Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ - Chương 14: Án hoạn quan (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
189


Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ


Chương 14: Án hoạn quan (2)


“Nhà ở tiểu khu này giá bốn vạn một căn à?” Giản Ngôn đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan.

“Đúng vậy, lúc bắt đầu phiên giao dịch thì giá rất cao, nhà tôi có một thân thích muốn mua còn chưa đến lượt.” Hướng Dương lập tức nói.

Tiếu Tiếu hừ một tiếng, nói: “Bốn vạn một căn cũng quá đắt đi? Thân thích nhà anh thật là có tiền.”

“Nơi này gần như là khu vực đắt tiền nhất ở Khê Lăng, quanh đây bốn vạn là rẻ nhất rồi.” Thẩm Băng Niệm xem ra hiểu khá rõ mục này, “Tiểu khu đối diện với Bắc Uyển Hào Đình, bán năm vạn một căn.”

Tiếu Tiếu kêu rên một tiếng: “Xem ra cả đời này của tôi, dù không ăn không uống cũng không mua nhà nổi… Nhưng mà, Sếp, việc này có liên quan tới nhân viên quản lý kia sao?”

“Có, nhà ở Bắc Uyển Hào Đình là rẻ nhất, theo đó toàn bộ quản lý ở đây cũng kém nhất. Vừa rồi tôi có xem qua một chút, trong tiểu khu này một tòa nhà có hơn bốn mươi tầng, tầng lầu cao, sức chứa khá lớn, trong tiểu khu trồng rất ít cây xanh, công trình công cộng cũng rất đơn giản.” Giản Ngôn dừng một chút, hỏi: “Các người cảm thấy, chủ nhà ở tiểu khu này độ hài lòng có cao không?”

“Không cao.” Hướng Dương lập tức hiểu được, “Hiện tại người chết lại không minh bạch, cho nên nhân viên quản lý đang lo lắng sẽ có người gây rối sao?”

“Đúng vậy.” Giản Ngôn gật đầu tán dương, “Lúc mới vào tiểu khu, các người chắc hẳn cũng nhìn thấy, ở cổng có rất nhiều chủ nhà tụ tập. Tôi nghe thấy có người đang kêu gọi tập họp lại để thị uy một lần nữa, muốn quản lý cho một lời giải thích. Có thể thấy được, bọn họ tụ tập thị uy cũng không phải lần đầu. Làm nhân viên quản lý thì chắc hẳn cũng đã quen thuộc với những tình huống như thế này, cho nên hắn mới sốt ruột.”

“Mấy chủ nhà này cũng vô lý quá nhỉ?” Tiếu Tiếu nhịn không được nói, “Không phân tốt xấu đã đem tội danh lớn như thế đổ lên đầu quản lý? Trong tình huống của Hứa Ôn Du, người gây án đa phần là người quen, đoán chừng cũng không liên quan gì tới quản lý.”

“Những người này chẳng qua chỉ muốn tìm lý do để gây phiền phức cho quản lý thôi…” Giản Ngôn lắc đầu nói, “Có thể mua nhà ở đây, xem như cũng là một nhóm người khá có tiền. Nhưng bọn họ không mua nổi nhà tốt hơn, chỉ có thể mua nhà ở tiểu khu rẻ nhất này, cho nên lại xếp chót trong những người có tiền. Nhóm người này có điểm giống nhau là tính tình đều không được tốt, dễ giận chó đánh mèo. Hơn nữa, bọn họ còn xem thường người nghèo và nhân viên công tác ở tầng chót. Cho nên, làm quản lý ở tiểu khu này, thật sự cũng không phải công việc tốt.”

Mấy người đều trầm mặc, cuộc sống không dễ dàng, ai mà không gặp phải khó khăn chứ?

Giản Ngôn quay lại chuyện chính: “Nói một chút tình huống mà các người biết đi.”

“Bởi vì tiểu khu này năm ngoái vừa mới bắt đầu vào ở, người ở cũng không nhiều lắm, những người cùng quê cũng không quen nhau. Dựa theo miêu tả của hàng xóm, Hứa Ôn Du này thường ngày hơi lạnh lùng, nhưng cũng coi như có lễ phép, hàng xóm dường như không có ấn tượng gì với hắn. Có người lần cuối nhìn thấy Hứa Ôn Du là nửa tháng trước, vào ngày hai mươi chín tháng ba. Khoảng hai giờ chiều, có hàng xóm nhìn thấy hắn về nhà. Sau đó hơn ba giờ, hàng xóm thấy Hứa Ôn Du mặc đồ ngủ xuất hiện ở trước cửa nhà, nhưng lại mau chóng đóng cửa lại, cuối cùng cũng không xuất hiện nữa. Không thấy có ai đến thăm, cũng không ai phát hiện bất kỳ khác thường nào.” Tiếu Tiếu vội vàng tổng hợp lại những tin tức đã thu thập được.

Thẩm Băng Niệm nói tiếp: “Tình huống mà chúng tôi nghe ngóng ở chỗ quản lý cũng không khác lắm với nhóm Tiếu Tiếu. Vào đầu năm Hứa Ôn Du mới vào ở, thời gian không dài, cũng không quen biết quản lý. Nhân viên công tác cũng nói, hắn khá lạnh nhạt.”

Cũng không có nhiều tin tức hữu dụng, Giản Ngôn lại nói: “Nói về quan điểm của mọi người một chút đi.”

“Tôi cảm thấy đây không phải là án giết người trong mật thất, theo tình huống hiện tại, căn bản không thể gọi là mật thất.” Vẫn là Hướng Dương mở miệng trước, “Đồng hồ kim cương trên tay nạn nhân không bị lấy đi, hung thủ hẳn là không phải vì tiền. Từ việc hung thủ… làm tổn hại đến thân thể nạn nhân… Xem ra, có thể là tình sát.”

“Tôi đồng ý với Hướng Dương, là tình sát. Hơn nữa, hung thủ hẳn là phụ nữ.” Thẩm Băng Niệm nói tiếp.

“Vì sao?” Tiếu Tiếu hỏi.

“Mặc dù thi thể đã vô cùng mục nát, nhưng từ tư thế ngồi của nạn nhân có thể nhìn ra, nạn nhân khi chết không giãy dụa nhiều. Với lại…khí quan bị cắt, nếu như còn sống nhất định sẽ rất thống khổ, cho nên chỉ có thể là sau khi chết mới bị cắt mất. Nếu là tình sát, mà hung thủ là đàn ông, thì có lẽ có thể dùng cách thức trực tiếp khiến cho nạn nhân càng thống khổ hơn. Chỉ có hung thủ là phụ nữ mới có thể dùng cách thức như vậy, bởi vì phụ nữ sức yếu, trước giết sau phế là ổn thỏa nhất. Hơn nữa, đàn ông sẽ không đi cắt khí quan của đàn ông đi?”

Giản Ngôn không nói gì, trái lại Hướng Dương rất tích cực nói: “Đây chính là độc nhất là lòng dạ đàn bà trong truyền thuyết? Tôi cảm thấy vẫn rất có đạo lý. Sếp, anh thấy sao?”

Giản Ngôn lại không khỏi nghĩ đến, Thẩm Băng Niệm này đến cùng đã cho bọn Hướng Dương lợi ích gì? Trong loại thời điểm này, Hướng Dương vẫn không quên tạo thêm cơ hội cho Thẩm Băng Niệm.

Không thể không nói, Thẩm Băng Niệm nói cũng có lý, chỉ là kết luận có hơi võ đoán. Nhưng chịu suy nghĩ thì tốt rồi, Giản Ngôn vẫn có chút vui mừng. Lúc trước, khi hắn vừa được điều tới, phương thức làm việc của mấy người này làm hắn muốn bạc đầu. Hiện tại, đã tốt hơn rất nhiều.

Giản Ngôn không đưa ra đánh giá gì đối với kết luận của Thẩm Băng Niệm, hắn hỏi một vấn đề khác: “Các người có phát hiện chỗ nào bất thường trong nhà Hứa Ôn Du không?”

Mọi người đều nói không có, chỉ có Trình Tử Khiêm trầm mặc.

Giản Ngôn gọi hắn: “A Khiêm, cậu nhìn ra cái gì?”

Trình Tử Khiêm do dự một chút: “Tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý, nhưng không biết phải nói thế nào.”

Giản Ngôn gật đầu: “Hứa Ôn Du mặc đồ ngủ ngồi trên ghế salon, hắn đang làm gì đây? Uống nước hay xem tivi? Hay là chơi điện thoại, đọc sách? Trong phạm vi mà Hứa Ôn Du có thể đụng tay đến, không có gì cả, bàn trà trước ghế salon chỉ có một bộ đồ uống trà được sắp xếp chỉnh tề. Toàn bộ phòng khách đều rất sạch sẽ, nhưng các người xem phòng bếp và phòng ngủ của Hứa Ôn Du đi, tuy không có nhiều đồ vật nhưng rất bừa bộn. Cho nên, Hứa Ôn Du không phải là người biết thu xếp dọn dẹp.”

“Thế nên, ý Sếp là hiện trường đã bị quét dọn qua?” Tiếu Tiếu lập tức nói, “Thảo nào không tìm ra dấu vết gì.”

“Không.” Giản Ngôn lắc đầu, “Người quét dọn hiện trường, vốn chính là một vết tích. Hắn mặc dù quét dọn hiện trường, nhưng các người đều không cảm thấy không hợp lý, cho thấy hung thủ rất quen thuộc với nhà của Hứa Ôn Du. Loại quen thuộc này, không phải chỉ đơn giản là nhìn qua rồi nhớ.”

“Bạn gái Hứa Ôn Du?” Thẩm Băng Niệm kinh hô một tiếng.

Báo cáo của bên Pháp y rất nhanh đã đưa tới, nguyên nhân cái chết của Hứa Ôn Du là do sử dụng một lượng lớn thuốc ngủ, sau khi chết thì bị cắt đi bộ phận sinh dục, trên thi thể không có vết thương nào khác.

Giản Ngôn lập tức mở cuộc họp, cắt tỉa lại tình tiết vụ án.

“Hứa Ôn Du, nam, hai mươi lăm tuổi, cố vấn quản lý tài chính, một tháng trước xảy ra cãi vã và chia tay bạn gái Điền Vi trong tình huống không vui vẻ. Báo cáo kiểm tra thi thể cho thấy thời gian tử vong là ngày hai mươi chín tháng ba. Theo lời đồng nghiệp, ngày hai mươi chín nạn nhân chuẩn bị đi công tác. Vào mười hai giờ trưa, nạn nhân gọi điện cho công ty hàng không. Chúng ta đã tìm hiểu từ công ty hàng không, nạn nhân đặt vé máy bay đi thành phố Tỉnh An vào lúc bảy giờ tối ngày hai mươi chín tháng ba. Từ nhà nạn nhân đến sân bay, ít nhất cũng phải mất nửa tiếng, cộng thêm thời gian đăng ký thủ tục. Theo tình huống thông thường, nạn nhân hẳn là phải xuất phát sớm hơn, ít nhất là hai tiếng. Mà ba giờ chiều ngày hai mươi chín tháng ba, còn có hàng xóm trông thấy nạn nhân. Nguyên nhân cái chết là sử dụng một lượng lớn thuốc ngủ, như vậy trước năm giờ, hẳn là đã mất đi ý thức. Cho nên, thời gian nạn nhân uống thuốc là từ ba giờ đến năm giờ.”

“Sếp, có khi nào nạn nhân vì lý do gì đó mà hủy bỏ hành trình hay không?” Có người đưa ra nghi vấn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN