Se Nhầm Nhân Duyên, Lấy Nhầm Anh Rể - Phần 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
695


Se Nhầm Nhân Duyên, Lấy Nhầm Anh Rể


Phần 10


SE NHẦM NHÂN DUYÊN,LẤY NHẦM ANH RỂ

CHƯƠNG 10:

Bóng ba dần đi khuất ,tôi lặng người ngồi xuống dãy ghế ngoài hành lang cùng với mẹ.Ánh mắt mẹ Thuỷ hằn lên sự lo lắng rõ rệt,tôi thấy chứ ,thấy rất rõ là đằng khác,nhưng mà tính cách mẹ xưa nay là vậy,luôn muốn phủ định cảm xúc của bản thân mình.

Ở một nơi nào đó,trên chiếc mô tô,Trần Bách Sơn nghĩ về hành động của mình vừa nãy.Liệu anh ấy có hối hận về hành động của mình không?

Chiếc xe mô tô dừng lại ở một con đường vắng ở cuối làng.Sơn cởi bỏ mũ bảo hiểm,bình tĩnh dựng chân trống xe,sau đó lấy một điếu thuốc lá trong túi quần rồi chậm rãi châm lửa hút.Ánh mắt bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.Từng làn khói trắng được nhả ra đều tạo thành một cảm giác cô đơn trong màn đêm tĩnh mịch.

Thực ra thái độ thản nhiên của Sơn cũng không phải không có lí do.Anh ta sinh ra đã được sống trong sự bao bọc,chút việc cỏn con chẳng đáng là gì?Hơn nữa,anh Sơn biết tôi có mặt ở đó,nên anh Tùng sẽ không thể chết được,cũng như cái cách mà anh ta đang trốn chạy.

Từ bé đến lớn,thứ Trần Bách Sơn sẽ không bao giờ có được chính là tình cảm lớn của chính ông Thanh.Tiền có,xe có,nhà có,gia đình có..nhưng thực sự chưa bao giờ Sơn có được cái nhìn thiện cảm từ chính người ba ruột của mình.Anh ta đua đòi,ăn chơi,phá phách cũng đều có cả một mục đích nhất định.

Những việc làm mà bà Lí âm thầm làm với anh Tùng,Sơn đều biết,nhưng vờ không hay.Có thể nói,nỗi hận trong lòng của Trần Bách Sơn chính là phải đứng dưới danh nghĩa em trai khác mẹ.Với Sơn,anh Tùng luôn là cái gai trong mắt mà không thể loại bỏ.

Con người của Trần Bách Sơn có thực sự nguy hiểm hay không thì vẫn là một bí ẩn lớn?

Từng dẫy số trên điện thoại được hiển thị,anh Sơn nhanh chóng ấn nút gọi.

Phía bên kia một giọng nói trầm khàn vang lên.

— Alo,có việc gì vậy?

—Tao muốn mày làm hộ tao một việc.

—Được,nói đi

—Tao muốn cuộc đời của thằng Tùng.

—Mày điên à,tao không giết người đâu,việc khác tao làm được,việc này tao không làm.

—Tao muốn nó thân bại danh liệt,không còn một cái gì trên đời này cả.Hai mươi mấy năm nay nó đã lấy quá nhiều thứ của tao rồi.

—Mày không còn định nể mặt ông già mày nữa à?

—Tao tự biết cách lo liệu.

—Vậy giờ mày muốn thế nào?

—Tao sẽ liên lạc với mày sau

—Được,tao đợi tin mày.

Một nụ cười nham hiểm được hằn sâu trên khoé miệng của anh Sơn.Ánh mắt nhìn xa xăm như đang tưởng tượng viễn cảnh của ngày chiến thắng.

——

Từng giây từng phút trôi qua,cuối cùng anh Tùng cũng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.Tôi vội bật dậy,không khỏi xót xa khi thấy bộ dạng của anh ấy.
Mặt anh tái nhợt hẳn đi ,mắt thì vẫn nhắm,trên trán anh có băng mấy vòng băng vải trắng.Nhìn vậy thôi tôi đã đủ xót xa lắm rồi.Nhìn anh cứ như già đi mất vài tuổi,gầy mất vài cân.

Bác sĩ nói anh bị mảnh sành gim vào da lên phải khâu tận 7 mũi ở trán,hơn nữa do mất máu nhiều mới bị bất tỉnh như vậy.Bây giờ đang truyền nước biển,chắc tầm quá nửa đêm thì sẽ tỉnh.Ngày mai thì có thể về nhà,nhưng bác sĩ khuyên ở lại bệnh viện theo dõi vẫn hơn.Nhưng để chắn chắn hơn thì bác sĩ lại bảo chuyển lên bệnh viện tỉnh để chụp chiếu xem có ảnh hưởng gì nặng không?Đúng là không biết thế nào mà lần.Tôi và mẹ Thuỷ đâu có phải người nhà anh đâu cơ chứ,làm sao mà trả lời được.

Y tá đẩy anh Tùng vào phòng bệnh thì cũng là lúc ba đi vào.Đang yên đang lành mất cả một buổi tối ,đáng ra lúc này tôi cảm thấy có lỗi với ba mẹ.Dù là cứu được anh Tùng ấy,nhưng mà cảm giác cứ như thế nào .Chưa bao giờ tôi lại có nhiều cảm xúc trong một ngày đến như vậy.

Thấy ba,mẹ Thuỷ vội chạy lại.Hai tay bấu chặt vào cánh tay ba Hùng mà nói.

—Sao rồi,bố nó thông báo cho nhà ông Thanh chưa?

—Số di động không liên lạc được.Gọi theo số đến biệt thự thấy cái Mận nói ông Thanh với bà Lí đi lên thành phố có việc từ sáng,tận ngày mai mới về.Hình như ăn giỗ hay gì cũng không rõ

—Trời ơi,lúc có chuyện sao chẳng có ai chịu ra mặt vậy hả trời.Tôi không biết ông Thanh đấy có coi thằng Tùng là con không nữa.

—Bà đừng gở miệng như thế?

—Gở miệng?thế nào là gở miệng,đúng là đàn ông,không thiếu được hơi đàn bà,mẹ nó mất có được mấy tháng ông ấy đã lấy bà hai.Mà bà Lí đấy cả làng,cả xóm ,cả cái huyện này biết là người ghê gớm thế nào?Chỉ khổ thân thằng bé,đang học đại học thì bắt thôi học,ở biệt thự không chịu nổi phải sống khổ sống sở trong căn nhà bé như cái lỗ mũi ở xưởng mộc.Không nhắc đến thì thôi,càng nói càng sôi máu.

Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy mẹ nói những câu nói ấy.Đây là lần đầu tiên thấy mẹ dùng lí lẽ để bảo vệ một người.Cũng là lần đầu thấy sự tức giận hiện hữu trên mặt mẹ Thuỷ.Phải chăng mẹ dành một tình cảm đặc biệt cho người con trai ấy.Anh Tùng sống tốt,sống tình cảm là điều cả xưởng mộc biết,chỉ tiếc có 2 người không biết đó chính là hai mẹ con nhà bà Lí.

Ba tôi ra sức trấn an mẹ tôi.

—Nào,bà bình tĩnh lại,đâu còn có đó.Không có ông Thanh còn có Dì nó nữa mà.Tôi vừa gọi rồi,lát họ tới,không phải lo,tức giận lên thế tụt huyết áp bây giờ.

—Tức không chịu được.Những người nhiều tiền họ suy nghĩ đơn giản quá.

—Không phải đơn giản mà là không hiểu được.

—Sao ông cứ trả treo tôi là thế nào nhỉ?

Thấy ba mẹ tranh cãi có phần quyết liệt,sợ ảnh hưởng đến anh Tùng,tôi liền đưa tay ra ám hiệu rồi vội nói.

— ba mẹ,ba mẹ đang trong phòng bệnh đó.

Thấy sự nhắc nhở khéo léo từ tôi,ba mẹ khéo léo mà rời đi ra ngoài hành lang.Và tất nhiên câu chuyện cãi nhau dang dở vừa nãy sẽ lại được tiếp tục

Lúc đưa anh Tùng đi cấp cứu,không cầm gì đi cả.Bây giờ từ chăn ,gối cũng phải thuê của bệnh viện.Dù sao nhà anh cũng khá giả,mấy thứ này đâu nhằm nhò gì.

Tôi đắp chăn lại cho anh,từ từ kéo ghế mà ngồi xuống.Đây là lần đầu tiên tôi lại có thời gian mà ngồi ngắm anh như vậy.Từ trước đến nay,tôi luôn so sánh sự đẹp trai của anh Tùng với anh Sơn.Nhưng bây giờ tôi mới hiểu,vì sao trái tim lại rung động trước một người đàn ông ấm áp như vậy.Tôi đã tìm thấy câu trả lời rồi.

Người ta vẫn dại khờ khi yêu mà đúng không?Khi tình yêu xuất phát từ phía một người ,liệu sẽ có một kết thúc đẹp.Tôi nhìn về phía anh nhưng anh vẫn nằm đó lặng im,không mỉm cười với tôi.Bây giờ tôi muốn dang rộng vòng tay ra mà nói :

“Em vẫn ở đây mà…anh hãy cho em ôm một cái nhé..”

** đôi lời tác giả**

Trong nhóm đã có chương 21.Truyện dự kiến lên đến 50 chap lận.100k/ nhóm năm đọc 5-6 truyện nha mn.Có thể chuyển khoản hoặc nộp phí nha.Mn đọc truyện thì cố gắng cmt cho mình ý kiến nha❤️

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN