Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ - Chương 16: Án Hoạn Quan (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ


Chương 16: Án Hoạn Quan (4)


“Hắn là bạn trai cũ của tôi.” Điền Vi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tuy cô tỏ vẻ hờ hững nhưng Giản Ngôn vẫn phát hiện ra hốc mắt cô hơi ửng đỏ, “Nhưng mà, chúng tôi đã chia tay nhau một tháng, tôi cũng lâu rồi chưa gặp hắn ta. Cho nên, hắn có chết hay không cũng không liên quan đến tôi.”

“Cô Điền, có liên quan hay không thì phải để chứng cứ định đoạt. Cô yên tâm, chúng tôi không hàm oan cho người tốt, cũng sẽ không buông tha cho hung thủ, hy vọng cô có thể phối hợp với điều tra của cảnh sát.” Lão Cao là người lớn tuổi nhất trong Tổ trọng án, số nghi phạm gặp qua cũng nhiều nhất, nên khi điều tra luôn luôn là một bộ dáng giải quyết việc chung lạnh như băng.

Mẹ Điền Vi vỗ cô mấy cái, an ủi: “Vi Vi không cần lo lắng, con không làm gì thì không sao đâu. Tên cầm thú đó có chết thì cũng là trừng phạt đúng tội, ông trời có mắt!”

Sau đó, lại nói với Lão Cao: “Các người muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp.”

“Tốt lắm. Xin hỏi, cô Điền và Hứa Ôn Du vì sao lại chia tay?” Lão cao vừa hỏi đã ném cho người ta một vấn đề đâm vào lòng người.

Điền Vi hít mạnh một hơi, sắc mặt khó coi hơn nhiều.

Vẫn là mẹ Điền Vi trả lời: “Cái tên Hứa Ôn Du kia… Hắn là tên lừa đảo, sau khi đã qua lại với Vi Vi nhà tôi, hắn còn cùng những cô gái khác câu kết làm bậy. Súc sinh như vậy, còn qua lại làm gì?”

Bà vốn là một người phụ nữ ôn hòa, nhưng khi nói đến phần sau thì cất cao giọng, hiện lên vẻ giận dữ, có chút đáng sợ.

“Lừa đảo? Cô Điền hẳn là hận chết Hứa Ôn Du đi?” Lão Cao lại hỏi.

“Ngài cảnh sát, ngài có ý gì? Mặc dù tên súc sinh kia rất ghê tởm, nhưng giết người phạm pháp chúng tôi cũng biết mà, không đến mức vì một tên cầm thú mà tự gây họa cho mình? Hơn nữa, Vi Vi là một cô gái yếu đuối, làm sao có thể giết được một người đàn ông?” Mẹ Điền Vi lại lớn tiếng hơn nữa.

Lão Cao nhìn bà, vẫn bất động thanh sắc: “Đồng nghiệp của Hứa Ôn Du nói, sau khi cô Điền và Hứa Ôn Du chia tay thì cô còn tới công ty làm ầm ĩ, tuyên bố sẽ không bỏ qua cho Hứa Ôn Du. Có việc này không?”

“Anh…”

“Có!” Điền Vi cắt ngang lời mẹ mình, nhìn Giản Ngôn và Lão Cao, “Là tôi nóng giận đi gây rối, tôi quả thật hận chết hắn. Nếu như hắn không chết thì nói không chừng tôi thật sự sẽ tìm người đi giết hắn!”

“Vi Vi…”

“Mẹ, trong lòng con đích thực đã từng nghĩ như vậy. Nhưng mà, lần này không phải con làm, con chỉ muốn thôi, còn chưa quyết định đâu…”

“Hứa Ôn Du rốt cuộc đã làm gì mà khiến cho các người hận hắn như vậy? Theo tình huống thông thường, nam nữ khi chia tay cũng không hận đến nỗi muốn người kia chết đi? Các người luôn miệng nói hắn là cầm thú, hắn rốt cuộc đã làm ra chuyện cầm thú gì?”

Lão Cao vừa hỏi xong, sắc mặt Điền Vi trong nháy mắt tái nhợt, mẹ Điền Vi thì siết chặt nắm đấm.

Giản Ngôn thấy Điền Vi thở gấp rồi cắn chặt môi dưới, có thể thấy được cô thật sự rất khó chịu. Hắn dịu giọng: “Dù sao thì mạng người cũng quan trọng, hy vọng các người có thể nói rõ sự thật. Cho dù các người không nói thì nhất định cảnh sát cũng sẽ đi điều tra, cho nên…”

“Hắn, cái tên súc sinh đó, hắn…hắn bỏ thuốc Vi Vi… Sau đó lại còn cũng những người phụ nữ khác…” Mẹ Điền Vi siết chặt tay, nghiến răng nói ra từng chữ từng lời một, nếu Hứa Ôn Du mà có mặt ở đây thì có lẽ đã bị bà đánh cho một trận.

Giản Ngôn nhìn ảnh chụp của Hứa Ôn Du, một người đàn ông trẻ tuổi rất đẹp trai, không ngờ lại là một tên cầm thú!

Lão Cao nhịn không được hỏi: “Bỏ thuốc? Đây là phạm tội rồi, sao các người không báo cảnh sát?”

“Loại chuyện này mà nói ra, người mất mặt không phải là Vi Vi nhà chúng tôi hay sao? Báo cảnh sát thì sao chứ? Vi Vi nhà tôi cũng đã…”

Nhìn mẹ mình khóc không thành tiếng, Điền Vi ngược lại bình tĩnh hơn, cô dùng giọng nói đè nén kể lại những chuyện đã xảy ra.

Điền Vi và Hứa Ôn Du đã ở bên nhau hơn bốn tháng, có mấy lần Hứa Ôn Du muốn phát sinh quan hệ thân mật nhưng đều bị Điền Vi cự tuyệt.

Có một buổi tối nọ, Hứa Ôn Du đưa Điền Vi đi tham gia hội bạn bè. Sau khi uống say, Điền Vi đã bị Hứa Ôn Du mang về nhà.

Sau đó mặc dù Điền Vi rất ảo não, nhưng Hứa Ôn Du bày tỏ nhất định sẽ cưới cô nên cô cũng bỏ qua. Nào biết chỉ mới qua vài ngày, Điền Vi ngẫu nhiên nghe được từ bạn bè của Hứa Ôn Du, đêm hôm đó cô không phải uống say mà là bị bỏ thuốc, mà người bỏ thuốc chính là Hứa Ôn Du.

Điền Vi đương nhiên là tức giận chạy đi tìm Hứa Ôn Du nói lý, lại phát hiện Hứa Ôn Du đang cùng những người phụ nữ khác câu kết làm bậy. Điền Vi liền nổi bão tại chỗ, chỉ vào mũi Hứa Ôn Du mắng to một trận.

Ban đêm khi Hứa Ôn Du quay về đã mắng Điền Vi, nói cô làm khách hàng của hắn tức giận bỏ đi, làm hắn tổn thất một đơn đặt hàng lớn, muốn chia tay với cô.

Sau khi chia tay, Điền Vi thật sự rất tức giận, lại chạy đến công ty Hứa Ôn Du gây náo loạn một trận. Không phải hắn nói cô hại hắn mất đi khách hàng sao? Cô phải gây rối để cho hắn mất luôn công việc mới được!

Nhưng sau khi được người nhà khuyên can thì cô đã tỉnh táo lại, nên không còn tiếp tục gây chuyện nữa. Vì một tên cặn bã mà làm hỏng thanh danh của mình thì không đáng.

Nhìn mẹ con hai người lệ rơi đầy mặt, Giản Ngôn cũng không biết phải nói sao. Hắn hơi hối hận đã không mang theo một đồng nghiệp nữ đến, việc an ủi người khác hắn thật sự không thông thạo, Lão Cao thì càng không.

Hai người trầm mặc, đợi cảm xúc của hai mẹ con dịu đi một chút, Lão Cao mới lại hỏi: “Sau ngày 29 tháng 3…”

“Vào ngày 29 tháng 3, cô ở đâu? Làm gì?” Giản Ngôn đột nhiên xen ngang lời Lão Cao.

Lão Cao sửng sốt, không hiểu vì sao Giản Ngôn lại hỏi như vậy, nhưng hắn cũng không nhiều lời.

Điền Vi dường như có chút mờ mịt, hỏi: “Ngày 29 tháng 3 là thứ mấy?”

“Thứ ba.”

“Thứ ba, chắc chắn là tôi đang làm việc.” Điền Vi dừng một chút rồi nói, “Hứa Ôn Du chết ngày 29 tháng 3? Từ thứ hai đến thứ sáu tôi đều đi làm, có thể tra lại từ sổ sách của công ty. Sau khi… sau khi chia tay, tôi tan việc đều đi thẳng về nhà, người nhà và hàng xóm đều có thể làm chứng.”

“Mấy giờ cô tan việc?”

“Sáu giờ.”

Giản Ngôn nhìn mẹ Điền Vi rồi hỏi: “Dì là chủ trong gia đình à?”

Mẹ Điền Vi hơi nâng cằm lên: “Tôi đã về hưu rồi, mỗi ngày đều dọn dẹp nhà cửa, với mua thức ăn nấu cơm cho Vi Vi, buổi chiều rảnh rỗi thì ra ngoài gặp gỡ bạn già.”

Bà nhìn thoáng qua Giản Ngôn: “Anh có ý gì? Ngay cả bà già này mà cũng hoài nghi? Bộ xương già này của tôi làm sao đánh lại một tên đàn ông trẻ tuổi, huống chi còn giết hắn!”

“Chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, dì không nên suy nghĩ nhiều.” Giản Ngôn cố tỏ ra hòa nhã, lại hỏi Điền Vi, “Cô Điền có giữ chìa khóa nhà của Hứa Ôn Du không?”

“Không có.” Điền Vi lắc đầu.

“Quan hệ của cô với hắn… Hắn không cho cô chìa khóa nhà?” Lão Cao có chút không tin.

“Trước đó tôi có hỏi qua một lần, hắn nói nhà hắn chỉ có một cái chìa khóa nên phải đi làm thêm một cái. Bây giờ nghĩ lại, hắn có nhiều đàn bà như vậy thì làm sao dám cho tôi chìa khóa chứ?” Điền Vi vẻ mặt châm chọc nói.

“Vậy cô có biết, hắn… còn có tình nhân nào có quan hệ tương đối thân mật hay không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN