Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ - Chương 6: Án tự sát (6)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ


Chương 6: Án tự sát (6)


https://www.wattpad.com/story/122409016

Chu Tây đã được đưa về cục, cô yên lặng ngồi ở bên kia, vẻ mặt không buồn không vui, giống như một cái cọc gỗ. Chỉ có vành mắt là vẫn sưng đỏ như cũ, cho thấy cô đã thực sự rất đau khổ.

Đàm Mộc bất đắc dĩ nhìn Giản Ngôn. Cậu đã hỏi rất nhiều vấn đề, nhưng Chu Tây đều không phối hợp. Đối với loại chuyện tra hỏi này, cậu thật sự không giỏi lắm.

“Chị không muốn nói chút gì sao?” Giản Ngôn ngồi xuống đối diện với Chu Tây, “Chu Mộng đã chết rồi, chị vẫn chưa tha thứ cho cô ấy sao?”

Giản Ngôn chỉ nói một câu đã làm cho Chu Tây trong nháy mắt lệ tuôn rơi, cô nghẹn ngào nói: “Tôi không muốn khiến nó chết, tôi không ngờ nó sẽ chết thật…”

Lại là một câu không ngờ, vừa rồi Triệu Bằng cũng nói y như vậy.

Giản Ngôn thở dài, không nói gì.

Chu Tây khóc một hồi, lại nói: “Nó bàn điều kiện với tôi trên Wechat, hy vọng tôi có thể mau chóng cứu Chu Châu, sau đó sẽ nhường Chu Châu lại cho tôi. Tôi biết Chu Châu là… Tôi muốn nuôi dưỡng Chu Châu ở bên cạnh, nhưng cứ nghĩ tới việc nó đi làm vợ bé người ta, vì muốn sống an nhàn mà bỏ rơi Chu Châu, tôi thật sự không nhịn được… Tôi gọi điện thoại mắng chửi nó, nó nói nó chưa từng nói ra điều kiện như vậy, nhưng lại mong tôi có thể cứu Chu Châu. Trong cơn nóng giận, tôi đã nói nếu như nó chết đi thì tôi sẽ cứu Chu Châu. Lúc đó tôi chỉ nói lẫy mà thôi, dù sao nó cũng là em gái của tôi, làm sao tôi bỏ nó được chứ. Sáng sớm nay tôi liền đi đóng tiền phẫu thuật cho Chu Châu… Tôi không ngờ, không ngờ nó bị ung thư gan, thật sự đi tìm cái chết…”

….

Vụ án đã kết thúc, từ đầu đến giờ Giản Ngôn vẫn luôn thấy có điểm bất ổn, thật sự chỉ đơn giản như vậy sao?

Nhưng Tiếu Tiếu lại rất phấn chấn, đi theo phía sau nịnh hót: “Sếp, lúc anh thẩm vấn Triệu Bằng thiệt là ngầu quá xá. Sao mà cái gì anh cũng biết hết nhỉ?”

“Tôi biết cái gì?” Giản Ngôn hơi khó hiểu, “Bản ghi chép trên Wechat không phải nhờ Đầu Gỗ đi lấy về sao?”

“Anh còn biết Chu Châu không thích Triệu Bằng nha.”

“À, chuyện đó hả, là do A Từ nói cho tôi biết.” Giản Ngôn thuận miệng nói.

“A Từ!” Giọng Tiếu Tiếu đột nhiên tăng cao gấp đôi, “Nam thần quả thật quá xuất sắc!”

Hướng Dương trầm mặc đi tới: “Không phải cậu ta rất thân với Chu Châu à? Biết được chuyện này cũng thường thôi.”

Giản Ngôn cười cười, không thèm đếm xỉa đến hai cái người ngày nào cũng cãi nhau này, lại mở ra xem lại một lần nữa tin nhắn mà lúc nãy A Từ đã gửi cho hắn. Không thể không nói, A Từ luôn đưa ra gợi ý rất đúng lúc.

Đây thật sự chỉ là trùng hợp sao? Do cậu ấy quan tâm đến vụ án, nên chỉ đơn thuần muốn hỗ trợ?

Sáng hôm sau, khi Giản Ngôn báo cáo cho Trâu Hồng Thạc xong thì đã chín giờ rưỡi.

“Không tệ, phá án trong vòng hai mươi bốn giờ, rất đáng tuyên dương.” Trâu Hồng Thạc trịnh trọng nói.

Giản Ngôn liếc xéo trong lòng, nói: “Sau này có thể đừng ném loại án nhỏ này cho Tổ trọng án được không ạ? Chúng tôi thực sự rất bận…”

“Nói càn! Mạng người quan trọng, đâu ra vụ án nhỏ?”

Lần này Giản Ngôn bị Trâu Hồng Thạc dùng lời lẽ chính nghĩa quở trách, á khẩu không trả lời được.

Trâu Hồng Thạc lại nhìn chằm chằm Giản Ngôn đánh giá một phen, cực kỳ thỏa mãn.

Hôm nay Giản Ngôn mặc quần Kaki và một chiếc áo len màu cà phê. Hôm qua trễ như vậy cũng không biết đi đâu cắt tóc, cái càm còn được làm sạch bóng, đôi mắt từ trước đến nay luôn khép hờ cũng mở ra. Cả người trông rất hăng hái nhanh nhẹn, vừa đẹp trai vừa có dáng dấp.

“Xem ra thằng nhóc này cũng có chút tiến bộ, bữa nay đi gặp lãnh đạo còn biết chưng diện nữa, cũng không uổng…”

“Trời ơi, lãnh đạo à.” Giản Ngôn vội vàng cắt ngang câu nói của Trâu Hồng Thạc, “Hôm nay tôi không có thời gian đi gặp cái vị Giả bộ trưởng kia đâu, xin ngài thứ lỗi cho.”

“Càn quấy! Giả bộ trưởng gặp anh cũng là vì muốn biểu dương anh, hôm qua tôi đã đáp ứng rồi. Hơn nữa, dù sao ông ta cũng là…”

“Con vẫn không đồng ý.” Giản Ngôn lại cắt ngang lời Trâu Hồng Thạc, cũng không biết nể mặt lãnh đạo, “Thầy à, ngài đã hại học trò một lần rồi, có thể tha cho con được không?”

“Ta hại con hồi nào?”

“Đây gọi là vật đổi sao dời, ngài còn không chịu thừa nhận sao?” Giản Ngôn chợt cất cao giọng, trong giọng nói chứa đầy uất ức và lên án, “Nếu không phải ngài vung tay điều con đến cái địa phương quái quỷ này, thì phỏng chừng lúc này con còn đang ở Lâm Bái non xanh nước biếc, uống trà ngắm trai đẹp. Ngài hãy nhìn xem, ngài đã đưa con đến cái chỗ quỷ quái gì đây? Đành là nơi khỉ ho cò gáy thì cũng được đi, đằng này tỷ số phạm tội hàng năm hạng nhất, tỷ số phá án hàng năm hạng nhất từ dưới lên, còn không phải muốn mạng con sao? Người ta tránh còn không kịp, còn ngài thì lại lôi con đến cái chỗ này, ngài có còn là người thầy thương mến không? Ngài như thế mà không gọi là hãm hại, thì làm sao mới được tính là hãm hại đây?”

Trâu Hồng Thạc sau khi bị chỉ trích vẫn mặt không đỏ, tim không đập: “Ban đầu là ai nói rảnh rỗi, buồn chán ấy nhỉ?”

“Nhưng con đâu ngờ lại bận đến như vậy!” Giản Ngôn nghĩ lại, cảm thấy trước đây đầu mình chắc là bị cửa kẹp rồi, “Nửa năm qua, thời gian con được ngủ ở nhà chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, suýt chút con đã bán luôn căn nhà kia rồi. Bây giờ khó khăn lắm mới được thở một chút, thì ngài lại muốn con đi tiếp lãnh đạo, thiệt không coi học trò mình là người mà. Bình thường ngài còn không biết xấu hổ nói con lười biếng, vậy ngài nói thử xem, con lấy đâu ra thời gian mà chưng diện đây?”

Thấy học trò cưng gần như nổi trận lôi đình, Trâu Hồng Thạc vẫn cứ nói một câu nhẹ bẫng: “Con hôm nay không phải rất tốt sao?”

“Hôm nay…” Giản Ngôn cuối cùng cũng nhớ tới chuyện chính, “Ông lão, Thầy à, Trâu phó cục trưởng! Hôm nay con phải làm đại sự chính đáng, không thể giúp ngài đón tiếp vị Giả bộ trưởng kia được. Nếu ngài còn là người thầy quý mến của con thì đừng có ép con nữa, có được không?”

“Con thì có đại sự đứng đắn gì chứ? Ta cũng không nghe thấy hôm nay có án kiện gì.” Thấy hắn nghiêm túc như vậy, Trâu Hồng Thạc lại có chút ngoài ý muốn.

“Đi tìm vợ cho học trò của ngài.”

“Phụt!” Trâu Hồng Thạc lập tức phun ra ngụm trà vừa uống xong.

Nhìn bộ dạng không đứng đắn của Giản Ngôn, ông âm thầm hối hận đã không giáo huấn hắn lâu thêm, đã vậy còn uống trà trò chuyện với hắn nữa, nhưng miệng thì vẫn nói: “Nếu anh mà tìm được vợ cho học trò của tôi, thì có muốn tôi gọi anh là thầy cũng được.”

Giản Ngôn nghe ông nói như vậy thì dừng một chút, rồi lại bắt đầu lảm nhảm: “Vậy thì vợ nam cũng là vợ mà, ngài thân là lãnh đạo ở tiền tuyến có tư tưởng tiến bộ, cũng không thể trọng nữ khinh nam chứ?”

Trâu Hồng Thạc trừng hắn thật lâu, rốt cuộc nghẹn ra hai chữ: “Cút đi.”

“Con cảm ơn thầy!”

Giản Ngôn vô cùng phấn khởi phóng đi, tốc độ nhanh đến nỗi không nhìn rõ động tác, tựa như sợ chậm một chút thì Trâu Hồng Thạc sẽ đổi ý. Trâu Hồng Thạc nhìn theo bóng lưng hắn, nghẹn nửa ngày mới thở ra một hơi thật sâu.

Ra khỏi phòng làm việc của Trâu Hồng Thạc, Giản Ngôn theo thói quen đi về phòng làm việc của mình, đi được hai bước mới kịp phản ứng, lại từ một cầu thang khá xa ở bên kia đi xuống.

Giản Ngôn vừa đi vào bệnh viện đã đụng phải y tá trẻ chăm sóc Chu Châu, y tá rất nhiệt tình gọi một tiếng: “Anh cảnh sát đẹp trai.”

Tâm tình Giản Ngôn đã khá hơn rất nhiều, hỏi y tá: “Người đẹp buổi sáng tốt lành, phẫu thuật của Chu Châu đã kết thúc rồi sao?”

“Đã kết thúc rồi, phẫu thuật rất thành công.” Y tá cũng rất vui vẻ, “Có cần tôi đưa anh qua đó không?”

“Không cần, tôi tự đi.”

Giản Ngôn mở cửa phòng bệnh ra, vừa đi vào đã thấy A Từ đang ngồi ở bên giường, mặt cúi thấp nghiêm túc dùng giấy gấp gấp cái gì đó.

Ngón tay thon dài trắng noãn của cậu lật qua lật lại thật nhanh, không lâu sau đã gấp được một con thỏ vô cùng sống động. Ngay lúc Giản Ngôn cho rằng đã gấp xong, thì A Từ lại xếp thêm vài cái trên cái đuôi ngắn của con thỏ, gấp được một hình dáng gần giống với đóa hoa, rồi mới đưa cho Chu Châu: “Thích không?”

Giản Ngôn giật mình đứng tại chỗ, hắn cũng thích dùng giấy gấp động vật nhỏ chơi. Lần đầu tiên gấp ra đóa hoa ở phần đuôi, hắn còn nghĩ đây có lẽ là sáng tạo độc đáo của riêng hắn, sẽ không có ai biết.

Không ngờ, thủ pháp của A Từ lại có thể giống với thủ pháp của hắn y như đúc, nhưng hắn không nhớ trước đây có từng gặp qua A Từ hay không. Hơn nữa, chuyện hắn gấp động vật nhỏ chơi, người biết được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Sao lại trùng hợp như vậy chứ?

“Đẹp quá, cảm ơn anh A Từ.” Chu Châu rất vui vẻ.

A Từ cúi đầu để cô bé hôn lên mặt mình một cái, rồi mới cất giọng hỏi: “Đội trưởng Giản không vào ạ?”

Giản Ngôn lấy lại tinh thần, thoáng nở nụ cười rồi đi vào phòng bệnh.

Chu Châu vừa mới tỉnh lại sau phẫu thuật nên sắc mặc không được tốt lắm, môi cũng trắng bệch. Khuôn mặt nó rất gầy, khiến cho đôi mắt đã to càng to hơn. Cũng may tinh thần nó không tệ lắm, còn cười cười nhìn A Từ.

Chuyện của Chu Mộng, bọn họ sợ ảnh hưởng đến cuộc phẫu thuật nên vẫn chưa dám nói cho Chu Châu biết. Bây giờ trông bộ dạng nó như vậy, Giản Ngôn cũng thấy đau lòng không thôi, bèn ngồi xổm bên giường chơi với nó.

Chu Châu không để ý tới Giản Ngôn, nghiêm túc nói với A Từ: “Anh A Từ, em không thích nói chuyện với chú cảnh sát.”

Giản Ngôn đen đầu, lần này không chỉ mất mặt, hắn còn bị cách A Từ cả một thế hệ.

A Từ cũng bật cười, cúi đầu ôn tồn nói với Chu Châu: “Chú Giản đây là bạn tốt của anh A Từ, chú ấy cũng như anh A Từ, sẽ đối xử tốt với Chu Châu.”

Cậu cố ý không sửa lại cách gọi của Chu Châu.

Chu Châu nghiêng đầu chăm chú suy nghĩ một lát, đoạn quay qua nói với Giản Ngôn: “Nếu Anh A Từ đã nói thế, thì em đây đành chấp nhận người bạn này vậy.”

Nói xong còn làm dáng, vươn bàn tay nhỏ bé ra: “Xin chào, chú Giản.”

Giản Ngôn dở khóc dở cười, cũng vươn tay ra nắm lại tay cô bé, đang muốn tranh thủ xem có thể thăng cấp từ chú thành anh hay không, thì lại nghe thấy một thấy một loạt tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến.

Giản Ngôn quay ra nhìn, thế mà lại là bọn người Hướng Dương đang xách theo mấy thứ gì đó đi vào. Nghĩ tới hành vi cố ý trốn tránh trước đó của mình, Giản Ngôn hơi chột dạ sờ sờ cằm.

Nhưng rõ ràng Hướng Dương không có ý định buông tha cho hắn: “Sếp, anh có phải quá xấu rồi không? Vậy mà lén trốn đi một mình, anh có biết bọn tôi…”

“Khụ khụ, Hướng Dương, đây là phòng bệnh của bệnh viện, không được lớn tiếng ồn ào.” Giản Ngôn chững chạc đàng hoàng, liếc mắt trừng hắn một cái.

Hướng Dương còn đang ấm ức, chợt nghe thấy Tiếu Tiếu ở sau lưng kêu lên: “A Từ!”

Âm lượng đó cao phát khiếp, làm cho những người ở giường xung quanh đều nhìn sang.

Nhưng bản thân Tiếu Tiếu vẫn chưa nhận ra.

Sắc mặt Hướng Dương rất khó coi.

A Từ bật cười, đi tới cửa lên tiếng chào Tiếu Tiếu: “Chào chị.”

“Cậu, cậu…”

Gặp được A Từ, trong nháy mắt mặt Tiếu Tiếu đã đỏ lựng, không biết nên nói gì cho phải. Thấy Giản Ngôn đi tới, cô liền tóm lấy hắn rồi đẩy ra: “Sếp, anh, anh giúp tôi nói đi.”

Giản Ngôn dở khóc dở cười, nói với A Từ: “Cô ấy là Fan hâm mộ của cậu đó, cậu cũng là siêu cấp thần tượng của cổ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN