Hàn Tử Khiêm điên cuồng lau mồ hôi: “Có thể chính là bạn mới quen, lúc chụp ảnh chung đứng gần mà thôi, cậu, cậu, cậu…”
Trác Du bình tĩnh mà giương mắt: “Tôi nói là tôi không vui sao?”
Hàn Tử Khiêm nói không nên lời, Khương Đại Nhân cũng mồ hôi như mưa hạ, trong lòng thầm tự trách mình không chịu nhìn kỹ ảnh chụp, nhìn thấy có Đàm Đinh trên ảnh liền trực tiếp kéo Trác Du lại nhìn, nào biết còn có thể thành ra như này a.
Hứa Linh muốn nói lại thôi, cuối cùng trộm cúi đầu, ở điện thoại chọc chọc điểm điểm.
Cuối cùng bữa cơm này cũng coi như tan rã trong không vui, Trác Du không gọi Lý sư phụ tới đón, có chút buồn bã mà một mình đi trên đường, muốn làm tâm mình bình tĩnh lại.
Trong lòng Trác Du vô cùng chua, có thể là do bản tính của hắn, ở giây đầu tiên mà hắn thấy cái tay kia địch ý liền nổi lên, chỉ hận không thể ngay lập tức đem cái bàn tay đang đặt lên vai Đàm Đinh kia nuốt chửng.
Nhưng trong lòng hắn cũng biết, hắn chua xót không chỉ là do Đàm Đinh bị người ôm, mà là bởi vì hắn biết đám người trong ảnh chụp kia cơ hồ đều là các học sinh có thành tích vô cùng tốt, đều giống với Đàm Đinh đều là học sinh giỏi.
Mà không phải là loại như hắn cần Đàm Đinh đem từng bước từng công thức lặp đi lặp lại thiên biến vạn hóa, cuối cùng chỉ vì thi được điểm đạt tiêu chuẩn mà y thằng khờ vui như được mùa.
Đàm Đinh khẳng định… sẽ có rất nhiều đề tài đẻ cùng những người đó nói chuyện đi.
Trác Du chua xót hít hít cái mũi.
Trong lòng hắn đổ giấm, lang thang không có mục đích mà đi tới phố ăn vặt, mấy món thịt tươi, cá tươi, trứng tươi kia hắn hầu như không ăn được mấy miếng, nhìn đồ ăn nóng hổi trên quầy hàng làm hắn có chút đói bụng.
Trác Du nhìn về phía một cái quầy hàng gọi là ‘Khoai tây lốc xoáy’ đang có một hàng người đứng đợi, ngửi mùi cũng rất thơm, liền cũng đi theo xếp hàng.
Điện thoại đột nhiên chấn động một chút.
Là Đàm Đinh gửi tới một tin nhắn, cậu hỏi: “Trác Du, cậu đang làm gì nha?”
Trác Du còn không có kịp trả lời, Đàm Đinh lại gửi thêm một cái: “Tôi có chút nhàm chán, cậu có thể trò chuyện với tôi không?”
Trác Du dừng một chút, gọi một cuộc điện thoại lại.
“Tôi đang xếp hàng mua đồ ăn, là một củ khoai tây gọt rất dài cuốn quanh một cái que.”
Trác Du cũng ý thức được chính mình nói chuyện có chút nhàm chán, khô cằn hỏi: “… Cậu không cần ôn tập sao?”
“Bọn họ đều đang ôn tập, tôi lại không phải rất muốn lấy giải thưởng, liền muốn nói chuyện với cậu.”
Đàm Đinh dừng một chút, lại nói: “Tôi cũng rất muốn ăn khoai tây lớn a, đồ ăn ở cái trường học nầy rất khó ăn, tôi còn muốn ăn cháo hải sản mà dì Hứa nấu…”
Nam hài lại đột nhiên rất nhỏ giọng mà nói: “Tôi nhớ cậu, A Du.”
Hô hấp Trác Du cứng lại.
“Tôi cũng nhớ cậu.”
Trác Du thanh âm có chút khàn khàn, hắn nhìn chằm chằm vào mũi chân mình sửng sốt trong chốc lát, giống như nghĩ tới cái gì, đột nhiên hỏi: “…Có phải là Hứa Linh nói gì với cậu không?”
Đàm Đinh lặng im trong chốc lát.
Cậu rất ít khi nói dối Trác Du, chỉ là trầm mặc một chút, liền nhỏ giọng mà nói: “…. Nam sinh kia là bạn mà Giang Hành quen được trong cuộc thi lần trước, hai người bọn họ rất thân, tôi, tôi căn bản là không quen biết cậu ta.”
“Ồ.”
Trác Du chậm rì rì: “Không quen biết mà có thể ôm cậu rồi chụp ảnh chung sao?”
Đàm Đinh tựa hồ là nghẹn một chút.
“Tôi, tôi cũng không biết cậu ta sẽ đột nhiên đem tay đặt lên.”
Đàm Đinh ở bên kia điện thoại rất ủy khuất nói: “Hơn nữa chúng tôi căn bản là không nói chuyện với nhau mấy, chỉ là bàn luận vài đề về hàm số thôi, tôi——”
Trác Du đột nhiên buông điện thoại xuống.
Hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang lén lút đằng trước, nhìn thấy người nọ đột nhiên vươn tay ra, trực tiếp nhanh chóng giật lấy cái túi xách của một người phụ nữ trung niên đang cúi đầu xem điện thoại, sau đó nhanh chóng chạy đi xa.
Người phụ nữ kia cũng không có ngờ tới sẽ có người cướp bóc ngay giữ ban ngày ban mặt, bị tên cướp kia giật túi làm cho lảo đảo, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, đơ người một hồi, rồi mới to giọng hét lớn: “Có cướp—”
Trác Du ngắt điện thoại, trực tiếp liền đuổi theo.
Tên cướp kia là tay già đời, chạy đến vô cùng nhanh, mắt thấy sắp chạy ra khỏi phố ăn vặt, kết quả lại bị người ở sau eo đột nhiên đạp cho cho một cú, cả người suýt chút nữa đã ngã xuống thành tư thế gặm cứt chó.
Tên cướp kia nơm nớp lo sợ mà quay đầu lại, liền thấy một thiếu niên Alpha ngũ quan thâm thúy, tuổi trẻ tuấn dật, vẻ mặt thiếu niên không kiên nhẫn mà nhìn hắn, hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì thiếu niên kia đã lưu loát chế trụ cổ tay của hắn, sau đó ngay lập tức bị đá cho ngã, rồi hắn bị ấn trên mặt đất, cả người không thể động đậy.
Người này sao lại đuổi theo được. Tên cướp kia kinh sợ, tuyệt vọng nghĩ, thân thủ tốt như vậy, xong rồi, hoàn toàn xong rồi…
Người đi đường xem đến choáng váng, có người vội vàng báo cảnh sát, thậm chí có người lấy điện thoại ra ghi hình, một chân Trác Du đè ở cổ tên cướp kia, sau đó rút ra cái túi của người phụ nữ kia vứt lại cho chủ sở hữu ban đầu.
Đúng lúc cảnh sát nhân dân tuần tra đuổi tới đây.
Vì thế Trác Du liền mơ mơ hồ hồ mà bị đưa tới Cục Cảnh Sát làm ghi chép, người phụ nữ bị cướp kia liên tục lôi kéo tay hắn nói cảm ơn, cục cảnh sát còn nói sẽ đưa cho hắn cờ thưởng, không có ít người trong cục khen hắn tuổi tác còn trẻ hăng hái làm việc nghĩ, lại khen hắn thanh niên tài tuấn, thân thủ lợi hại.
Lúc này Trác Du mới ý thức được, mấy người ăn mặc đồng phục màu lam này đại khái chính là nha sai ở thế giới này.
Tuy rằng nghe được mấy lời như là lọt vào trong sương mù, nhưng là Trác Du khó có được cơ hội thi triển một lần thân thủ của hắn, lại bị nhóm người này khen đến có chút lầm lâng. Đây là lần đầu tiên hắn vui vui vẻ như vậy trong hai ngày nay, giống như thiêu thân bay phành phạch mà phi về nhà.
Nhưng mà Trác Du cảm thấy hình như hắn quên mất cái gì đó.
Hắn nằm ở trên giường lăn qua lộn lại suy nghĩ hồi lâu, mới đột nhiên nhớ tới mình còn đang cùng Đàm Đinh nói chuyện, sau đó mình lại đột nhiên ngắt điện thoại, nháy mắt da đầu liền tên dại.
Hắn nơm nớp lo sợ mà mở điện thoại ra, click mở Wechat, mói phát hiện Đàm Đinh đã gửi cho hắn mấy cục cái tin nhắn, khoảnh khắc đó hắn chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay đều đóng băng.
Đàm Đinh đầu tiên là hỏi hắn vì sao lại ngắt điện thoại, thấy hắn không trả lời cho rằng hắn tức giận, lại giải thích một lần nữa là cậu cũng nam sinh kia đến tột cùng là không quen như thế nào.
Cuối cùng Đàm Đinh mềm mụp mà nhắn rằng cậu còn mua quà cho hắn, bảo Trác Du đoán xem là cái gì.
Kết quả cách sau một lát vẫn không thấy Trác Du trả lời, Đàm Đinh giống như là luống cuống, lại gửi rất nhiều tin nhắn đến, là rất nhiều video, hình ảnh tiểu miêu tiểu cẩu trên mạng.
Đằng sau lại là tin nhắn thoại, click mở liền nghe thấy Đàm Đinh thử hỏi: “Trác Du, tôi nhớ lúc trước cậu ở trên núi nuôi rất nhiều gà vịt, chúng ta cũng nuôi một động vật nhỏ, nuôi trong hoa viên, ngày thường nhờ dì Hứa chăm sóc, được không a?”
Trác Du nhìn thời gian, vừa là lúc là hắn bị kéo đến cục cảnh sát, lúc đó hắn căn bản không nhớ đến chuyện xem điện thoại.
Cuối cùng Đàm Đinh thật sự thương tâm.
“Trác Du.”
Đàm Đinh gọi tên của hắn, thanh âm tựa hồ có chút phát run, nam hài tử ở bên kia điện thoại thực mất mát thực ủy khuất hỏi: “Cậu, cậu vì sao không tin tôi a? Cậu có phải hay không…”
Đây là cái tin nhắn thoại cuối cùng mà Đàm Đinh gửi tới, cậu chỉ nói như vậy rồi đột nhiên im bặt.
Trác Du cầm điện thoại, cả người đều muốn ngất xỉu.
Hắn luống cuống tay chân mà gọi lại một cuộc điện thoại, không ai bắt máy, vì thế lại ôm điện thoại không ngừng tăng tốc độ mà giải thích, liên tiếp lại gửi mười mấy tin nhắn qua.
Vẫn là không ai trả lời.
Cuối cùng Trác Du liền cứ như vậy ôm điện thoại nằm ở trên giường mắt trông mong mà canh giữ, canh rồi canh mắt liền bắt đầu trở nên mơ hồ liền cứ như vậy mà thiếp đi.
Kết quả cho đến buổi chiều ngày hôm sau Đàm Đinh vẫn không có trả lời hắn.
Cả người Trác Du choáng váng, hắn biết buổi sáng thứ bảy Đàm Đinh sẽ thi đấu, vì thế đặc biệt chọn giữ trưa mà lại gọi điện thoại qua, vẫn là tắt máy, buổi chiều lại gọi, vẫn như cũ là tắt máy, giống như Đàm Đinh đã quyết tâm không muốn nghe cuộc gọi của hắn vậy.
Trác Du luống cuống.
Hắn cứ như vậy mà chờ tới buổi tối, mắt thấy sắp vò tóc đến trọc lóc, Trác Du khẽ cắn môi, quyết định buông xuống sĩ diện, chuẩn bị đi tìm Khương Đại Nhân hỏi thăm phương thức liên hệ của Giang Hành.
Kết quả chuông cửa ở nhà đột nhiên vang lên.
Hắn chần chờ sửng sốt trong chốc lát, tưởng là chuyển phát nhanh gì đó, kết quả mở cửa ra liền thấy Đàm Đinh đứng ở cửa, nam hài khóe mắt ửng đỏ, ôm cặp sách, mắt trông mong mà nhìn chằm chằm hắn.
Trong nháy mắt Trác Du thậm chí hoài nghi chính mình xuất hiện ảo giác.
“Cậu, cậu sao lại về sớm như vậy, cậu không cần thi đấu nữa sao?” Trác Du đến lời cũng không thể nói lưu loát: “Sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi ——”
“Thi đấu kết thúc rồi, ngày mai là trao giải, tôi về trước.”
Đàm Đinh cúi đầu, nói: “Ngày hôm qua điện thoại bị giáo viên tịch thu… tôi vội vàng đặt vé xe không kịp sạc pin, nên, nên điện thoại sập nguồn.”
Đàm Đinh đột nhiên quay đầu đi, thực ủy khuất mà nói: “Hơn nữa.. là do cậu không để ý tới tôi trước.”
Nhìn đến dáng vẻ này của cậu tâm Trác Du liền mềm nhũn.
Trác Du vô cùng lo lắng mà giải thích lại những chuyện đã xảy ra, từ khu phố ăn vặt đến tên cướp rồi lại đến cục cảnh sát, dd nửa tin nửa ngờ, Trác Du lại nhanh chóng đem cờ thưởng bày ra cho cậu nhìn Đàm Đinh nhìn nhìn chữ to màu vàng kim trên nền vải nhung đỏ sửng sốt một lát, lúc này mới thật sự tin.
“Tôi, tôi thật ra không có trách cậu.”
Lúc nói mấy lời này Trác Du chả có tí tự tin nào, hắn hít hít cái mũi, co quắp nói: “Lúc tôi nhìn thấy tên kia ôm cậu… tôi rất khó chịu, nhưng mà tôi biết những người đó đều học tập rất giỏi, tất nhiên là có rất nhiều đề tài nói chuyện với cậu, tôi, tôi ——”
Đàm Đinh ngây dại.
“Nhưng là Đàm Đinh, cậu có nghĩ tới… đến lúc lên đại học phải làm sao bây giờ a?”
Trác Du càng nói càng chua xót: “Chúng ta còn có thể giống như bây giờ, mỗi ngày đều ở bên nhau sao, rất có khả năng chúng ta sẽ cách nhau vài cái thành phố, cậu thông minh như vậy, đến lúc đó bên cạnh cậu sẽ có rất nhiều người ưu tú, cậu lại có nhiều người thích như vậy, nào là Giang Miên, nào là——”
“Nhưng mà tôi chỉ thích cậu a.”
Đàm Đinh ngẩng đầu rất khó hiểu mà nhìn hắn: “Hơn nữa chúng ta học chung một trường đại học không phải là được rồi sao, cậu đi đâu tôi liền đi đó…”
Trác Du lắc lắc đầu.
“Tôi tra xét chút tư liệu, liền tính bắt đầu từ hiện tại tôi ngày ngày đêm đêm không ngủ không ngừng học, trình độ trường học tốt nhất tôi có thể đỗ còn kém xa trường tốt mà cậu nên vào rất nhiều.”
Trác Du gượng ép mà cười cười: “Tôi không nghĩ để cậu vì tôi mà phải từ bỏ cái gì, cảm giác giống như là tôi…. như là tôi liên lụy đến cậu——”
Đàm Đinh trầm mặc nhìn hắn.
“Trác Du.”
Đàm Đinh đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Có phải là cậu không cần tôi không?”
Trác Du sửng sốt: “—— cái gì?”
Trác Du đột nhiên ý thức được cảm xúc của Đàm Đinh không đúng.
Hình như từ lúc vào cửa đến giờ khóe mắt cậu đều luôn phiếm hồng, sắc mặt lộ màu ửng đỏ không khỏe, giờ khắc này cảm xúc của hắn cũng không ổn định, cổ lại càng thêm hồng.
Trác Du đột nhiên giật mình, hắn đột nhiên hít hít cái mũi.
Quả nhiên. Hắn ngơ ngác mà nghĩ, không sai biệt lắm một tháng rồi, lại là….
Đàm Đinh cũng ý thức được cái gì.
Cậu thong thả mà giơ tay, sờ sờ sau cổ mình, lại là thực mờ mịt mà ngây người trong chốc lát.
Sau đó cậu cẩn thận suy nghĩ cái gì đó, nâng mắt lên, con ngươi đen nhánh thẳng tắp nhìn về phía Trác Du, nhưng mà sau đó cậu quay mặt đi, nâng tay lên, làm một việc mà Trác Du không ngờ đến.
Cậu đang tháo cúc áo sơ mi của mình.
Trác Du liền ngơ ngác mà nhìn Đàm Đinh cởi ra từng cúc rồi từng cúc áo, đầu tiên là lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, mắt thấy sắp lộ ra cả vòng eo mảnh khảnh.
Trác Du bị hành động này của Đàm Đinh làm cho hồn phi phách tán, vội vàng giữ chặt lấy tay cậu, có chút hoang mang lo sợ: “Cậu, cậu làm gì vậy…”
Đàm Đinh lộ ra một cái cười nhạt.
“Tôi đọc sách.” Đàm Đinh nhẹ nhàng mà ném ra tay hắn, tiếp tục cởi nốt cúc áo, nói: “Trên sách nói sau khi Alpha đánh dấu vĩnh viễn Omega, chỉ có thân thể Omega sẽ vĩnh viễn lưu trữ lại tin tức tố của Alpha, Alpha sẽ không bị ảnh hưởng gì cả, có thể tiếp tục sinh hoạt mới, có thể đánh dấu được người khác.”
”Trác Du, đời này tôi… không thể sống thiếu cậu.”
Đàm Đinh nghiêng đầu nhìn Trác Du, có chút nhẹ nhàng nói: “Nếu cậu cảm thấy có một ngày chúng ta nhất định phải tách ra vậy thì cậu lưu lại cho tôi cái tưởng niệm đi.”
“Trác Du.” Cậu nói, “Đánh dấu vĩnh viễn tôi đi.”