Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ - Chương 92: Hết chính văn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ


Chương 92: Hết chính văn


Vụ án lần này liên lụy khá nhiều người, Giả Đình và Hạ Dự chắc chắn đều xong đời nên không cần nói tới. Nhưng nó có liên quan đến không ít quan chức, chuyện tiếp theo bọn Giản Ngôn cũng không thể mó tay vào, phía trên đã trực tiếp thành lập tổ chuyên án.

Giản Ngôn tranh thủ đưa A Từ về Phong Thành một chuyến để báo lại tin này cho cha mẹ.

“… Chuyện là thế, thật ra có một vấn đề cho tới nay con vẫn không hiểu. Giả Đình hại chết cha mẹ, vì sao phải giữ lại mạng cho con…”

Thấy Giản Ngôn đang liên miên lải nhải trước mặt cha mẹ, A Từ tránh mặt theo bản năng. Cậu hồi tưởng lại tình cảnh mình gặp Trâu Hồng Thạc ngày đó.

Cậu đã hỏi Trâu Hồng Thạc vì sao phải giao vụ án Chu Mộng cho Tổ trọng án.

……..

Trước tiên Trâu Hồng Thạc còn chưa chịu nói, A Từ không kiên nhẫn được nữa: “Ngày Chu Châu rời khỏi Khê Lăng, chúng tôi có đi viếng Chu Mộng, đúng lúc đó còn trông thấy Giả Đình từ mộ viên đi ra. Ngài đừng nói một bộ trưởng như ông ta rảnh đến nỗi đi tới đó để tản bộ?”

Nghe vậy, Trâu Hồng Thạc không thể không thừa nhận: “Phải, Giả Đình là Chu Mộng đã từng quen nhau, hai người là tình cũ. Cho nên ngày đó nhìn thấy Chu Mộng chết trước mặt mình, ông ta có hơi kích động, mới trực tiếp gọi điện cho Giản Ngôn.”

“Chỉ đơn giản như vậy?” A Từ phe phẩy tấm ảnh gia đình Giản Ngôn và ảnh chụp hồi trẻ của Chu Mộng trước mặt Trâu Hồng Thạc.

Trâu Hồng Thạc biến sắc: “Cậu biết được chuyện gì?”

“Mẹ Giản Ngôn và Chu Mộng hồi trẻ có bề ngoài rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt.” A Từ nói, “Giả Đình sẽ không phải vì yêu mà sinh hận đó chứ?”

“Nói năng hàm hồ!” Trâu Hồng Thạc nóng nảy, “Không có chuyện đó.”

“Trâu cục.” A Từ nhìn ông đăm đăm, “Ngài từng nói tôi có thể tin tưởng ngài. Thế nhưng, đến lúc nào rồi mà ngài vẫn không chịu nói thật với tôi, ngài bảo tôi làm sao tin tưởng?”

Trâu Hồng Thạc biến sắc một hồi mới hòa hoãn lại: “Nếu Giả Đình thật sự thích mẹ Giản Ngôn, thì càng không có chuyện ông ta hãm hại bà ấy.”

“Cũng vì trong lòng ngài luôn có ý nghĩ này, nên nhiều năm qua ngài vẫn không thể hoài nghi ông ta?” A Từ lập tức nhìn thấu tâm lý Trâu Hồng Thạc, “Giản Ngôn từng cho tôi biết, năm đó lúc khởi hành, cha mẹ anh ấy đã lâm thời sửa lại chuyến bay. Hơn nữa, mẹ Giản Ngôn đột xuất quyết định đi cùng, vốn dĩ hành trình chỉ có một mình cha Giản Ngôn. Liệu ngài có nghĩ rằng, thật ra người Giả Đình muốn hại chỉ có cha Giản Ngôn, việc mẹ Giản Ngôn chết nằm ngoài dự tính của ông ta. Cho nên nhiều năm qua, ông ta vẫn không thể ra tay với Giản Ngôn. Bời vì đôi mắt Giản Ngôn rất giống mẹ.”

Trâu Hồng Thạc khẽ giật mình, dường như ông chưa từng nghĩ tới điều này, chần chừ một chút mới hỏi: “Không phải ta không điều tra, nhưng ta không tìm được bất kỳ chứng cứ nào để chứng minh cái chết cha mẹ Giản Ngôn có liên quan đến Giả Đình. Thậm chí còn không có chứng cứ chứng minh cái chết của họ không phải do tai nạn.”

A Từ không nói ra chuyện về chiếc máy bay đó, chỉ cố chấp đáp: “Tôi không cần biết đó có phải tai nạn hay không. Tôi chỉ muốn biết gút mắc tình cảm giữa ba người họ.”

Trâu Hồng Thạc rốt cuộc vẫn nói: “Giả Đình vốn là bạn ta, Giản Nguyên cũng là bạn ta. Cả hai đều là thiên tài thương nghiệp, đúng lúc đều đang tìm người hùn vốn lập nghiệp nên ta mới giới thiệu hai người với nhau.”

Nói tới đây, mắt ông ánh lên vẻ hối hận: “Khi ấy, cha mẹ Giản Ngôn đã kết hôn rồi. Ta làm sao cũng không ngờ Giả Đình sẽ thích mẹ Giản Ngôn. Người như hắn vốn thích hưởng thụ, quan điểm đạo đức kém, lại còn tự phụ. Vậy nên, ông ta cũng không thèm che giấu tình cảm của mình, bị mẹ Giản Ngôn nhận ra được. Lúc bà ấy tán gẫu với vợ ta đã nói ra chuyện này. Sau khi nghe xong ta rất tức giận, bèn đi tìm Giả Đinh lý luận.”

“Hai ta đàm phán thất bại, ta mới buộc hắn rời đi.” Trâu Hồng Thạc thở dài, “Con người ông ta quá tự phụ, trong cơn nóng giận đã “bỏ thương theo chính”. Và cũng chính vào lúc đó, ông ta đã quen được Chu Mộng. Thấy hai người tình đầu ý hợp, ta nghĩ là Giả Đình đã từ bỏ nên mới tiếp tục qua lại với ông ta. Song không ngờ, cuối cùng bọn họ vẫn không thể tiến tới.”

A Từ hừ một tiếng: “Ngay cả ngài cũng không nhận ra Chu Mộng rất giống mẹ Giản Ngôn?”

Trâu Hồng Thạc cúi đầu nói: “Không phải ta không nhận ra, nhưng mà…”

Cuối cùng ông cũng không tìm được cái cớ nào để thanh minh cho mình. Ông đã nhận ra, chẳng qua ông thấy cho dù Giả Đình có tìm thế thân thì vẫn tốt hơn so với việc ông ta dây dưa với mẹ Giản Ngôn như trước.

A Từ nói: “Tôi có hỏi qua Chu Tây. Sau này Chu Mộng biết được mình chỉ là thế thân nên mới tự sa ngã, không muốn yêu đương đàng hoàng nữa. Có điều, lúc đấy tôi không biết người Chu Tây nói là Giả Đình.”

Trâu Hồng Thạc trầm mặc, nghĩ đến cuộc sống sau đó của Chu Mộng và cả cái chết của cô, ông cũng thấy rất đau buồn.

“Nhưng mà, chuyện cậu nói Giả Đình muốn hại cha mẹ Giản Ngôn, ta vẫn không tin.” Một lát sau, Trâu Hồng Thạc lại nói, “Năm cha mẹ Giản Ngôn gặp nạn, Giả Đình không có trong nước. Vả lại, sau đó Tập đoàn Tố Nguyên được bán với giá tốt cũng có không ít công lao của ông ta. Những năm về sau, ông ta cũng thường âm thầm giúp đỡ Giản Ngôn.”

“Tập đoàn Tố Nguyên bán đi thì cần gì đến Giả Đình?” A Từ sững sờ.

“Ông ta vốn quen biết không ít người trong giới kinh doanh, hỗ trợ giật dây dắt mối. Hơn nữa, ta vốn không biết mấy chuyện này, rất nhiều chuyện ông ta phải giúp đỡ xử lý.” Trâu Hồng Thạc nói.

A Từ thở dài một hơi: “Ngài biết không? Hàng năm vào ngày giỗ cha mẹ Giản Ngôn, Giả Đình luôn tới Phong Thành thăm viếng. Không phải sinh nhật, không phải thanh minh, không phải ngày đặc biệt, mà chính là ngày giỗ!”

Trâu Hồng Thạc ngây ngẩn cả người.

Thật lâu sau, ông mới nói: “Bất kể thế nào, khúc mắc tình cảm giữa cha mẹ Giản Ngôn và Giả Đình, cậu biết cũng được nhưng đừng nói với Giản Ngôn. Nó mà biết sẽ rất đau lòng.”

“Được.”

……..

“Vợ? A Từ?” Giản Ngôn gọi mấy tiếng A Từ vẫn không phản ứng, hắn trực tiếp tới gần hôn cậu một cái, “Em đang nghĩ gì? Xuất thần thế?”

“Không có gì.” A Từ hoàn hồn, lắc đầu. Cậu nhìn lên mộ bia cha mẹ Giản Ngôn, “Chỉ là em không ngờ vụ án này lại thuận lợi như vậy.”

“Đúng vậy.” Giản Ngôn đứng sóng vai bên cậu, “Có thể cha mẹ trên trời có linh thiêng, cũng không chịu nổi hành vi của Giả Đình.”

“Thật ra đều nhờ anh mới có thể thuận lợi như vậy.” A Từ nói, “Nhờ anh đã vô tư giúp đỡ Lão Mã với chị dâu, nên mới có thể lấy được phần ghi âm và văn kiện trong tay Doãn Qua. Nhờ vào sự thông minh của anh mới có thễ ngay trong lúc điều tra vẫn tìm hiểu được quan hệ giữa Giả Đình và Hạ Dự. Nhờ…”

“Nhờ có một người vợ tốt nên vận khí anh mới tốt như vậy.” Giản Ngôn cười cắt ngang lời A Từ, “A Từ, may mắn lớn nhất đời anh chính là có được em.”

Mặt A Từ hơi ửng đỏ.

Có lẽ trong cõi u minh thật sự có thiên ý. Lần này vận khí cũng rất tốt, ngay lúc Giả Đình còn chưa đành lòng ra tay với Giản Ngôn, thì bọn họ đã lấy được chứng cứ, chuyện này mới có thể vạch trần nhanh như vậy. Bằng không dựa vào thủ đoạn của Giả Đình, bọn họ quả không chắc có thể đối phó được ông ta. Nhưng đó có phải là vận may hay không cũng không quan trọng, đạt được kết quả tốt là được.

“Đi thôi.” Giản Ngôn nắm tay A Từ, cùng nhau ra khỏi nghĩa trang, “Anh luôn có cảm giác dường như mọi người còn đang giấu anh chuyện gì.”

A Từ vội lắc đầu: “Thật sự không có.”

……..

Sau khi trở về Khê Lăng, người trong tổ lại tìm cơ hội đến quán bar Già Lam vui chơi một đêm.

Tâm trạng Giản Ngôn rất phức tạp, đêm nay ai mời uống cũng không chối từ, sau đó quả thật đã say khước. Cả người hắn bám sát A Từ, một khắc cũng không muốn rời xa.

Đến khi đưa được Giản Ngôn về nhà, A Từ đã mệt không chịu nổi.

Vất vả lắm mới sắp xếp ổn thỏa cho Giản Ngôn, A Từ vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi điện thoại đã réo vang.

A Từ cầm điện thoại mang ra ban công, thấy tên Thượng Tỉnh vội vàng nhận máy: “Thượng Xử?”

“A Từ, bây giờ cậu có rảnh không? Tôi có việc đang cần cậu giúp?” Thượng Tỉnh vội đáp.

A Từ hơi không muốn đi: “Đã trễ lắm rồi…”

“Cậu quên cậu còn nợ tôi một lần sao?” Giọng Thượng Tỉnh không mấy vui vẻ, “Thôi đi, nếu cậu thật sự không muốn đến, tôi cũng không miễn cưỡng.”

Tóm lại thiếu nợ ân tình người khác cũng không tốt, A Từ hơi chần chừ nhưng vẫn đáp: “Anh gửi địa chỉ qua cho tôi.”

