Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ - Chương 19: Án Hoạn Quan (7)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ


Chương 19: Án Hoạn Quan (7)


Vóc dáng Mễ giáo sư cao ráo, thân hình cũng rất gầy, đôi mắt sáng ngời có thần trong trí nhớ nay cũng đã đục ngầu, thần sắc bi thương, hoàn toàn mất đi sức sống. Mà tướng mạo Trương giáo sư vốn tương đối phúc hậu, lúc này sắc mặt lại tái nhợt, hốc mắt cũng sưng đỏ, nhìn càng không giống một người sống.

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh vốn là một chuyện cực kỳ tàn nhẫn.

Giản Ngôn có chút tự giận mình, bình thường hắn rất thích tán dóc, là cái dạng lảm nha lảm nhảm. Bạn bè đồng nghiệp đều nói, cha mẹ hắn đã đặt nhầm tên cho hắn rồi. Thế nhưng tại thời khắc này, đối mặt với hai cụ già thương tâm tuyệt vọng, Giản Ngôn lại không nói được một câu nào, hắn nghẹn cả buổi mới phọt ra được một chữ “Vâng”.

“Giản đội trưởng, cầu xin cậu nhất định phải mau chóng phá án bắt được hung thủ, con trai tôi chết thê thảm quá…” Trương giáo sư nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy rồi nắm chặt tay Giản Ngôn.

Giản Ngôn bị bà làm cho giật mình, hắn lo lắng bà quá kích động sẽ lại ngất đi nên căn bản cũng không dám động mà chỉ nhẹ giọng an ủi: “Trương giáo sư, ngài cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn sức lực mau chóng bắt được hung thủ…”

Mễ giáo sư vốn là dạy tâm lý học, tố chất tâm lý trái lại tốt hơn nhiều so với bạn già. Ông an ủi Trương giáo sư một hồi, đợi sau khi cảm xúc của Trương giáo sư chậm rãi ổn định lại, ông mới đỡ bà nằm xuống giường.

Sau đó, Mễ giáo sư mới nói với Giản Ngôn: “Thật có lỗi, bà ấy nhận đả kích quá lớn…”

“Đừng nói vậy, không có việc gì, tôi có thể hiểu được. Chỉ là… Hy vọng các vị có thể nén bi thương, bảo trọng thân thể…”

Tại thời khắc này ngôn từ lại có vẻ vô cùng cứng nhắc bất lực, Giản Ngôn đành phải cam đoan một lần nữa: “Chúng tôi nhất định sẽ mau chóng bắt được hung thủ.”

“Tôi tin tưởng cậu.” Mễ giáo sư có lẽ đã cố gắng nặn ra một nụ cười, thế nhưng khi khóe miệng cong lên được một nửa thì thất bại, “Không làm chậm trễ thời gian phá án của mọi người nữa, cậu muốn biết cái gì thì cứ hỏi đi.”

“Vậy được.” Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Mễ Thụ có kẻ thù nào không?”

“Theo chúng tôi được biết thì không có. Nhưng Mễ Thụ là giám đốc của công ty đầu tư chứng khoán, có thể trong công việc sẽ có một vài đối thủ? Cái này thì tôi không chắc lắm… Nhưng mà, kẻ nào lại ra tay tàn nhẫn như vậy chứ?” Mễ giáo sư đưa tay che mắt, giọng điệu đầy tự trách, “Cũng đều tại chúng tôi thiếu quan tâm đến nó, ngay cả việc nó có kẻ thù hay không cũng không biết.”

“Ngài đừng nghĩ như thế… Mễ thụ đã kết hôn chưa?”

“Rồi, nhưng mà nửa năm trước đã ly hôn.” Mễ giáo sư càng thêm khổ sở.

“Vậy tại sao bọn họ lại ly hôn? Ly hôn xong, có còn giữ liên lạc với vợ trước không?”

Mễ giáo sư hơi do dự, Trương giáo sư nằm trên giường đột nhiên nói: “Vì người đàn bà kia ngoại tình nên mới ly hôn. Lúc đó còn ầm ĩ ra tòa, làm sao qua lại được chứ?”

Vợ trước của Mễ Thụ ngoại tình dẫn đến ly hôn? Chuyện này dường như có khác biệt rất lớn với tình huống của Hứa Ôn Du.

“Vậy nhà bên này ở Bắc Duyệt Minh Phủ, vợ trước của hắn có chìa khóa không? Hôm nay khi các người đi vào, cửa nhà là mở hay đóng? Có dấu vết bị đập phá hay không?”

“Cửa nhà vẫn đang đóng, không có bất kỳ dấu vết gì. Nhà bên này là Mễ Thụ mua sau khi ly hôn, nên vợ trước của nó không có chìa khóa.” Mễ giáo sư suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Chúng tôi dù sao cũng dạy học ở trường cảnh sát, sau khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì không dám động vào bất cứ thứ gì.”

“Vậy trừ hai vị ra, còn có người nào có chìa khóa nhà đó không? Mễ Thụ có thói quen dùng thuốc ngủ không?”

“Không có, chưa từng có.”

Từ bệnh viện đi ra, Giản Ngôn mới thở ra một hơi.

Ai biết còn chưa kịp thở xong thì điện thoại lại vang lên.

Giản Ngôn dừng một chút, sợ lại phát hiện ra một cỗ thi thể ở nơi nào đó nữa.

Cũng may là không phải.

Điện thoại là Hướng Dương gọi tới: “Sếp, Dương Anh đến Bắc Uyển Hào Đình là để gặp bạn già của bà ta. Người bạn đó làm việc ở trung tâm quản lý của Bắc Uyển Hào Đình, là một công nhân vệ sinh. Người ở chỗ quản lý nghiệp vụ đều có thể làm chứng. Vào chiều ngày 29, bà ta vẫn luôn ở trung tâm quản lý nghiệp vụ, không có đi qua nhà Hứa Ôn Du, cũng không tiếp xúc với Hứa Ôn Du. Hung thủ hẳn không phải là Dương Anh, có nên thả người hay không?”

“Thả đi.”

Giản Ngôn ngay từ đầu đã không nghĩ Dương Anh là hung thủ. Phẫn hận của Dương Anh đối với Hứa Ôn Du biểu hiện quá rõ ràng, nếu như bà là hung thủ thì sẽ không thẳng thừng như vậy.

Vả lại, hiện tại xem ra, thủ pháp gây án của ba vụ giết người này giống nhau, rất có thể là cùng một hung thủ gây nên. Dương Anh dù có động cơ giết Hứa Ôn Du, thì cũng không có động cơ nào để giết Nghiêm Mặc và Mễ Thụ cả.

Ba người này đều làm công việc tài chính, mà chỗ ở cũng khá gần nhau, tình cảm cũng không được như ý. Hứa Ôn Du và Điền Vi chia tay, vợ Nghiêm Mặc đi công tác mấy ngày mà không liên lạc với chồng mình, Mễ Thụ ly hôn với vợ.

Mặc dù có rất nhiều điểm giống nhau, nhưng đặc điểm lại dường như không thống nhất lắm. Động cơ giết người của hung thủ là gì? Lừa tình? Ngoại tình? Thù ghét kẻ có tiền?

Hình như đều không đúng.

Khi trở lại cục thì đã rất muộn, báo cáo của bên Pháp y còn chưa đưa tới.

Giản Ngôn liền cho mọi người đi về trước, bản thân hắn lại không đi ngay mà đem tư liệu của mấy người này tổng hợp lại, muốn tìm ra một cửa đột phá.

Nếu hung thủ là cùng một người, vậy thì khẳng định đều quen biết ba người này. Cho nên, hắn nên đi tìm trong vòng giao thiệp chung của bọn họ ư?

Giản Ngôn xem tư liệu thật lâu nhưng lại không tìm ra được người nào cùng quen biết ba người này.

Tại lúc này, bụng lại kêu lên hai tiếng “Ục ục”. Giản Ngôn chợt nhớ tới, nguyên ngày hôm nay hắn đều bôn ba ở bên ngoài, đừng nói là cơm tối, ngay cả cơm trưa hắn còn chưa ăn, khó trách dạ dày lại kháng nghị.

Nhìn thời gian trên máy tính thì đã gần 12h rồi. Giản Ngôn bận rộn thu dọn đồ đạc, cũng không biết bây giờ bên ngoài còn đồ ăn hay không.

Đang nghĩ tới ăn thì đột nhiên có một mùi thơm xông thẳng vào mũi.

Giản Ngôn vốn đang đói muốn chết, bị mùi thơm dẫn dụ làm cho nước miếng cũng sắp trào ra.

Ngay lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Giản Ngôn vừa nhìn liền sửng sốt, người tới là Thẩm Băng Niệm.

“Sao cô còn chưa về?”

“Tôi muốn xem thử có còn manh mối nào hay không, không ngờ lại xem tới bụng đói, phát hiện anh vẫn còn ở đây nên mới thuận tiện mang thêm một phần về, anh cũng ăn một chút đi.”

Thẩm Băng Niệm nói, từ phía sau đem ra một tô mì rồi đặt lên bàn Giản Ngôn.

Giản Ngôn do dự một chút rồi há miệng ra ăn một ngụm lớn, nói: “Cô không cần phải tăng ca trễ như vậy, con gái về nhà một mình không an toàn.”

“Không sao cả, nhà tôi cũng không xa, đi tàu điện ngầm hơn nửa giờ là đến.” Thẩm Băng Niệm tìm một chiếc ghế ngồi xuống, đối diện với Giản Ngôn.

Giản Ngôn: “…Lúc này tàu điện ngầm ngừng chạy rồi mà?”

Thẩm Băng Niệm cúi đầu không nói gì.

Giản Ngôn mấy ngụm đã ăn xong, đứng lên cầm chìa khóa xe: “Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”

Thẩm Băng Niệm ngồi trong xe, nhịn không được quay qua nhìn Giản Ngôn.

Hai ngày nay bận rộn nên Giản Ngôn lại không rảnh xử lý râu ria của hắn.

Râu Giản Ngôn vừa nhiều vừa cứng, giống như kim thép ghim vào quai hàm vậy, phối hợp với ngũ quan rõ ràng của hắn, trong vẻ cường tráng lại mang theo chút ngang ngạnh, gợi cảm đến không có thuốc chữa.

Thẩm Băng Niệm cảm giác tim mình đập bình bịch, cô thích loại tướng mạo có vị đàn ông đặc thù này của Giản Ngôn.

Còn như A Từ, đẹp thì có đẹp, nhưng trong mắt Thẩm Băng Niệm thì lại thiếu đi một chút hương vị.

Từ xưa đến nay, mỹ nữ yêu anh hùng. Anh hùng trong lòng Thẩm Băng Niệm là người cao lớn uy vũ, dã tính và không bị trói buộc, Giản Ngôn phù hợp với hình tượng anh hùng hoàn mỹ trong mắt cô.

Giản Ngôn thường xuyên nói hắn thích nam.

Thẩm Băng Niệm cũng không phải không tin, cô tin. Nhưng mà, Thẩm Băng Niệm vẫn có lòng tin với bản thân mình.

Cô từng gặp một kẻ tự xưng là gay, cuối cùng lại chạy đi theo đuổi cô. Cho nên Thẩm Băng Niệm cho rằng, dù Giản Ngôn là cong thì cô cũng có thể bẻ thẳng lại.

Giản Ngôn mặc dù bây giờ còn chưa có ý tứ gì với cô, nhưng cô cứ chủ động một chút, lại tạo thêm chút cơ hội thì chắc chắn sẽ có thay đổi.

Thẩm Băng Niệm biết dung mạo mình xinh đẹp, rất nhiều đàn ông đều không có sức chống cự với cô. Cô tin tưởng, chỉ cần đợi thêm một thời gian thì Giản Ngôn cũng sẽ phát hiện ra điểm tốt của cô. Cô cũng không cảm thấy như vậy có gì không đúng, thích một người thì nên tranh thủ, có ưu thế gì thì phải phát huy hết công dụng ra. Cận thủy lâu thai*, dáng vẻ xinh đẹp chính là ưu thế của cô.

*Cận thủy lâu thai: gần quan được ban lộc, ý chỉ ở gần người/nơi tốt thì sẽ thuận lợi hơn.

Giản Ngôn không phải không biết Thẩm Băng Niệm đang nhìn hắn, nhưng không ngờ cô gái này cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt, làm hại hắn ngay cả vụ án cũng không suy nghĩ tiếp được nữa.

“Nhìn gì đấy? Râu ria lại dài ra?” Giản Ngôn thừa dịp đèn đỏ mà đốt một điếu thuốc rồi sờ sờ càm, ra vẻ rất tùy ý hỏi.

“Đúng vậy.” Thẩm Băng Niệm lấy lại tinh thần, cô mỉm cười rồi vờ như vô ý nói: “Sếp, anh cứ quên chăm sóc bản thân, nên tìm một người vợ đốc thúc anh đi.”

“Vợ hả?” Giản Ngôn vừa phun ra từ này thì trong đầu đã tự động hiện ra gương mặt xinh đẹp của A Từ, tưởng tượng đến hình ảnh A Từ dùng bàn tay xinh đẹp giúp mình cạo râu, khóe miệng Giản Ngôn liền không khép lại được, “Chuyện này hình như thực sự có thể.”

Nhìn thấy Giản Ngôn cười như thế, Thẩm Băng Niệm không hiểu sao trong lòng lại có chút bất an, hỏi: “Nhìn Sếp cười vui vẻ như vậy, anh có đối tượng trong lòng rồi sao?”

“Đúng vậy.” Giản Ngôn rất thẳng thắn thừa nhận.

“Là ai vậy? Tôi có biết không?” Thẩm Băng Niệm truy hỏi.

Giản Ngôn nhìn cô một cái, nói: “Chờ tôi theo đuổi được sẽ dẫn đến gặp mọi người.”

Thẩm Băng Niệm siết chặt ngón tay: “Người đó không phải trong cục chúng ta sao?”

“Dĩ nhiên không phải.”

Thẩm Băng Niệm cảm thấy có chút khó thở: “Người có thể được Sếp coi trọng, nhất định là rất xinh đẹp?”

“Đẹp! Nhất định phải đẹp!” Giản Ngôn mãnh liệt gật đầu, “Theo cách nói của mấy người trẻ tuổi các người thì… Đúng rồi, gọi là Thịnh thế mỹ nhân!”

Đánh giá cao như vậy! Thẩm Băng Niệm hung hăng tự véo mình một cái, nặn ra một nụ cười: “Vậy thì phải chúc mừng Sếp rồi.”

“Cảm ơn.”

Giản Ngôn nhìn ra được cô đang miễn cưỡng cười. Thế nhưng đối với chuyện tình cảm, không thích là không thích, không cách nào miễn cưỡng được. Biết rõ không đáp ứng được thì nên sớm đánh vỡ ảo tưởng không nên có của đối phương.

Cô gái Thẩm Băng Niệm này kỳ thật cũng không tệ, năng lực cũng tốt. Tin rằng sau khi cô dời ánh mắt ra khỏi mình thì nhất định có thể tìm được một người tốt hơn.

Sau khi đưa Thẩm Băng Niệm về rồi trở lại nhà mình thì đã sắp 2h sáng. Giản Ngôn vội vàng rửa mặt, vừa ngã đầu xuống đã ngủ ngay.

Nhưng sáng ngày hôm sau hắn vẫn thức dậy vào lúc 6h30. Từ khi bước chân vào con đường này, chỉ cần trên tay còn vụ án chưa phá giải thì hắn sẽ không nỡ ngủ.

Trên đường chạy đến cục, Giản Ngôn tiện thể đi mua mấy phần đồ ăn sáng.

Bên Pháp y quả nhiên tăng ca làm báo cáo. Giản Ngôn nhận báo cáo, tiện tay đưa bữa sáng cho bọn họ.

Nguyên nhân cái chết của Nghiêm Mặc và Mễ Thụ cùng nhất quán với Hứa Ôn Du.

Nếu như ba vụ án giết người đều cùng một hung thủ gây nên, vậy thì lấy đâu ra nhiều thuốc ngủ như thế? Mặc dù hiện tại thuốc ngủ đã được sử dụng nhiều, nhưng để dẫn đến cái chết của ba người đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng thì liều lượng cũng không ít. Còn khí quan đã bị cắt đi thì để ở đâu? Cả ba hiện trường đều không tìm được khí quan bị cắt, cũng chỉ có thể là bị hung thủ mang đi. Vậy hung thủ mang thứ đó đi, rốt cuộc có mục đích gì? Giữa ba người đàn ông này, có phải có quan hệ càng bí ẩn hơn không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN