Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ - Chương 77
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ


Chương 77


Đàm Mộc im lặng ngồi một mình trong góc, xung quanh là đèn đuốc rực rỡ và đám người ầm ĩ, càng khiến hắn có vẻ không hợp cảnh.

Trước đó bản thân A Từ ngồi một mình trong góc không thấy gì, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Đàm Mộc, đột nhiên cảm thấy hắn vô cùng cô đơn.

Đàm Mộc ở cục cảnh sát luôn là một người khá ít nói, hắn có đứng bên cạnh cũng không được người ta chú ý nhiều. Nhưng A Từ lại chú ý đến Đàm Mộc nhiều hơn người khác một chút, cho nên cậu mới phát hiện trong khoảng thời gian gần đây hắn càng yên lặng hơn trước kia, thậm chí còn thường hay thất thần.

A Từ có một trực giác, biểu hiện của Đàm Mộc có liên quan rất lớn tới Thạch Diễm.

Bên cạnh Đàm Mộc cũng không có ai khác, hai người đi qua nói lại sơ lượt chuyện video với hắn. Đàm Mộc vốn là cao thủ máy tính, nghe có hacker xuất hiện ngược lại cảm thấy hứng thú, mắt cũng lóe sáng, rốt cuộc có chút thần thái.

Mọi người cùng nhau trở lại phòng nhỏ của Đỗ Diệm, Đàm Mộc xem qua một hồi, nói: “Kỹ thuật của đối phương rất cao, tôi phải đem máy tính về nghiên cứu thêm.”

“Được.” Giản Ngôn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, biết không thể có chuyện đơn giản như vậy.

Có chuyện này, mọi người cũng không còn hứng thú chơi đùa. Nhưng bọn họ không muốn làm những người khác mất hứng, bèn lên tiếng chào Hướng Dương rồi chuẩn bị rời đi trước.

Thấy điệu bộ này của bọn họ, Hướng Dương vội hỏi: “Sao vậy? Lại có manh mối mới?”

Thật ra không chỉ có Giản Ngôn và A Từ hoài nghi, mấy người Hướng Dương cũng biết rõ vụ án Doãn Trí Viễn vẫn chưa hoàn toàn xong xuôi. Chuyện về Mao Lôi còn rất nhiều điểm đáng ngờ, mọi người vẫn luôn lưu tâm. Chẳng qua, với thời gian dài làm cảnh sát, đã gặp qua không biết bao nhiêu chuyện, bọn họ càng tự khiến mình phải lạc quan hơn. Cho nên chỉ cần phá được án, chỉ cần có đột phá mới là bọn họ sẽ đi uống rượu chúc mừng. Thật ra chỉ là vì muốn động viên bản thân, không có ai thật sự thả lỏng cả.

“Tạm thời chưa có tiến triển mới, mọi người cứ vui chơi trước đi, chỉ cần chú ý canh chừng những người kia là được, có tin tức mới tôi sẽ thông báo cho mọi người.” Giản Ngôn nói tóm gọn.

Hướng Dương không hỏi thêm nữa.

Ba người ra tới cửa quán bar, Giản Ngôn nói: “Đầu Gỗ, chúng tôi đưa cậu về nhà trước nha?”

Đàm Mộc không biết đang suy nghĩ gì, sao cũng được gật đầu, đi theo hai người lên xe.

Giản Ngôn lái xe, hiện tại hắn không uống rượu nữa.

Thấy trạng thái của Đàm Mộc, A Từ hơi cau mày, sau khi lên xe liền lấy điện thoại ra nhắn cho hắn một tin ngắn: Đầu Gỗ, có phải anh gặp chuyện gì hay không?

Sau khi A Từ gửi xong tin nhắn, qua một hồi lâu mới nhận được tin của Đàm Mộc, nhưng không phải câu trả lời mà là hỏi ngược lại: A Từ, làm sao cậu biết mình thích đàn ông?

Trong lòng A Từ “lộp bộp” một cái, càng chắc chắn trạng thái của Đàm Mộc có liên quan đến Thạch Diễm. Nhưng rốt cuộc Thạch Diễm có phải người đàn ông tốt hay không, và cơ hội sống của Đàm Mộc có lệ thuộc vào Thạch Diễm hay không, hai chuyện này cậu đều không xác định được.

A Từ cắn môi, vuốt vuốt điện thoại, nhưng lại không biết phải trả lời như thế nào.

Một lát sau, A Từ ngẩng đầu nhìn Giản Ngôn, tựa như muốn tìm một chút gợi ý từ hắn, lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt vừa lo lắng vừa dịu dàng không tưởng nổi của đối phương. Trong lòng ấm áp, đột nhiên A Từ cảm thấy thuận theo tự nhiên có lẽ chính là điều tốt nhất.

Nghĩ tới nghĩ lui, A Từ cúi đầu nhắn lại cho Đàm Mộc: Tôi không biết tôi thích nam hay thích nữ, tôi chỉ thích Giản Ngôn.

Tuy đó chỉ là một tin nhắn, cũng không phải tin nhắn gửi cho Giản Ngôn, nhưng mặt A Từ vẫn đỏ lựng. Dừng một chút, cậu lại gửi thêm cho Đàm Mộc: Thật ra thích một người rất dễ xác định. Nếu như cậu vẫn muốn hắn, dầu cho xảy ra bất cứ chuyện gì, cậu vẫn luôn muốn điều tốt đẹp nhất cho hắn. Chỉ cần rời xa hắn, cậu sẽ cảm thấy rất khó chịu, đó chính là thích.

Sau khi gửi xong tin nhắn, A Từ lại ngẩng đầu cười với Giản Ngôn. Giản Ngôn ăn ý cười đáp lại, sau đó giảm tốc độ xe đến mức thấp nhất.

Thật lâu sau, Đàm Mộc mới đáp lại A Từ hai chữ: Cảm ơn.

A Từ hơi do dự, nhưng vẫn nhắn với Đàm Mộc: Người đó là Thạch Diễm à?

Lần này Đàm Mộc nhắn lại rất nhanh: Sao cậu biết?

Tuy chỉ là chữ viết không có ngữ khí, nhưng A Từ vẫn có thể cảm giác được sự kinh hãi của hắn. Chẳng qua, câu trả lời này đã cho thấy A Từ đoán đúng.

A Từ trả lời: Tôi thấy anh ta có ý với cậu. Nhưng nghe nói anh ta từng là người có tình cảm sâu nặng, chắc là vì sau đó bị tổn thương nên hiện tại không còn dám thật lòng đối đãi. Muốn có được lòng người này, chỉ sợ không dễ.

Đối với chuyện này, A Từ không biết nên dùng thái độ gì để cư xử. Hiện tại cứ dứt khoát nghe theo lời đề nghị của Giản Ngôn, khách quan hết mức có thể, không phát biểu ý kiến quá nhiều.

Thật ra A Từ cũng hiểu, ngay từ lúc Đàm Mộc hỏi ra câu hỏi kia đã chứng minh hắn thích Thạch Diễm. Nếu không thích đã không phiền não, càng không cần phải hỏi mình để chứng thực. Nhưng A Từ thật sự không ngờ, Đàm Mộc không phải trai thẳng sao? Sao lại đột nhiên chuyển biến nhanh như vậy? Thật là quái lạ. Cậu vốn dĩ còn tưởng, cho dù Đàm Mộc có thích nam thì chính hắn cũng không thể ý thức được, phải đợi Thạch Diễm bám chặt rất lâu, hắn mới có thể nghĩ về phương diện này. Thật không ngờ khúc gỗ này lại thông suốt nhanh như vậy.

Nhưng Đàm Mộc tiếp tục nhắn tới khiến cho A Từ càng thêm kinh hãi.

Đàm Mộc: Chúng tôi đã lên giường…

Nếu không phải A Từ đã quen giữ bình tĩnh khi gặp chuyện, thì có khi đã kêu lên ngay tại chỗ rồi. Đàm Mộc và Thạch Diễm mới gặp đâu chừng mấy tháng mà? Sao lại lên giường? Trong đầu cậu trực tiếp lóe lên câu “tình một đêm”, dùng với hai người này quả thật không còn gì hợp hơn.

Đàm Mộc chắc cũng thấy hơi ngại, ngay sau đó lại nhắn: Chính là cái đêm gặp mặt lần đầu tiên đó, hai chúng tôi đều uống say…

A Từ nhớ lại, sau ngày hôm ấy Đàm Mộc còn xin nghỉ vài ngày. Hiện tại xem ra, đương nhiên cũng là vì chuyện này.

Khi A Từ và Giản Ngôn ở bên nhau, cậu đã tìm hiểu một vài tư liệu, thấy ở trên mạng nói, người nam lần đầu làm chuyện này sẽ rất dễ bị thương. Cho nên, khi bọn họ vừa ở bên nhau, mỗi ngày đều bận phá án, tuy hai người ngủ cùng một cái giường, cả hai đều rất muốn nhưng không dám thật sự làm bước cuối cùng. Nhưng sau này khi đã phát sinh quan hệ, A Từ chỉ thấy hơi mỏi lưng đau chân một tí, không ảnh hưởng gì đến hoạt động bình thường. A Từ còn thấy trên mạng nói quá mức khoa trương.

Hiện tại so sánh với tình huống lúc đó của Đàm Mộc, A Từ mới hiểu được mình không bị thương đương nhiên là vì Giản Ngôn quá dịu dàng. Nhưng Đàm Mộc không giống, người như Thạch Diễm phong lưu thành thói, dễ gì có chuyện vừa gặp đã yêu một người nào đấy? E là hắn chỉ cảm thấy hứng thú với Đàm Mộc mà thôi, cho nên không thể dịu dàng như Giản Ngôn đối với cậu được. Lúc này mới dẫn đến chuyện Đàm Mộc phải xin nghỉ vài ngày để dưỡng thương.

A Từ đã từng trải, đương nhiên biết lần đầu sẽ rất đau nhức. Giản Ngôn đã dịu dàng như vậy mà cậu còn bị đau, đau đớn mà Đàm Mộc phải nhận không biết phải nghiêm trọng hơn cậu gấp bao nhiêu lần.

Nghĩ tới việc này, A Từ càng thấy ghét Thạch Diễm hơn. Cho dù Đàm Mộc có hơi ngốc, nhưng đó vẫn là anh em tốt của cậu. Đàm Mộc chưa từng tổn thương ai, đối với ai cũng rất tốt, gặp chuyện gì cũng sẽ nghĩ về mặt tốt, thậm chí trông thấy con gái thôi đã đỏ mặt. Một người đơn thuần thiện lương, sao có thể bị đối đãi thô bạo như vậy? Hơn nữa, nếu quả thật cả hai đều uống say, làm sao có thể xảy ra loại chuyện này? Thạch Diễm rõ ràng là cố ý, chí ít anh ta vẫn còn tỉnh táo!

Tuy A Từ có xót cho Đàm Mộc, nhưng nhìn phản ứng hiện tại của hắn, cậu lại không biết phải đối đáp thế nào. Cậu biết rõ chuyện tình cảm kiêng kỵ nhất là có bên thứ ba nhúng tay, và thường thì hiệu quả sẽ hoàn toàn trái ngược.

Vậy nên, cuối cùng A Từ chỉ có thể đáp: Dù anh có lựa chọn ra sao, chúng tôi sẽ vĩnh viễn ủng hộ anh. Nhưng anh phải nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng phải bảo vệ tốt chính mình.

Đàm Mộc: Cảm ơn cậu, A Từ. Tôi biết nên làm thế nào.

Rõ ràng tâm trạng Đàm Mộc đã tốt lên không ít, nhưng A Từ thì ngược lại.

Sau đó bọn họ không nhắn tin nữa, tới khi về đến nhà A Từ vẫn còn rầu rĩ không vui.

Hai người tắm rửa xong nằm trên giường, A Từ chủ động vùi mình vào lòng Giản Ngôn, nói ra chuyện của Đàm Mộc. Hiện tại cậu đã có một thói quen, trong lòng có chuyện gì cậu cũng muốn nói với Giản Ngôn, muốn được nghe ý kiến của Giản Ngôn. Với lại, Giản Ngôn hiểu Thạch Diễm hơn, quan hệ với Đàm Mộc cũng rất tốt. Có lẽ ý kiến của Giản Ngôn sẽ khách quan hơn.

Giản Ngôn nghe xong cũng nhíu mày, ôm chặt người vào lòng thêm một chút rồi mới nói: “Tuy Thạch Diễm rất hoa tâm, nhưng cũng không phải loại người thô bạo. Lúc ấy Đầu Gỗ xin phép nghỉ cũng không hẳn là vì bị thương nặng, có thể là do tâm lý cậu ta không chịu nổi. Trước hết em không nên nghĩ quá nhiều, Đầu Gỗ là người trưởng thành, tội phạm còn bắt được, chẳng lẽ không thể chịu trách nhiệm với chính tình cảm của mình sao? Em yên tâm, Đầu Gỗ cũng là anh em của anh, dù anh không muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm của bọn họ, nhưng nếu Thạch Diễm thật sự làm chuyện có lỗi với Đầu Gỗ, anh cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta. Có điều, việc này vẫn phải điều tra rõ ràng mới có thể kết luận.”

Nghe xong những lời Giản Ngôn nói, lo lắng trong lòng A Từ đã lập tức giảm đi rất nhiều. Càng quan tâm sẽ càng rối loạn, cậu quên mất Đàm Mộc đã là người trưởng thành, hoàn toàn có thể chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.

A Từ nhẹ nhõm trong lòng, nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ thì phát hiện tay Giản Ngôn bắt đầu không đứng đắn: “Vợ, anh ghen…”

“Hả?” A Từ sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm.

“Em cứ mãi quan tâm Đầu Gỗ như vậy, anh ghen.” Giản Ngôn nhắc lại, giọng điệu uất ức.

Biết rõ hắn giả bộ mà A Từ vẫn mềm lòng, bất đắc dĩ nói: “Em chỉ xem Đầu Gỗ là anh em thôi, vừa nãy không phải anh cũng nói Đầu Gỗ là anh em của anh? Anh còn nói nếu Thạch Diễm có lỗi với Đầu Gỗ, anh sẽ không bỏ qua cho Thạch Diễm?”

“Về lý thì anh hiểu, nhưng cái chuyện ghen tuông anh đâu thể khống chế được…” Giản Ngôn nghiêm túc nói, “Vợ, em phải đền cho anh.”

Vừa nói vừa ôm A Từ cạ cạ.

Cảm nhận được sinh lực cơ thể hắn, A Từ hơi đỏ mặt, từ chối không kiên quyết lắm: “Nhưng mà, ngày mai còn phải đi Trầm Ngư Sơn Trang…”

“Chuyện này em không cần lo.” Giản Ngôn biết A Từ đã thả lỏng, xoay người đè lên, “Chồng em tinh lực rất tốt, ngày mai chúng ta sẽ lái xe đi, em có thể thỏa sức ngủ nghỉ trên xe…”

Rốt cuộc cũng chủ động được một lần, Giản Ngôn phấn khích giày vò đến sau nửa đêm, cả hai đều say giấc nồng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN