Sẽ Hỏng Mất, Nhẹ Chút - Quyển 2 - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Sẽ Hỏng Mất, Nhẹ Chút


Quyển 2 - Chương 32


“Không để ý, ngược lại, tớ thấy anh Tiểu Hổ cực giỏi.” Tương An Tư lắc đầu.

Rất nhanh, 4 phần salad thịt gà thơm ngào ngạt được đưa đến trước mặt. Bọn họ bắt đầu im lặng dùng cơm, tất cả đều được dạy trong lúc dùng cơm không được nói chuyện.

Dùng cơm trưa xong, hai anh em vốn định gọi thêm vài món tráng miệng cho Nghiêm Tiểu Tiểu, nhưng Nghiêm Tiểu Tiểu lại muốn đi.

“Em còn phải viết bài hôm qua thiếu, giờ phải tranh thủ trở về, cảm ơn các anh đã đãi em cơm trưa.”

Giữa trưa hôm qua sau khi hai người đỡ được cậu, họ đã đưa cậu về nhà nghỉ ngơi, thành ra cậu không biết bài tập hôm qua là gì, hôm nay chỉ duy nhất mình cậu là không nộp đủ bài, dù có lý do chính đáng, nhưng vẫn bị mắng rất thê thảm, hù chết người!

Giáo viên cố tình khó dễ cậu, nếu buổi chiều không thể nộp đủ bài tập, cậu sẽ lại bị đuổi về nhà. May thay cậu thông minh, buổi sáng vừa lên lớp vừa âm thầm bổ sung bài tập, hiện tại quay về lớp học viết thêm một chút nữa là buổi chiều có thể đúng hạn nộp bài.

Mặt hai anh em họ Thiệu cùng hiện lên một chút thất vọng, không ngờ người yêu còn sớm thế mà đã muốn đi, bọn họ còn muốn ở chung với người yêu mình lâu hơn tí nữa, nhưng bài tập của người yêu quan trọng hơn, bọn họ cũng không giữ cậu lại.

“Tụi anh đưa em về.” Hai anh em cùng đứng dậy, ân cần nói.

“Khỏi đi. An Tư, mình đi thôi!” Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, nói với bạn thân. Nếu hai người này đưa cậu về, thế nào bên khu Tây cũng rối loạn…

Tương An Tư không muốn cậu ta nó muốn ở lại nói chuyện với hai anh em thêm một chút nữa nhưng không thể nào mặt dày ở lại, chỉ có thể không cam lòng cùng Nghiêm Tiểu Tiểu rời đi, trước khi đi còn lưu luyến, thận trọng cảm ơn hai anh em, nói thêm mấy lời nịnh bợ khách khí.

Tiễn Nghiêm Tiểu Tiểu và Tương An Tư ra đến cửa nhà ăn, nhìn Tương An Tư đỡ nạng chống của người yêu dần đi xa, Thiệu Tiểu Hổ nói với anh trai:

“Anh không biết nhắc Tiểu Tiểu nên cách xa quỷ mắt xanh này một chút hả? Vừa nhìn là biết không phải thứ tốt gì.”

“Anh đương nhiên biết quỷ mắt xanh kia không phải là người tốt, nhưng em không thấy Tiểu Tiểu rất thích “người bạn thân” này sao?! Nếu tụi mình ngăn em ấy tiếp cận Tương An Tư, em ấy nhất định sẽ không nghe, mà còn nổi giận nữa.”

Số lượng người mà anh em họ đã tiếp xúc khác nhiều so với Nghiêm Tiểu Tiểu, bọn họ duyệt người vô số, chỉ số thông minh lại vô cùng cao, người xấu hay người tốt, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

“Nhưng em sợ nó tiếp cận Tiểu Tiểu là do có ý xấu, lỡ như làm hại đến Tiểu Tiểu thì sao?” Thiệu Tiểu Hổ lo lắng.

“Anh nghĩ nó hẳn không có cái gan đó đâu. Biết Tiểu Tiểu là “bạn bè” của chúng ta, dám đụng đến Tiểu Tiểu, chỉ có tên Abel ngu ngốc kia thôi.” Thiệu Đại Hổ lắc đầu cười cười, nhưng anh đâu ngờ Tương An Tư thật sự có lá gan này.

“Cũng đúng.” Thiệu Tiểu Hổ nhăn trán, biết rõ quan hệ giữa họ và Tiểu Tiểu mà còn dám đụng đến Tiểu Tiểu, trừ khi không sợ chết.

“Đúng rồi. Bây giờ chúng ta phải nói cho rõ. Tối nay không được giống như hồi sáng nữa, chúng ta sau này phải chung sống hoà bình, ai cũng không thua thiệt hơn ai.” Thiệu Đại Hổ đột nhiên nghiêm mặt nói với em trai. Buổi sáng anh em họ cãi nhau, kết quả là lãng phí cơ hội, không thể làm Tiểu Tiểu.

“Đã biết.” Thiệu Tiểu Hổ biết mình và anh trai lúc nào cũng vì “chuyện này” mà thường xuyên cãi nhau đánh nhau. Bọn họ đã quyết định ba người luôn luôn ở bên nhau, dưới bất kỳ tình huống nào cũng phải cùng anh trai chia sẻ Tiểu Tiểu.

“Từ nhỏ đến lớn, chúng ta luôn hợp tác rất khăng khít. Anh tin chuyện Tiểu Tiểu, chúng ta cũng có thể như vậy, chỉ là cần một chút thời gian, chỉ cần chúng ta cố gắng, tình yêu ba người sẽ rất hạnh phúc.”

“Được…”

“Anh cho phép tình yêu ba người này, không chỉ do Tiểu Tiểu rất thích em, lúc đó không thể lựa chọn, mà còn bởi vì em là em trai của anh.”

Thiệu Tiểu Hổ im lặng không nói, anh trai và hắn đều biết rõ ràng, bởi vì anh trai và hắn giống nhau. Nếu đối phương không phải là anh em sinh đôi của mình, cho dù Tiểu Tiểu có thích đối phương đến đâu, anh trai tuyệt đối sẽ không cho phép cùng người khác chia sẻ Tiểu Tiểu, và anh trai sẽ tìm mọi cách để diệt trừ đối phương……

“Sau này em đừng nghĩ lung tung nữa, chưa gì hết đã ăn giấm chua rồi, thằng em ngu ngốc.” Thiệu Đại Hổ dùng sức xoa xoa tóc em trai, anh vẫn luôn biết em trai có nỗi bất an trong lòng, muốn cởi bỏ khúc mắc cho hắn, nhưng sẽ rất buồn nôn nên anh sẽ không nói ra, hôm nay sẽ là lần miễn cưỡng cuối cùng.

Anh còn có một câu muốn nói cho em trai biết, em trai sinh đôi đã luôn chung sống với anh từ lúc còn trong bụng mẹ và Tiểu Tiểu, đối với anh đều quan trọng. Nhưng những lời này thật sự ghê tởm buồn nôn, dù là suy nghĩ của anh nhưng anh vẫn thấy nó rất sến súa, vẫn không nói tốt hơn, miễn cho hình tượng của anh bị phá huỷ!

“Anh mới ngốc!” Khuôn mặt tuấn tủ của Thiệu Tiểu Hổ ửng đỏ, có hơi xấu hổ, hung hăng hất tay anh trai, chân dài duỗi ra, cất bước đi.

Hắn biết anh trai còn lời phía sau chưa nói. Cũng may là chưa có nói, chứ nói ra rồi hắn cũng không biết phản ứng thế nào. Nghĩ đến trong lòng anh trai có câu nói kia, hắn lập tức nổi da gà, khủng bố chết mất!

Dù vậy…. hắn…. cũng nghĩ…. giống anh trai…

Hết chương 32.

Lé-chan: cầu twincest (//∇//)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN