Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ - Chương 1: Án tự sát (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
240


Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ


Chương 1: Án tự sát (1)


Thành phố Khê Lăng có vị trí địa lý khá đặc biệt, thời tiết nóng hơn so với những nơi khác. Ngay cả người dân sống tại đây tính tình cũng rất nóng nảy, số lượng phạm tội chỉ tăng chứ không giảm. Cổng cục thành phố quanh năm luôn giống như nơi phố xá sầm uất, khiến cho các lãnh đạo rất là đau đầu.

Nhưng ngày hôm nay lại không bình thường một chút nào, không còn ai lảng vảng ở cổng cục thành phố nữa. Mới hơn bảy giờ sáng đã có nhân viên cảnh sát mặc cảnh phục đi vào, trông qua rất là uy nghiêm.

Ngày thường, văn phòng lớn của Tổ trọng án rất khó có chỗ đặt chân, ấy mà ngày hôm nay lại được quét dọn vô cùng ngăn nắp. Bảy tám người vừa mới đến đều mặc cảnh phục, nhưng rõ ràng bọn họ vẫn chưa quen, còn đang thi nhau oán trách.

“Có cần phải vậy không? Bộ trưởng tới thôi mà?” Một nam cảnh sát có làn da rất đen đang phàn nàn.

Nữ cảnh sát tóc ngắn ở bên cạnh lập tức gật đầu: “Tôi cũng thấy vậy, ăn bận thế này rất vô nghĩa. Chúng ta phá án bắt tội phạm chứ không phải thư ký! Cứ mà đồng loạt mặc như thế, phạm nhân vừa trông thấy đã bỏ chạy mất dép, còn bắt được ai nữa?”

“Mấy người bớt bớt mấy câu than thở đi, người buồn rầu nhất chẳng lẽ không phải Sếp hay sao? Sếp mình bị Trâu cục ép phải mặc đồ vét đấy. Yêu cầu này của Giả bộ trưởng thiệt đúng là… chậc chậc…”

Vừa nói chuyện là một chàng trai có đôi mắt ti hí. Cậu chàng vừa dứt lời, cả văn phòng liền nổi lên một trận cười, hiển nhiên phần lớn là cười trên nỗi đau của người khác.

Nữ cảnh sát tóc dài đang ngước lên định nói chuyện, lại chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân ở bên ngoài.

“Xuỵt!” Chàng trai mắt hí chỉ chỉ ra cửa, “Là tiếng chân của Sếp đó… Tôi cược ổng mặc đồ thường, một bữa sáng!”

“Tôi theo!”

“Tôi cũng theo!”

Mọi người lập tức hùa theo, nữ cảnh sát tóc dài phải bật cười: “Mấy người thật xấu xa, vậy thì tôi cược ảnh sẽ mặc chính trang.”

“Niệm Niệm, cô phải thua nữa rồi…” Nữ cảnh sát tóc ngắn vỗ vỗ tay, quay qua hỏi nam cảnh sát đang thờ ơ ngồi trong góc phòng, “A Khiêm, còn anh?”

“Không cược.” Nam cảnh sát vẫn thờ ơ như cũ.

“Vô vị…” Nữ cảnh sát tóc ngắn nói một câu oán giận, đoạn nhìn tới cái người đã mau lẹ ngồi vào máy vi tính, “Đầu Gỗ*, còn cậu?”

*Đầu Gỗ là biệt danh của Đàm Mộc.

Người nọ ngước đầu lên, tóc tai bù xù, mắt đeo một bộ kính gọng đen, dáng vẻ ngơ ngác: “Tôi cược Giản đội không cạo râu được không, một bữa trưa?”

Nữ cảnh sát tóc ngắn đang định đáp lại thì bỗng chốc cửa phòng làm việc bị đẩy ra.

Mọi người đều nhìn ra cửa, người đàn ông bước vào có mái tóc hơi dài, rõ ràng đã lâu rồi không cắt, phía sau tai còn có một dúm tóc dựng lên. Anh ta ăn mặc đơn giản, chỉ khoác lên một bộ áo len và quần tây. Râu ria không cạo, đôi mắt khép hờ, nhìn vào có biết bao nhiêu là lười biếng.

“Niệm Niệm, cô lại thua rồi!” Mọi người hùa nhau nói.

“Mấy người cứ ăn hiếp Niệm Niệm…” Giản Ngôn vừa nói vừa dụi dụi mắt, không dám tin nhìn phòng làm việc và những người trong phòng, “Hôm nay mấy người uống lộn thuốc hả? Tính làm gì đấy?”

Mọi người chỉ cười, Thẩm Băng Niệm không khỏi thở dài, nói: “Sếp, chắc hôm qua anh lại ngủ gà ngủ gật trong lúc họp rồi?”

Giản Ngôn ngượng ngùng sờ sờ râu mọc lỉa chỉa trên cằm: “Hôm qua họp nói gì?”

“Giả bộ trưởng đến đây thị sát, còn chỉ đích danh muốn anh đi cùng nha…” Nữ cảnh sát tóc ngắn nói xen vào, mặt đầy vẻ trêu chọc, “Anh cũng biết mà, Giả bộ trưởng rất coi trọng vẻ bề ngoài…”

“Vậy nhìn tôi thế này, chắc không đi được rồi…” Giản Ngôn vung tay nhún vai tỏ vẻ hết cách, đoạn nhìn sang chàng trai mắt hí, “Hướng Dương, cậu đi đi.”

“Vậy nên, Trâu cục đã có dự kiến trước.” Hướng Dương cười cười đẩy một cái túi bự chảng từ đằng sau ra, nhìn vào đó nói: “Trong đây có đồ tây này, dao cạo râu này, thậm chí còn có máy sấy tóc… Sếp, xin mời. Trâu cục nói, phòng làm việc của ngài ấy cũng để cho anh dùng, chìa khóa đây.”

Đôi mắt khép hờ của Giản Ngôn rốt cuộc cũng mở to ra, nhìn Hướng Dương với vẻ mặt “Mẹ nó, mày đùa anh đấy à”.

“Trâu cục vẫn luôn chu đáo như thế. Mau đi đi, thưa ngài…” Hướng Dương cười hết sức hả hê, nhét đồ vào tay Giản Ngôn, rồi tiện thể đẩy hắn ra khỏi văn phòng luôn.

Đợi đến khi mọi người có mặt đông đủ thì Giản Ngôn mới thay đồ xong, lại lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.

Cả phòng im phăng phắc, ngay cả người trầm mặc ngồi trong góc cũng ngước đầu nhìn qua.

Giản Ngôn không quen kéo kéo cà vạt, nhíu mày: “Khó coi tới vậy à? Tuy tôi cũng thấy hơi kỳ…”

“Đẹp bá cháy luôn chứ giỡn?” Hướng Dương nhảy từ trên bàn xuống, đoạn đi một vòng quanh Giản Ngôn, đôi mắt ti hí cố mở ra nhìn hắn trưng trưng.

Thật ra, Giản Ngôn không phải kiểu ưa nhìn. Ngũ quan của hắn khá là cường ngạnh, màu da trông rất mạnh mẽ, mặc âu phục màu đen vào càng gợi lên dáng vẻ của người đàn ông ổn trọng. Cộng thêm thường ngày hắn luôn ăn mặc rất qua loa, khiến cho sự đối lập này càng rõ ràng hơn, thế nên mọi người mới kinh hãi ngay tắp lự.

“Cút ra chỗ khác!” Giản Ngôn tiện tay đẩy hắn ra, xong lại múa mép, “Anh đã nói rồi, năm đó có biết bao nhiêu cô gái xếp hàng muốn gả cho anh, mấy người đâu có tin! Giờ tin chưa?”

“Tin rồi! Tin rồi!” Nữ cảnh sát tóc ngắn cười mờ ám, “Giờ cũng còn cô gái đứng xếp hàng nè…”

Nói xong liền nháy mắt với Thẩm Băng Niệm, khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Băng Niệm lập tức đỏ ửng.

Giản Ngôn sờ sờ cái cằm đã không còn râu, cảm thấy không quen lắm, vờ như không biết nữ cảnh sát tóc ngắn đang trêu ghẹo, than thở: “Tôi thì vẫn chỉ thích mấy cậu chàng đẹp trai… Ông cụ đúng là muốn gây chuyện mà, âu phục này là bộ đắt nhất của tôi đó, định khi nào gặp vợ mới mặc, sao ông ấy có thể đem ra đây chứ?”

Lời còn chưa dứt, điện thoại di động trong túi chợt đổ chuông.

Giản Ngôn nhìn qua một cái, vừa nhận máy đã bắt đầu lảm nhảm: “Con nói này, ngài đây lại muốn cho con đi xem mắt à… Cái gì? Ở chỗ nào… Được, con đến ngay!”

Thấy sắc mặt Giản Ngôn thay đổi, mọi người liền nghiêm chỉnh lại. Hắn vừa cúp điện thoại thì tất cả đều đồng loạt dán mắt nhìn hắn. Nơi này là Tổ trọng án, loại tình huống như vầy đều là có vụ án lớn xảy ra.

“Có người nhảy lầu tự sát ở đường Hòa Bình. Hướng Dương, A Khiêm, Tiếu Tiếu, các người đi theo tôi.” Giản Ngôn nhanh chóng phân phó, không thay quần áo mà đi luôn ra ngoài.

Chàng trai trong góc phòng và nữ cảnh sát tóc ngắn đáp lại một tiếng rồi cùng theo sau, Hướng Dương lại hỏi: “Một cái án tự sát, mà cần phải điều động Tổ trọng án?”

Giản Ngôn dừng lại, hơi bất đắc dĩ: “Xe của Giả bộ trưởng đúng lúc đi ngang qua…”

“Trùng hợp thế à?” Hướng Dương hừ một tiếng rồi cũng theo sau.

Nói đến trùng hợp, đó chẳng qua chỉ là kết quả dụng tâm của con người, những lời này luôn luôn thích hợp trong việc phá án.

Đường Hòa Bình không hòa bình chút nào, nơi này là do phố mới và phố cũ kết hợp lại. Dùng một con đường cái làm ranh giới, một bên là phố mới, một bên là phố cũ. Người của hai bên nhìn nhau ngứa mắt, thường xuyên xảy ra xung đột. Đường cái này cũng là đường cũ, mỗi ngày phải chặn hơn mười tám tiếng đồng hồ.

Nhìn Giản Ngôn lái chiếc Bentley bảy số tông bay hết đống tạp vật nằm sát bên lề đường, Hướng Dương đau xót không thôi: “Phú nhị đại cũng đừng có làm như thế chứ?”

Giản Ngôn vượt nhanh qua chiếc Alto nhỏ ở đằng trước, trong ánh mắt giận mà không dám nói của tài xế, đáp lại Hướng Dương ba chữ: “Tôi bằng lòng!”

Nơi xảy ra chuyện đã bị phong tỏa, Giản Ngôn còn chưa xuống xe đã trông thấy Trâu Hồng Thạc đang nhăn mày đi qua đi lại.

“Trâu cục.” Mọi người bước xuống xe, trước tiên lên tiếng chào hỏi Trâu Hồng Thạc.

Trâu Hồng Thạc dường như đã sửng sốt khi nhìn thấy Giản Ngôn, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, nói: “Giả bộ trưởng rất tức giận, các người phải mau chóng tra rõ thân phận người chết và nguyên nhân tử vong.”

“Rõ!”

Giản Ngôn đáp lại, tưởng là Trâu Hồng Thạc còn muốn nói gì đó, nhưng ông lão chỉ nhìn mọi người rồi bỏ đi.

Giản Ngôn không khỏi ngây người, chỉ có một câu như vậy thì nói luôn trong điện thoại là được rồi? Sao phải chờ ở đây?

Nhưng hiện giờ chuyện này không quan trọng, quan trọng là vụ án.

Người chết là phụ nữ, nằm ngửa trên mặt đất, dưới thân có một vũng máu lớn, hẳn là do ngã lầu mà ra.

Dáng vẻ người chết trông đã hơn ba mươi tuổi, tuy da dẻ không được tốt lắm nhưng khuôn mặt không trang điểm lại rất xinh đẹp, có thể thấy được khi còn trẻ đã từng là một mỹ nhân. Y phục của người chết có chất lượng bình thường, nhưng kiểu dáng lại đẹp. Xem ra, cũng không có điểm nào đặc biệt cả.

Bên này là phố cũ, nơi người chết nhảy lầu là một tiểu khu cũ chỉ có bảy tầng, không có thang máy.

Đồng nghiệp ở Tổ pháp y đang lấy bằng chứng, thấy Giản Ngôn đi tới liền lên tiếng chào.

Giản Ngôn quanh đi quẩn lại mấy vòng, tầm mắt dừng lại trên tay người chết.

Cách ăn mặc của người chết cũng khá là bình thường, nhưng móng tay của cô ta lại vô cùng đẹp. Giản Ngôn không rành mấy thứ này, nhưng những hoa văn tinh xảo kia cũng không phải chỉ tùy tiện vẽ ra. Có điều, trên ngón trỏ tay phải có một vết tróc nho nhỏ, xem chừng thời gian sơn móng tay cũng đã lâu.

Hướng Dương và Tiếu Tiếu đang lấy bằng chứng của cư dân phụ cận và người đi đường. Giản Ngôn và Trình Tử Khiêm thì cùng nhau đi lên tầng cao nhất.

Tiểu khu này thực sự quá cũ, Giản Ngôn phát hiện phần lớn nhà ở đây đều không có người, còn ở tầng chót thì càng không có một hộ cư dân nào. Tiểu khu không có cửa chính, dưới tầng một là cơ sở kinh doanh, cho dù là ai cũng có thể lên lầu được.

Nhưng rõ ràng người muốn lên lầu cũng không nhiều, bởi vì ở tầng chót có rất nhiều bụi bẩn, trông như thể đã lâu rồi không ai quét dọn. Thế nhưng, có một hàng dấu chân khá rõ đi thẳng ra mép lầu, nhìn qua liền biết đó là giày cao gót của phụ nữ, cũng là dấu chân của người chết.

Từ dấu chân đó có thể thấy được người này đi đứng rất vững vàng, không hề hoảng loạn, rõ là đã quyết tâm muốn chết. Chỉ có dấu chân ở cạnh hàng rào bảo vệ mới hơi ngổn ngang một chút, có vẻ như muốn tìm nơi thích hợp để nhảy xuống.

Giản Ngôn qua lại mấy vòng, vẫn không tìm được bất kỳ manh mối khả nghi nào.

“Tự sát.” Trình Tử Khiêm quý chữ như vàng nói.

“Trước mắt xem ra là như thế.” Giản Ngôn gật đầu, “Đợi có kết quả kiểm tra thi thể của bên Pháp y rồi tính sau.”

Đến khi bọn họ xuống lầu thì thi thể đã được mang đi, vẻ mặt của Hướng Dương và Tiếu Tiếu rất khó coi.

“Sao rồi?” Giản Ngôn hỏi.

“Không tìm được bất cứ thứ gì chứng minh thân phận trên người người chết cả, những người sống quanh đây cũng nói không biết người phụ nữ này.”

“Không ai biết à?” Giản Ngôn nhíu mày, “Thôi cứ quay về cục trước đi, bảo Niệm Niệm phát thông báo tìm thi thể, để Đàm Mộc tới đồn công an, xem có thể xác minh thân phận người chết hay không.”

Giản Ngôn lái xe, Hướng Dương gọi điện báo tin cho những người khác.

“Sếp, anh nói xem người phụ nữ đó có đúng là tự sát hay không? Lần này thật sự chỉ là trùng hợp? Mới nãy tui vừa nghĩ lại, theo độ cao này thì chắc là người chết đã tự mình nhảy xuống. Trên người người chết không có vết thương, trông lượng máu thì cũng không phải sau khi chết mới bị ném xuống. Hơn nữa, không tìm thấy bất cứ manh mối khả nghi nào ở hiện trường.” Một lát sau, Hướng Dương đột nhiên nói.

“Lần này tôi đồng ý với Hướng Dương, chúng ta không thể chỉ vì Giả bộ trưởng đến mà làm phức tạp một vụ án đơn giản. Nếu là như thường thì loại án này đâu cần tới Tổ trọng án chúng ta phải ra tay?”

“Thật ra, cũng không phải hoàn toàn không có manh mối.” Giản Ngôn đột nhiên nói.

“Manh mối gì?” Những người còn lại không hẹn mà cùng hỏi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN