Se Nhầm Nhân Duyên, Lấy Nhầm Anh Rể - Phần 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
298


Se Nhầm Nhân Duyên, Lấy Nhầm Anh Rể


Phần 32


Thoáng nhìn anh ấy đã biết người con gái đang nằm bên cạnh anh,đó không ai khác chính là chị Lương.Biết mọi việc mình vừa làm,nét mặt hối hận được thể hiện ra ngay .Dù sao thì mọi chuyện cũng xảy ra rồi,bây giờ có trách cớ hay hối hận cũng không còn tác dụng hay ý nghĩa gì nữa.

Anh chủ động bước ra khỏi giường,nhanh chóng vào phòng tắm vệ sinh cá nhân một cách nhanh nhất để có thể đi tới bệnh viện.Tiếng nước chảy róc rách khiến chị Lương giật mình tỉnh giấc.Lúc anh Tùng đi ra thì đã thấy chị Lương mặc quần áo chỉnh tề,đang ngồi ghế đợi anh.

Tâm trạng anh ấy đang nặng trĩu,càng nhìn chị anh ấy cũng chẳng biết nói chuyện làm sao nữa.

—Lương dậy rồi à?

—Bây giờ Tùng định đi đâu sao?

—Ừm,tôi có tí việc bận.Thấy Lương ngủ nên tôi không đánh thức.Để tôi đưa Lương về

—Trông Tùng có vẻ gấp gáp,Lương tự đến đây thì sẽ tự về được.Tùng không cần lo đâu

—Chuyện tối hôm qua xảy ra giữa hai chúng ta,tôi sẽ chịu trách nhiệm.Tôi..tôi xin lỗi.

—Gì mà xin lỗi chứ,Lương cũng lớn rồi,cũng nhận thức được việc mình đang làm chứ.Tùng cũng đâu có ép buộc gì Lương đâu mà cứ xin lỗi hoài vậy.

—Tôi nghĩ mình sẽ nói rõ với lương về chuyện xảy ra ngày hôm qua,nhưng xin lỗi Lương,bây giờ tôi có việc rất gấp,phải đi ngay

—Được,Tùng đi đi…tôi không sao,lúc nào Tùng hết bận chúng ta có thể hẹn nhau nói chuyện.

—Lương,cho tôi xin lỗi

Thực ra trong lòng của chị Lương khi thấy anh Tùng chạy đi vội vã như vậy trong lòng có chút hụt hẫng,nhưng vì chị ấy có ăn ,có học nên cố tỏ ra mình là một con ngừoi lịch sự.Anh Tùng nhanh chóng lấy xe rồi phóng đi mất,để lại mình chị Lương ở đó.Trong lòng anh bây giờ đã gạt bỏ hoàn toàn sự vướng bận của việc vừa xảy ra.Người anh lo lắng nhẤt chỉ có tôi,việc anh lo nhất giờ chỉ là việc tôi đang nằm viện.

Đời người giống hệt một bản hợp đồng trọn gói.Niềm vui,nỗi buồn,hạnh phúc,khổ đau..tất cả gói gọn lại,không thể tách riêng từng thứ được.

Cuộc đời nói dài thì dài, nói ngắn cũng không ngắn.Những gì đã qua thì hãy để nó qua đi.

Tình cảm của tôi và anh Tùng giống như một chiếc áo len đan dở.Nếu tiếp tục sẽ rất khó khăn,nhưng nếu thành công lại vô cùng đẹp .Bằng không,nếu dừng lại thì nó vẫn chỉ dang dở mà không thể trọn vẹn.Một cuộc tình không trọn vẹn giống như chiếc áo len đan dở không có nút thắt , chỉ cần kéo một cái là tất cả lại trở về vị trí ban đầu.

—Lê ơi….đợi anh….!

Trước khi đi,anh còn không quên lời dặn của ba Hùng mà ghé qua nhà tôi một lát.Sau khi xác nhận mẹ Thuỷ không có nhà,anh mới leo lên xe rồi lại phóng xe đi.

Tới nơi,anh vội vã chạy xung quanh để tìm phòng bệnh tôi đang nằm.Bệnh viện tỉnh rộng ,nhiều khoa nên anh phải mất nhiều thời gian.Cũng may hôm nay là chủ nhật nên được vào thăm bệnh nhân thoải mái,không quy định giờ như các ngày khác.

Cuối cùng ,anh cũng đến nơi.Tôi vẫn nằm đó,tay phải thì truyền nước,tay trái thì cổ tay bị băng một lớp vải trắng vẫn còn nhuốm một ít máu.Anh nhìn,anh lặng người đi.Ba Hùng thấy sợ xuất hiện của anh thì vội vàng chạy lại.

—Con bé nó mới vừa được bác sĩ rút bình thở oxi ra đấy.Chứ lúc phẫu thuật xong,yếu lắm.

—Em ấy đã tỉnh lần nào chưa ạ?

—Chưa,vẫn nằm đấy suốt.

—Tiền viện phí thì sao ạ,Vừa cháu qua nhà,không thấy có ai cả,chú ạ.

—Tôi cũng không biết mẹ nó đi đâu mà từ đêm qua bảo về lấy tiền mà giờ không thấy đâu.Cái Lê thì đã như vậy rồi.

—Hay mình báo cảnh sát đi chú.

—Giờ chắc tôi sợ bà ấy lại ngựa quen đường cũ.

—Ý chú là sao ạ?

—Thì lại đi đánh bài,đánh bạc ấy.

—Chắc không có chuyện ấy đâu chú.Em Lê em ấy còn nằm viện mà lại không có tiền đóng viện phí,chắc cô Thuỷ sẽ không làm vậy đâu?

—Tùng này,cậu cũng không lạ gì đối với tôi,tôi nói thật chứ cô Thuỷ ,cô ta chẳng yêu thương gì con Lê đâu?

—Chú đừng nói vậy?Cô Thuỷ là mẹ của Lê mà.Mẹ nào mà chẳng thương con..Chú đừng suy nghĩ nhiều nữa.Bây giờ ở đây có cháu rồi,chú về nhà tắm rửa nghỉ ngơi một lát để cháu trông em Lê cho ạ.

—Thôi,thôi,phiền cậu lắm.Thực ra tôi cũng khổ tâm lắm..

—Chú làm sao hay có gì khó chịu trong lòng cứ nói với cháu.Cháu lo hết được mà

—Thực ra cái Lê nó không phải là con ruột của tôi ,cậu Tùng ạ?

—Sao có chuyện đó ạ?

— nếu cái Lê là con ruột thì nó sẽ không bị uất ức,chèn ép đến mức phải tự tử thế này đâu.Tôi thương con bé lắm..!Tôi thương nó lắm…Cậu Tùng ạ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN