Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ - Chương 85
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ


Chương 85


Doãn Thái trăn trở một hồi, đột nhiên bật cười nói: “Dù sao tôi cũng tiêu đời, nói cho các anh biết cũng chẳng sao.”

Giản Ngôn A Từ liếc nhìn nhau, không lên tiếng, yên lặng chờ Doãn Thái nói.

“Có thuốc lá không?” Doãn Thái hỏi.

Giản Ngôn rút ra một điếu thuốc, đốt lên đưa cho hắn.

“Cảm ơn.” Thái độ hắn lúc này lại hoàn toàn khác vừa rồi, ôn hòa hơn rất nhiều. Hút xong một hơi thuốc hắn mới ngẩng đầu hỏi Giản Ngôn, “Lúc mới thấy tôi có phải hai người cảm thấy rất lạ không? Thấy tôi quá xấu, không giống người Doãn gia?”

Giản Ngôn khẽ giật mình, đúng là lúc thấy Doãn Thái hắn đã có ý nghĩ như vậy. Doãn Qua lúc còn trẻ diện mạo quả không tệ, Doãn Trí Viễn và Doãn Đồng cũng rất có ngoại hình. Tuy Giản Ngôn không biết mẹ ruột của Doãn Thái, nhưng người như Doãn Qua muốn có tình nhân cũng không thể chọn người xấu. Cho nên, diện mạo Doãn Thái thực khiến hắn kinh ngạc.

Song Doãn Thái cứ hỏi thẳng ra như vậy, Giản Ngôn thật đúng là khó trả lời. Dù không thích Doãn Thái, hắn cũng không thể đáp “phải”.

Cũng may Doãn Thái không cần hắn trả lời, tự mình nói: “Doãn Qua cũng nghĩ như vậy. Ông ta nghi tôi không phải con ruột ông ta. Bắt đi làm giám định thì ổng lại nuối tiếc người kia, ha ha…”

Hắn gọi thẳng tên Doãn Qua, chắc hẳn quan hệ giữa hai cha con cũng không mấy tốt đẹp. Có điều tướng mạo hai người thực quá mức chênh lệch. Người như Doãn Qua có hoài nghi cũng là chuyện thường.

“Cho nên Doãn Qua luôn tỏ ra không ưa tôi. Dù Doãn Trí Viễn có làm ra bao nhiêu chuyện ngu xuẩn vẫn được yêu thương. Còn tôi bất kể có làm gì ông ta cũng không thèm đoái hoài.” Doãn Thái nói với vẻ vặn vẹo, cho thấy hắn đang cố kiềm nén nhưng trong lòng vẫn không cam.

Giản Ngôn khẽ giật mình: “Nhưng lúc đối mặt với truyền thông Doãn Qua luôn mắng nhiếc Doãn Trí Viễn. Còn anh lại luôn được ông ta khen ngợi.”

Doãn Thái nhìn hai người nói: “Chắc hai vị không xem tin tức giải trí?”

Giản Ngôn A Từ liếc nhìn nhau rồi lắc đầu, đúng là bọn họ không xem tin này.

“Gần đây nhất, Doãn Qua có khen tôi một cách trắng trợn trên truyền thông.” Doãn Thái cười lạnh một tiếng, nói: “Các vị nghĩ xem, nếu ông ta thật coi trọng tôi thì vì sao người kế thừa Doãn thị lại là Doãn Trí Viễn?”

Đây quả là một điểm đáng nghi, Giản Ngôn bèn hỏi: “Vậy thì tại sao ông ta lại đột nhiên thay đổi thái độ?”

“Tôi cũng muốn biết lắm chớ, thế nên tôi mới đi dò la.” Doãn Thái nói, “Tôi nghi có người để mắt tới Doãn gia. Doãn Qua muốn đẩy tôi ra làm bia đỡ cho Doãn Trí Viễn. Khó mà ngờ nha, Doãn Trí Viễn còn chết trước tôi nữa cơ, đúng là báo ứng, ha ha…”

Giản Ngôn nhìn sang A Từ, cả hai đều nghĩ đến đoạn video kia, lòng phát lạnh hỏi: “Vậy anh có tra được không?”

Doãn Thái lắc đầu, tiếc nuối nói: “Không có.”

Giản Ngôn rời khỏi phòng thẩm vấn mới sực nhớ ra, lần nữa đẩy cửa vào hỏi: “Vì sao anh cho người xóa bỏ video?”

Doãn Thái sững sờ, không hiểu hỏi lại: “Video gì?”

“Video ở Quán bar Già Lam. Tại sao anh muốn xóa nó đi?” Giản Ngôn hỏi lại.

“Quán bar Già Lam?” Doãn Thái nhăn mày, “Tôi không có xóa.”

“Không xóa?” Giản Ngôn lại ngồi xuống lần nữa, “Có chắc không?”

Doãn Thái cũng thay đổi sắc mặt: “Tôi chỉ nhờ người tra xem ngày hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nhưng tôi có tra được cái gì đâu. Tôi xóa cái gì chứ?”

“Không tra được gì cả?” A Từ kinh ngạc nhìn hắn.

Doãn Thái là người thông minh, lúc này cẩn thận suy nghĩ liền hiểu ra, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi: “Lý Tử Bình? Cậu ta mà dám…”

Nghe hắn nói giọng điệu này, Giản Ngôn ngẫm lại Lý Tử Bình vào lúc ấy, lắc đầu hỏi: “Anh nghĩ tại sao cậu ta lại phản bội anh?”

Quả nhiên cho tới nay Doãn Thái không nghĩ Lý Tử Bình sẽ phản bội mình, hắn hung tợn nghiến răng nghiến lợi: “Chó má, Lý Tử Bình đúng là con chó. Nếu ông đây không thương hại thì không biết nó đã chết tận đẩu đâu rồi. Bây giờ còn dám phản bội ông? Ông chơi chết…”

Cảm giác có hai luồng sáng chiếu tới, hắn mới sực nhớ đây là đồn cảnh sát, miễn cưỡng nuốt lại lời sau.

Giản Ngôn thoáng ngừng, nhưng vẫn nói với hắn một lời: “Anh cũng đâu có xem ai ra gì, làm sao người ta nhất mực với anh cho được? Ai thì cũng có danh dự của người ta, bất kể địa vị cao hay thấp.”

Doãn Thái cười nhạo, nói: “Đây là thế giới của kẻ mạnh và kẻ yếu. Không có bản lĩnh trèo lên thì phải chịu bị người ta giẫm dưới chân. Oán trách được cái gì? Chính tôi cũng không khác, thua là thua, không trách ai. Nhưng nếu cho tôi cơ hội…”

Hắn nói chưa dứt câu nhưng ý tứ được biểu đạt rất rõ. Giản Ngôn ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn đổi để tài: “Vừa nãy anh nói có thể có người để mắt tới Doãn gia, anh nghĩ sẽ là ai?”

“Viên thị.” Doãn Thái đáp không cần nghĩ.

“Viên thị?” A Từ liền hỏi, ” Nhưng quan hệ giữa Doãn thị và Viên thị không phải rất tốt sao? Vẫn luôn hợp tác với nhau, hơn nữa còn là thông gia…”

“Thông gia có là cái gì!” Có lẽ Doãn Thái cực kỳ thù hận Doãn thị, không thể thuận theo, “Mấy người chỉ biết mặt ngoài bọn họ hợp tác mà không biết đằng sau thực ra hai nhà vẫn luôn phá hoại việc làm ăn của nhau. Đơn cử như tôi biết năm nay Doãn Qua khiến Viên Triều An tổn thất ít nhất một trăm triệu.”

Dù đã biết hai nhà này không thể tốt như vẻ ngoài nhưng Doãn Thái vẫn khiến Giản Ngôn và A Từ rất kinh ngạc. Đây không chỉ đơn giản là bất hòa nữa.

Tiếc rằng Doãn Qua rõ ràng không tín nhiệm Doãn Thái nên có nhiều việc Doãn Thái cũng không biết.

Thẩm vấn Doãn Thái xong, hai người cùng nhau về văn phòng, tại cửa phòng bắt gặp một người đàn ông đeo kính.

“Giản đội trưởng.” Thấy Giản Ngôn về hắn ta vội chào đón.

Người này có vẻ ngoài nho nhã lịch sự, vừa trông thấy Giản Ngôn liền sáng mắt. A Từ nhăn mày.

“Bác sĩ Trần.” Giản Ngôn cất tiếng chào, vội vàng giới thiệu với A Từ, “Vị này là Bác sĩ Trần, là bác sĩ tâm lý cao cấp nhất nước, anh mời đến để nói chuyện với Đường Nhạn.”

Đoạn nói với Bác sĩ Trần: “Đây là A Từ, người yêu tôi.”

Bác sĩ Trần thoáng nhìn A Từ, ánh mắt lóe lên chút “quả nhiên” và “chòng ghẹo”: “Cảnh sát A Từ, rất hân hạnh được biết cậu. Hai người rất xứng đôi, Giản đội trưởng có phúc lớn.”

A Từ không ngờ Giản Ngôn sẽ nói tuột ra như vậy. Trước ánh mắt của Bác sĩ Trần, A Từ đỏ mặt nắm lấy tay Giản Ngôn: “Chào anh, Bác sĩ Trần.”

Giản Ngôn lại không biết chuyện nho nhỏ vừa xảy ra giữa hai người, hắn nóng vội hỏi Bác sĩ Trần: “Anh nói chuyện với Đường Nhạn chưa? Kết quả thế nào?”

“Mấy nay tôi đã gặp cô ta nhiều lần.” Bác sĩ Trần nói, “Vấn đề của cô ta rất nghiêm trọng. Tôi nghi cô ta thường xuyên bị khống chế tư tưởng bởi một cao thủ tâm lý học.”

“Khống chế?” Giản Ngôn sửng sốt, chuyện này cũng không dễ làm.

“Phải, cao thủ tâm lý học này có quan hệ rất không bình thường với cô ta. Cô rất tin tưởng hắn, đồng thời cũng rất cố gắng tránh né hắn. Cô ta muốn bảo vệ người này.” Bác sĩ Trần suy ngẫm rồi bổ sung, “Nếu không nhờ người này, cô ta trải qua nhiều chuyện như vậy có lẽ đã sớm không chịu nổi. Cá nhân tôi cho rằng hành vi giết người của Đường Nhạn là do người khác bày ra.”

“Người nọ là ai, Bác sĩ Trần có hỏi ra không?” Bác sĩ Trần có cùng phán đoán với A Từ nên khi nghe xong Giản Ngôn rất sốt ruột.

“Vẫn không có.” Bác sĩ Trần lắc đầu nói, “Đường Nhạn có tâm phòng bị rất nặng. Người nọ gần như đã tẩy não cô ta, muốn hỏi cũng không dễ.”

Giản Ngôn cau mày: “Không còn cách nào sao?”

“Đương nhiên là có nhưng phải cần thêm thời gian.” Bác sĩ Trần nói, “Thật ra Đường Nhạn đã có chút nghi hoặc đối với vị bác sĩ này. Bằng không, cô ta sẽ không vô thức lộ ra người này.”

“Làm phiền Bác sĩ Trần.” Giản Ngôn nói.

“Không phiền, là việc của tôi.”

Sau khi tiễn Bác sĩ Trần, Giản Ngôn liền quay lại văn phòng bảo Thẩm Băng Niệm phụ trách điều tra những người có qua lại thân thiết với Đường Nhạn.

Sau rồi hai người mới cùng đi tới công ty Doãn thị tìm Lý Tử Bình.

Lý Tử Bình rất bình tĩnh khi thấy hai người tới, dường như có chuẩn bị trước.

Cậu ta để lộ thông tin kia vốn là vì chờ đến ngày này.

“Cậu cố tình hả?” Giản Ngôn vừa đến đã hỏi.

“Phải.” Lý Tử Bình thản nhiên thừa nhận, “Doãn Thái căn bản không xem tôi là người, từ lâu tôi đã oán ghét hắn. Nhưng với tình tình của Doãn Thái, nếu tôi trực tiếp từ chức rời đi thì không chết cũng phải lột da, chớ nói chi đi làm ở công ty khác. Chỉ cần hắn qua loa mở lời đã không ai dám nhận tôi. Cho nên tôi chỉ có thể kéo hắn xuống, vậy mới có con đường sống.”

Dừng một chút, cậu ta nói: “Đối phó Doãn Thái chỉ là hành động bất đắc dĩ. Nhưng nếu Doãn Thái trong sạch tôi đương nhiên không làm gì được hắn, vậy nên đó cũng là trừng phạt đúng tội. Tôi không áy náy.”

“Chúng tôi không quan tâm việc cậu táy máy tay chân với công ty hắn.” A Từ nhìn chằm chằm Lý Tử Bình, nói: “Tôi chỉ muốn biết vì sao cậu để Trần Hạo Bác xóa bỏ đoạn video trong quán bar Già Lam. Trong đoạn video đó rốt cuộc có cái gì?”

Giản Ngôn nôn nao, lại nghe Lý Tử Bình nói: “Thực ra trong video đó chả có gì sất, chỉ là một đoạn quay rất bình thường trong quán bar mà tôi tùy tiện tìm thôi. Sở dĩ tôi cho người xóa đi là vì muốn để lại dấu vết ở chỗ đó. Tôi vốn muốn đối phó Doãn Thái nên bất cứ chuyện gì có dính dáng đến hắn tôi đều tìm cách lưu lại.”

Lý Tử Bình không biết chỗ Đỗ Diệm đã có đoạn video kia nên cậu ta nói năng thẳng thắn hào hùng lắm. Nhưng Giản Ngôn và A Từ nghe xong liền biết cậu ta nói dối.

Song Giản Ngôn và A Từ không vạch trần lời lẽ bừa bãi của cậu ta.

Gặp Lý Tử Bình xong hai người lại trùng hợp đụng mặt Hứa Thư Hòa trong thang máy. Hôm nay Hứa Thư Hòa trông bình thường đi nhiều, chỉ lịch sự lên tiếng chào hai người, không khiêu khích cũng không nói hươu nói vượn.

Giản Ngôn A Từ cảm thấy không quen lắm.

Trước khi đi đột nhiên Hứa Thư Hòa gọi họ lại: “Hai vị cảnh sát, tôi có một tin tức khá hữu ích cho hai vị.”

Giản Ngôn dừng chân, không mấy tin tưởng hỏi: “Tin tức gì?”

Hứa Thư Hòa muốn nói lại thôi: “Có liên quan đến Đường Nhạn.”

Giản Ngôn A Từ liếc nhìn nhau, nghiêm túc hỏi: “Tin gì về Đường Nhạn?”

Hứa Thư Hòa nhìn bọn họ, trông như có chuyện không tiện nói, ấp úng một chập lại không thốt được câu nào hoàn chỉnh.

Điều này không giống phong cách Hứa Thư Hòa.

A Từ nhìn hắn một cái, chợt nói: “Nói hết những điều anh biết đi, tôi với anh trao đổi bí mật được không?”

“Bí mật gì?” Hứa Thư Hòa sáng mắt, nhìn A Từ chăm chăm.

“Liên quan tới Thượng Tỉnh.” A Từ nhếch mày nói.

Khắc này biểu lộ trên mặt Hứa Thư Hòa rất đặc sắc, vừa vui mừng vừa đợi mong, lại có chút buồn bã…

Song rốt cuộc hắn vẫn đồng ý: “Chúng ta tìm nơi khác nói chuyện.”

“Không phải các vị muốn biết rốt cuộc Đường Nhạn đã trộm cái gì từ công ty Viên thị sao?” Lần này Hứa Thư Hòa không có hứng thú đùa dai, trực tiếp đi vào vấn đề, “Thực ra cô ta không chỉ trộm đi cơ mật công ty.”

“Vậy còn trộm cái gì?” Giản Ngôn hỏi ngay.

“Còn có một phần văn kiện tư nhân của Viên Triều An.” Hứa Thư Hòa nói, “Nội dung cụ thể là gì thì tôi không biết. Nhưng văn kiện của Viên Triều An và cơ mật công ty bị mất đi cùng một lúc nên ông ta nghi ngờ Đường Nhạn lấy cắp. Lúc ấy, Viên Triều An đã âm thầm sai người đi giết Đường Nhạn. Đường Nhạn bất đắc dĩ mới phải trốn ra nước ngoài.”

“Vô tình tôi phát hiện được hành vi của trợ lý Viên Triều An nên mới biết chuyện này. Nhưng sau lưng Đường Nhạn cũng có người, cô ta trốn đi thì văn kiện lại biến mất. Việc này khiến Viên Triều An lo lắng một thời gian dài. Sau này, Đường Nhạn biến thành Đường Hạc trở về. Trực giác tôi thấy cô ta có vấn đề nên lúc cô đến tìm tôi, tôi cũng thuận theo đó mà giúp cô vào Doãn thị.”

“Tuy bề ngoài Doãn thị và Viên thị có mối quan hệ hợp tác nhưng lại âm thầm tranh đấu gay gắt. Vậy nên dù việc Đường Nhạn vào Doãn thị khiến Viên Triều An sinh lo cũng không dám tùy tiện ra tay. Đương nhiên điều quan trọng nhất là Viên Triều An cũng không biết thân phận thật của Đường Nhạn. Bằng không, Đường Nhạn sẽ không sống được tới ngày nay.”

“Tôi thừa nhận tôi có tính toán khi đưa Đường Nhạn vào Doãn thị. Món đồ có thể khiến Viên Triều An bất an chắc hẳn không đơn giản. Đàn ông mà, có ai không muốn gầy dựng sự nghiệp. Nếu tôi lật đổ được Viên thị thì đó cũng là một việc rất đáng tự hào, lợi ích đương nhiên càng nhiều. Thế nên tôi cũng âm thầm để mắt Đường Nhạn, muốn biết rốt cuộc lúc trước cô ta đã trộm đi thứ gì. Nhưng vì Đường Nhạn quá cảnh giác nên tôi vẫn mãi không thành công. Đây cũng là nguyên nhân tôi giúp Đường Nhạn giấu diếm hồi Doãn Trí Viễn chết. Tôi nghĩ có thể thu được nhiều tin tức hơn từ cô ta. Nhưng mà, tôi chẳng được cái gì cả….”

Hứa Thư Hòa thở dài nói: “Tôi muốn nói các vị biết việc Doãn Trí Viễn chết không chỉ đơn giản là Đường Hạc báo thù không thôi. Trong tay Đường Nhạn còn có thứ quan trọng hơn, các vị nên thẩm tra lại Đường Nhạn.”

“Anh còn giấu chúng tôi chuyện gì không?” Giản Ngôn nhìn hắn đăm đăm, hỏi.

Hứa Thư Hòa nóng nảy: “Lần này thực không có, lời tôi nói toàn là sự thật. Các vị phải mau mau đi hỏi Đường Nhạn, còn phải chú ý an toàn cho cô ta.”

Giản Ngôn hơi đổi sắc mặt, đứng lên: “Được, tôi tạm tin anh lần này.”

A Từ cũng mau đi theo ra ngoài, Hứa Thư Hòa càng sốt ruột: “Các vị…”

A Từ ngoảnh lại mỉm cười với dáng vẻ nôn nóng của Hứa Thư Hòa: “Muốn biết bí mật của Thượng Tỉnh?”

Hứa Thư Hòa cắn răng, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.”

A Từ suy ngẫm rồi nói: “Vậy tôi cho anh biết bí mật lớn nhất của hắn nha.”

Hứa Thư Hòa sáng mắt, hấp tấp nhìn A Từ.

“Nếu như anh thực sự thích Thượng Tỉnh thì nhất định phải giữ hắn lại.” A Từ nói, “Bằng không, nói không chừng ngày nào đó hắn sẽ không còn tăm hơi.”

Hứa Thư Hòa: “… Chỉ vậy thôi?”

A Từ bật cười: “Chỉ vậy.”

“Cậu…” Hứa Thư Hòa tức nổ phổi.

A Từ đi đến thang máy lại ngoảng đầu nhìn Hứa Thư Hòa, rất nghiêm túc nói: “Nhớ kỹ lời tôi nói, tôi thực sự không gạt anh.”

Nhìn cửa thang máy đóng lại, Hứa Thư Hòa hung hăng lật đổ bàn trà xuống đất, cả giận nói: “Chơi tôi hả? Mấy người sẽ hối hận!”

…….

“Thượng Tỉnh kia rốt cuộc lai lịch thế nào?” Trong thang máy, Giản Ngôn khó hiểu hỏi A Từ.

“Hắn nói hắn đến từ tương lai.” A Từ đáp, “Em không hỏi quá nhiều, vì hắn từng nói hễ tìm được đồ mình muốn hắn sẽ đi ngay.”

Dừng một chút, Giản Ngôn cười nói: “Tiếc là Hứa Thư Hòa không hiểu được ý em nói.”

“Đó là chuyện của hắn. Em nói được như vậy là quá nhiều.” A Từ đáp rồi chuyển đề tài, “Anh nói xem văn kiện trong tay Mao Lôi liệu có phải là phần văn kiện mà Đường Nhạn đã trộm từ Viên Triều An?”

“Vừa nãy anh cũng nghĩ đến.” Giản Ngôn gật đầu, “Doãn Thái nói chỗ mà Mao Lôi hiện ở đã từng là nơi ở của Đường Nhạn. Rất có thể Đường Nhạn đã giấu đồ trộm ở đó. Sau này Mao Lôi phát hiện mới dẫn tới họa sát thân.”

“Dạ, hiện tại mọi thông tin đã được kết nối, mất chốt nằm ở phần văn kiện đấy.” A Từ thở dài, “Hung thủ giết Mao Lôi vẫn chưa bắt được, chắc có người ở phía sau giúp hắn. Liệu đó có phải là Viên Triều An?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN