Se Nhầm Nhân Duyên, Lấy Nhầm Anh Rể - Phần 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
639


Se Nhầm Nhân Duyên, Lấy Nhầm Anh Rể


Phần 16


Mọi người tương tác lại nha..

Se nhầm nhân duyên,lấy nhầm anh rể
#16

Ban đầu tôi vẫn còn bán tính bán nghi,nhưng sau khi nghe thấy từng lời nói chắc chắn của Trần Bách Sơn,tôi mới hiểu rõ.Dù không biết lí do tại sao lại có chuyện như vậy xảy ra,nhưng nhất quyết tôi sẽ không chịu đứng yên nhìn họ sắp đặt cuộc đời mình như vậy.

—Anh Sơn,anh nói vậy là sao?Tại sao lại như vậy chứ.

—Anh muốn cưới em.

—Anh điên thật rồi.Anh và em sao có thể chứ?

—Sao lại không thể.

—Giữa chúng ta không hề có một chút tình cảm nào,anh hiểu không?Em sẽ không bao giờ đồng ý.

—Lê,Em ghét anh đến thế hay sao?

—Không phải em ghét anh,anh đừng có lí luận kiểu trẻ con như vậy nữa.

—Chỉ cần em không ghét anh thì mọi thứ sẽ diễn ra thuận lợi thôi.Sau này khi lấy nhau về,tự khắc sẽ có tình cảm.

—Rốt cuộc anh vẫn không chịu ngăn cản chuyện này lại đúng không?Em không chấp nhận

—Em phải chấp nhận.

—Anh…

Một cái tát giáng trời của tôi được hạ xuống gò má của Trần Bách Sơn.Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi ra tay đánh một người.Thực sự tôi đang vô cùng tức giận.Những lời nói của anh Sơn càng làm cơn giận của tôi thêm nhiều,đến nỗi không muốn kiềm chế bản thân thêm nữa.Trước đây,khi còn đang tuổi lớn khoảng 17,18 tuổi,nói thật tôi hơi có chút thích anh Sơn.Không phải thích con người anh ta mà là thích cái vẻ ngoài đẹp trai,lãng tử lại có đôi chút bụi bặm,nghịch ngợm.Nhưng lâu dần,khi tiếp xúc,lại thấy không hợp một tí nào,cách nói chuyện,tính cách cũng khác nhau một trời một vực.

Mặc dù Trần Bách Sơn bằng tuổi với tôi,nhưng lúc nào cũng bắt tôi gọi là “anh”.Hồi trước lúc còn học cấp 3,Sơn còn doạ ,nếu tôi không chịu gọi anh ta bằng anh thì nhất định sẽ bẻ từng cái răng trong miệng tôi nữa cơ.Đó cũng chính là lí do bây giờ cứ hễ gặp anh ta ở đâu là tôi lại phải dùng cách nói chuyện lịch sự nhất có thể.

Vốn dĩ nhận ra đã không hợp nhau như vậy,bây giờ lại bắt tôi ép cưới ,chi bằng bảo tôi cắn lưỡi tự tử đi cho nhanh.Gì mà cứoi với xin chứ,gì mà kêu tôi kết hôn với anh Sơn á,gì mà làm dâu nhà bà Lí á,thật là hoang đường.

Hai con mắt tôi đỏ ngầu,những giọt nước mắt lăn xuống gò má rồi ướt đẫm.Tôi chằm chằm nhìn Trần Bách Sơn không chớp mắt.

—Anh cút ra khỏi nhà tôi.Tôi không muốn thấy mặt anh.

Anh Sơn không những không nổi giận,hai chân tự nhiên rảo bước thẳng về phía tôi.Bàn tay rắn chắc đưa lên lau đi những giọt nước mắt đang rơi .Tôi lùi lại một bước,cố tình né tránh việc làm đó.Anh ta là cái thá gì cơ chứ,ai cần anh ta phải lau nước mắt

—Bây giờ anh về.Em cũng đừng có khóc.Từ từ suy nghĩ.Anh sẽ đợi.

Hành động ngọt ngào quan tâm này rốt cuộc là như thế nào?Con người Trần Bách Sơn xưa cũ nay đã biến đi đâu mất.Cái vẻ bất cần đời,chỉ ham chơi đua đòi thực sự đã không còn nữa. Sơn, rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì?

Tôi quay mặt đi,thấy vậy,Trần Bách Sơn cũng nhanh chóng rời đi.Lúc này tôi mới khuỵ xuống hiên nhà mà khóc nức nở.Nếu họ nhất quyết không thay đổi thì sao,nếu họ mực mực bắt tôi phải kết hôn với anh Sơn thì tôi biết phải làm sao đây?Còn tình cảm đơn phương của tôi dành cho anh Tùng.Tôi còn chưa kịp thổ lộ mà,tình yêu còn chưa có sự bắt đầu,tôi không muốn nó phải kết thúc trong đau đớn,trong tiếc nuối như vậy đâu.

Cố gắng lau nước mắt,tôi quay người ngược vào trong nhà.Ba Hùng và mẹ Thuỷ ngồi ở ghế,ánh mắt hướng về phía tôi.Sự lạnh lùng trên gương mặt của tôi là câu trả lời duy nhất mà tôi có thể đáp lại trong lúc này.Chưa bao giờ tôi nghĩ ba mẹ sẽ để tôi rơi vào hoàn cảnh bi ai như vậy,cũng chưa từng nghĩ cuộc đời của một người con gái bị định đoạt dễ dàng quá

Lên đến trên phòng,tôi quyết định khoá trái cửa,không muốn tiếp xúc với ai.Cả thân người đổ sập xuống giường.Không biết thế nào nữa,nhưng mà dù có kiềm chế thế nào thì tôi vẫn cảm thấy tim mình đau lắm,đau tựa ngàn mũi dao đang găm vào vậy.

Trái tim tôi bây giờ,không chỉ đau,mà còn tổn thương hơn cả nghàn vết thương chưa kịp lành.Những giọt nước mắt vô nghĩa đang lăn trên má tôi cũng chẳng làm cho tâm trạng tôi dịu đi.Cái cảm giác bất lực,ức chế lại bắt đầu len lỏi trong tâm trí của tôi.Tôi như muốn phát điên.

Sau khi khóc một trận thoả đáng,tôi vu vơ nhìn lên trần nhà.Một ý nghĩ vô cùng tiêu cực lại được xuất hiện “hay là tự tử”.Không,không được,tôi còn thanh xuân,còn tuổi trẻ,mọi chuyện biết đâu đó vẫn còn có thể cứu vãn,tôi không thể tự hành động dại dột như vậy được.

Tôi lấy điện thoại di động,nhìn màn hình một lúc mới có can đảm để ấn số gọi cho anh Tùng.Ban đầu,anh không nhấc máy.Tôi gọi lại cuộc thứ hai,anh cũng không nhấc máy.Như đang định buông xuôi thì bỗng nhiên tôi nhận được cuộc gọi lại từ anh Tùng

Chẳng còn tâm trí để chần chừ,tôi vội bắt máy.Trước đó không quên chỉnh lại tông giọng.

—alo

—anh Tùng.

Câu nói mà hàng ngày ít nhất là 1 lần tôi phải gọi.Được gọi tên anh là điều khiến tôi thích và cảm thấy hạnh phúc nhất.Chỉ sợ sau này không còn cơ hội mà gọi hai chữ thân thương ấy nữa.

—Lê à

—Vâng

—Anh để chế độ im lặng nên không biết em gọi.

—Anh cài chuông đi,đừng để chế độ im lặng nữa.Nhỡ sau này em có chuyện gì mà gọi anh cầu cứu thì sao?

—Làm gì có chuyện đó chứ?

—Anh làm sao có thể chắc chắn như vậy chứ.

—Lê,em gặp phải chuyện gì sao?

—Không,đâu có đâu,em vẫn ổn mà.Em chỉ muốn nhắc anh vậy thôi

—Mà gọi anh có chuyện gì vậy?

—Thế cứ phải có chuyện gì thì em mới được gọi anh sao?

—Không,ý anh không phải thế.

—Anh Tùng.

—Anh vẫn nghe mà.

—Nếu giờ ba mẹ em bắt em lấy chồng,ép cưới thì anh thấy như thế nào?

Giọng cười của anh vang lên trên điện thoại làm tim tôi càng đau thêm.Anh tưởng tôi nói trêu,nhưng tất cả là sự thật.

—Thì tốt chứ sao?

—Sao anh lại có thể nói thế được cơ chứ?

—Anh nói vậy thôi chứ anh biết Lê đang trêu anh mà.

—Có thể gặp được anh thật sự rất vui vẻ, thế nhưng chúng ta lại không …

—Không gì cơ…em nói tiếp đi.

—Em nói vẩn vơ đó.

—Hôm nay em lạ lắm.Em ốm hay sao,lúc sáng anh gặp em vẫn thấy bình thường mà.

—Anh không nghe người ta nói người điên thỉnh thoảng mới lên cơn thôi à.

—Cũng đúng.

—Nhưng mà em ốm thật rồi.Bây giờ em sống không được tốt lắm,hay anh Tùng lo lắng cho em đi.

—Lo lắng làm sao được chứ ,vì anh cũng đang ốm mà.

Thật sự rất muốn hỏi, rốt cuộc anh có thích em không? Anh rốt cuộc xem em là gì trong đời mình?Nhưng tôi nghĩ,đến hiện tại khi bản thân đang trong hoàn cảnh không mấy thuận lợi ,những câu hỏi như vậy vẫn nên để trong lòng thì tốt hơn.

Bây giờ sợ nhất là đang bị ép cưới,lấy phải người mình không yêu,cả đời không hạnh phúc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN