoài đầu ngõ mua lấy một cục xương về với vài củ cà rốt nữa. Về nhà gọt cà rốt rửa sạch trong khi hầm xương, lâu lâu em vẫn phải ngoái qua phòng xem Thy dậy chưa. Chăm người ốm đúng là khổ
Loay hoay mãi thì nồi cháo cũng chín. Tuy không được đẹp về hình thức nhưng dù gì ăn cũng được, nếu không nói là ngon Múc ra tô để cho nguội bớt thì ở ngoài có tiếng chuông cửa. Là của My, em chạy ra mở cửa thì thấy nhỏ xách ra một bịch gì đó đen đen, còn có cả rau củ nữa. Chắc là mua đồ về nấu ăn
“Em mua gì mà nhiều thế”
“Ít thịt và xương thôi anh. Để em nấu bữa tối luôn. Chị Thy sao rồi?”
“Lên cơn sốt hành anh cả chiều kìa. Đang truyền nước”
“Chết. Liệu có sao không anh?”
“Không đỡ rồi. Giờ đang nằm ngủ thôi. Em vô nhà đi”
“Để em lên coi chị sao đã rồi nấu cho bà ấy chén cháo chứ trưa hình như không ăn được nhiều”
“Thôi khỏi nấu. Anh nấu xong rồi, tí đợi nó dậy rồi ăn”
“Cái gì? Anh nấu á?” :waath:
“Thái độ gì đây? Nghi ngờ anh chăng?”
“Không phải. Tại hồi trưa bác gái bảo anh làm gì biết nấu ăn”
“Xin lỗi đi. Anh nấu hơi bị ngon đấy.”
Em dẫn My vào bếp. Căn bếp hơi bừa bộn, chẳng là em chưa kịp dọn gì hết. Xoong thớt rồi rau củ vứt tùm lum cả một góc. My đi lại cái bàn đặt tô cháo nếm thử rồi gật đầu đưa ngón tay LIKE Nhỏ bảo em lên coi Thy dậy chưa rồi mang lên cho ăn. Em từ chối rồi kì kèo mãi mới dụ được My lên trên, nghĩ tới cái cảnh phải cho nó ăn nữa thì đúng là…. Thà ở dưới dọn dẹp sướng hơn
Một lúc sau khi đang rửa mấy cái chén thì mẹ điện thoại về hỏi con Thy nó ra sao rồi bảo mấy đứa tự nấu ăn, tối mẹ bận không về được. Dạ dạ vâng vâng vài câu thì cúp máy. Em lại tiếp tục cái công việc rửa bát vĩ đại của mình mà mồm vẫn lẩm bẩm câu nói
“Làm trai rửa bát quét nhà
Vợ gọi thì dạ thưa bà tôi đây”
Rửa xong xuôi em chạy lên phòng xem tình hình ra sao. Thy đã tỉnh nhưng còn uốn lắm chỉ ăn được vài miếng. Em ngồi xuống bắt ép thì cũng ăn được gần hết chén cháo, hỏi ngon không nó đớp một câu: “Cháo mày mua cho chó ăn chứ phải cho người ăn đâu”. Nghe xong em thề éo bao giờ nấu một cái gì cho con này ăn cả. THỀ
Ngồi nói chuyện thêm lúc nữa thì My kêu xuống ăn cơm. Vì đang truyền nước nên em để Thy ở trong phòng. Kéo cái rèm cửa lại, đắp cho nó một cái chăn mỏng rồi khép cửa đi xuống. Tới căn bếp em đã nghe thấy một mùi thức ăn thơm phức sực vào mũi. Một bữa cơm bên cạnh My và chỉ có hai đứa. Chỉ nghĩ thôi đã làm em sướng rơn người lên rồi
“Chị ngủ chưa anh?”
“Rồi. Chà, hôm nay người đẹp đãi anh món gì đây?”
“Mấy món đơn giản thôi anh. Anh ngồi chờ em tí. Đợi canh sôi nữa là xong”
Nhìn trên bàn ăn nào là cá, thịt, lại có cả rau sống nữa. Tuyệt vời. Giờ chỉ thiếu thêm một thằng cu nữa thôi là coi như thành một gia đình nhỏ rồi. Đang mơ tưởng thì tiếng chuông cửa kéo em về với thực tại.
“Anh ra mở cửa đi. Cái Linh đấy. Em gọi nó sang ăn cơm”
Thế là giấc mộng về gia đình nhỏ tan biến. Bực bội hằm hằm chạy ra ngoài mở cửa thì thấy bà chị Linh đang nhe răng ra cười, tay cầm mấy bịch trà sữa. Cũng biết ý đấy
“Mở cửa cho em vào với”
“Chờ một tí, anh đi tìm chìa khoá”
“Ở trong nhà thôi mà cũng khoá cửa. Mấy người làm cái gì bậy bạ trong đó hả?”
“Làm chuyện người lớn. Em chưa đủ tuổi để hỏi đâu”
“Ghê vậy hả? Eo ôi khiếpppppp!!!”
“Đầu óc ở đó mà tưởng tượng lung tung. Mau vô dọn cơm đi. Chị cô đang nấu trong nhà đấy” – Em vừa mở cửa vừa giục
Linh chạy tót vào trong bếp nói cái gì đó với My rồi chuồn lên phòng Thy đang nằm không dọn cơm. Em đành phải vào phụ My một tay vừa thể hiện sự ga lăng vừa muồn gần gũi với My thêm một chút.
Một lúc sau thì Linh xuống cùng ngồi ăn cơm với em và Linh. Vừa ăn, 2 nàng vừa trò chuyện còn em thì cắm đầu cắm cổ hết chén này đến chén khác. Ngon! Lâu lắm rồi mới được ăn một bữa ngon như thế này.
Bữa cơm kết thúc. Em dọn bàn xuống dưới bếp tính ở lại phụ My rửa chén nhưng bị đuổi lên nhà. Níu mãi mà không được thôi thì lên phòng khách ngồi chém gió với Linh vậy. Giờ muốn lên thăm Thy một cái nhưng chắc nó còn đang ngủ nên đành kệ.
“Quần áo chị Thy ai thay vậy anh?” – Linh hỏi
“Anh nhờ chị hàng xóm thay giúp”
“Thật không đấy? Có tranh thủ lúc người ta ngất xỉu xàm sỡ không?”
“Em nghĩ ai cũng như em vậy? Anh đàng hoàng thế này mà phải làm ba cái trò đó à?”
“Ai mà biết được. Hồi còn học cấp 3 em còn bắt gặp cả một lũ con trai vừa túm tụm lại với nhau coi mấy cái phim đồi truỵ kìa. Đàn ông con trai các anh ghê lắm”
“Vơ đũa cả nắm thế? Anh nhờ chị hàng xóm thật mà” – Em thanh minh
“Ừ thì em có nói gì đâu. Mà anh cũng tốt với chị Thy quá ha”
“Nó là bạn anh, anh không tốt với nó thì tốt với ai?”
“Ban đầu em cứ nghĩ hai người là một cặp cơ đấy”
“Ai cũng nói vậy cả?”
“Mà Minh! Em hỏi anh cái này anh trả lời thật lòng nhé” – Mắt Linh hấp háy nhìn em
“Nếu không bị GAY liệu anh có thích chị Thy không?”
Em tí nữa thì phụt hết miếng trà sữa đang ngậm trong miệng. Câu hỏi của Linh có khác nào đóng cho em cái mác là GAY. Mắt lườm lườm nhìn con nhỏ đối diện đang nhìn em chằm chằm cười cợt nhả. Muốn bay tới bóp cổ nó quá
“Anh nói với em rồi. Anh không phải GAY”
“Nhưng chị Thy bảo thế?”
“Em đừng nói vậy. Anh không bao giờ yêu Thy, và cũng không bao giờ muốn yêu người người như nó”
“Sao vậy?” – Linh tò mò
“Vì Thy là bạn thân của anh”
“Liên quan? Chả lẽ bạn thân lại không yêu nhau được à?”
“Không phải là không được. Có nhiều cái nó thuộc về nguyên tắc lắm. Đối với anh tình cảm bạn bè nó còn quan trọng hơn tình yêu nam nữ. Bây giờ anh yêu Thy rồi không đâu vào đâu có phải anh mất đi một đứa bạn thân sao? Tình bạn thành tình yêu thì dễ chứ tình yêu thành tình bạn, liệu có mấy ai?”
“Anh nói cũng đúng” – Linh gật gù
“Nếu yêu nhau rồi dẫn tới hôn nhân cũng được nhưng ở độ tuổi như anh, sự nghiệp chưa có cái gì, đang còn ăn bám bố mẹ thì làm sao mà nghĩ xa đến như vậy được. Theo như em nói thì anh và Thy yêu nhau, hai đứa cưới nhau rồi về bố mẹ nuôi hay ôm nhau như thế mà sống qua ngày??”
“Uầy!! Hôm nay em có cái nhìn khác về anh nha” – Linh cười cười
“Cái nhìn khác là sao?”
“Em không ngờ anh có thể suy nghĩ xa như thế. Cũng đúng, con người anh lạ quá mà” – Trầm ngâm
“Giờ em mới biết hửm?”
“Anh có cái triết lý người lớn quá. Không như những hành động của anh. Chậc! Nếu anh không phải GAY chắc em sẽ yêu anh mất. Tiếc thật!!!” – Linh nhìn em chép miệng lắc đầu
“Vậy yêu anh đi. Anh đâu phải GAY” – mặt đểu giả
“Đừng có tưởng bở. Người như anh sẽ là sự lựa chọn sau cùng cùng cùng của em. Không đến phần của anh đâu” – Linh cầm cái gối ôm bên cạnh đập vào người em mấy cái
Đang đùa giỡn thì nghe tiếng Thy từ trên lầu kêu. Em và Linh chạy vội lên thấy nó đang với với lấy cốc nước mãi mà không được.
“Lây dùm tao ly nước cái Minh”
“Chị tỉnh rồi à? Đỡ chưa?”
“Ừm! Còn hơi choáng tí thôi. My đâu Linh?”
“Chị ấy đang ở dưới nhà. Chị uống nước cam nha. Để em đi lấy”
“Thôi chị không uống đâu”
“Thôi cái gì mà thôi. Người ốm uống đi cho khỏi bệnh” – Nói rồi Linh chạy xuống dưới nhà bỏ em ở lại với Thy
Sờ trán nó thấy còn nóng, em lấy cái khăn giặt nước ấm rồi đắp lên đầu nó, kiểm tra bình nước truyền rồi lấy cái laptop xuống mở phim cho nó coi. Tất cả hành động của em đều diễn ra trong im lặng không nói một câu nào hết. Thy cứ nằm đó nhìn em làm, miệng hơi mỉm cười rồi lại thở dài. Em nghĩ chắc nó mệt. Khi làm xong em mới hỏi nó
“Sao rồi! Còn cảm thấy mệt lắm không?”
“Đỡ rồi! Cám ơn mày nha”
“Cám ơn gì con hâm” – Em trách yêu nó
“Không có mày chắc tao chết trong phòng vệ sinh quá”
“Nói bậy bạ. Mày chết thì lấy ai cho tao chọc. Ở đó tí nữa con Linh mang nước cam lên. Tao xuống gọi cô Phương sang khám cho mày”
Em định đứng dậy bước đi thì tay của Thy nắm lấy tay em níu lại
“Gì đây?” – Ngạc nhiên
“Tao với mày mãi như thế này nhé” – Thy mỉm cười, nụ cười không còn được tươi cho lắm.
“Con hâm. Thì trước giờ tao với mày vẫn như thế mà?”
“Ừm!!”
Thy thả tay em ra rồi nằm quay mặt vào tường không nói gì hết. Em ra ngoài kêu cô Phương sang. Cũng may nhờ ăn tô cháo của em mà nó bình phục nhanh hẳn Cô Phương bảo chỉ cần nghỉ ngơi thêm một hai bữa nữa là bình thường. Cô còn dặn em đây là thời gian “tới tháng” của Thy nên bắt em mua cho Thy những thứ bổ máu và cưng chiều nó một chút. Bà cô lắm chuyện thôi rồi.
Đêm đó khoảng 10h thì bố mẹ em về. Thy cũng không về nhà được nên em bảo My ở lại chăm sóc cho Thy còn Linh thì sang nhà bạn ngủ. Đêm xuống trời bắt đầu nổi gió hơi lạnh báo hiệu một mùa đông sắp đến. Nằm ở phòng mà em vẫn cứ suy nghĩ mãi về câu nói của Thy cho đến khi chìm dần vào giấc ngủ với hình ảnh con bạn thân đang nhìn em cười thật tươi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!