Cúp máy, A Từ lại đi vào phòng ngủ để nói với Giản Ngôn một tiếng, ngờ đâu hắn đã ngủ rất ngon rất an bình, A Từ không đành lòng đánh thức hắn. Hơn nữa, Giản Ngôn đã say rồi, phỏng chừng cho dù có đánh thức cũng bằng thừa.

A Từ hôn lên trán Giản Ngôn một cái mới rời đi.

Sáng hôm sau Giản Ngôn bị điện thoại đánh thức, hắn cứ tưởng đó là chuông báo thức, mắt không mở đưa tay nhấn tắt.

Say rượu khiến đầu óc hắn không được tỉnh táo, nhưng vẫn theo thói quen sờ sang bên cạnh, song lại không sờ được gì.

Giản Ngôn sửng sốt, đột nhiên mở bừng mắt, trên giường chỉ còn một mình hắn, A Từ căn bản không có mặt.

Sau khi hai người ở bên nhau, sáng sớm A Từ sẽ thường xuyên nấu cháo, nhưng khi nấu xong A Từ sẽ nằm lại ngủ một lát. Giản Ngôn nghĩ A Từ chẳng qua chỉ rời giường nấu cháo thôi, hắn cất giọng gọi: “Vợ ơi?”

Không có tiếng ai đáp lại, trong phòng rất yên tĩnh, phòng bếp cũng vậy, phòng vệ sinh cũng thế.

Giản Ngôn đột nhiên ngồi ngay dậy, gia tăng âm lượng: “Vợ! A Từ?”

Vẫn không có ai đáp lại! A Từ căn bản không có ở nhà!

Đêm qua hắn uống quá say không nhớ được gì. Nhưng áo ngủ của mình chắc chắn là A Từ mặc cho, thế nên đêm qua A Từ có về nhà. Vậy còn bây giờ em ấy đi đâu rồi?

Giản Ngôn đi lấy điện thoại để gọi cho A Từ.

Hắn vừa cầm điện thoại lên đã có cuộc gọi tới.

Là một dãy số xa lạ, Giản Ngôn thấy bất an trong lòng, vội vàng nhận: “Alo?”

“Là Giản đội trưởng à?” Đối phương sử dụng giọng biến âm vô cùng khó nghe, căn bản không phân biệt được nam hay nữ.

“Ai đấy?” Giản Ngôn nén lo lắng, cố bình tĩnh hỏi.

“Đừng hỏi tôi là ai.” Giọng quái dị nói, “A Từ đang trong tay tôi, anh muốn mạng cậu ta sao?”

Giản Ngôn trong nháy mắt rơi vào hầm băng, song giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Dựa vào cái gì tôi phải tin anh? Tôi với anh có thù oán gì…”

“Người cậu đắc tội còn ít à? Cậu có tin là…” Quả nhiên đối phương không hề sợ hãi, “Mạng A Từ phụ thuộc vào một ý niệm của anh, nếu muốn cứu cậu ta hãy đơn độc đến nơi hẹn, không được báo cảnh sát, không được mang trợ thủ, cũng không được giở trò. Nếu anh dám mưu tính bất cứ chuyện gì, tôi sẽ cho cậu ta nổ thành mảnh vụn. Địa chỉ tôi sẽ gửi cho anh, trong vòng một tiếng mà anh không đến, thì đừng có trách tôi không khách sáo.”

Nói xong đối phương trực tiếp ngắt máy, sau đó nhanh chóng có tin nhắn gửi tới, nội dung là một dòng địa chỉ.

Giản Ngôn xem xét, hắn đến được chỗ đó nhanh nhất cũng phải mất năm mươi phút.

Giản Ngôn nhanh nhảu mặc lại bộ quần áo hôm qua, cầm chìa khóe xe đi ra ngoài.

Thời điểm lái xe Giản Ngôn vẫn còn đang suy nghĩ. Hẳn là hắn phải gửi dãy số cho Đàm Mộc để cậu đi thăm dò đối phương rốt cuộc là ai, hẳn là hắn phải gọi điện cho Trâu Hồng Thạc để ông sắp xếp người đi tiếp viện, và còn…”

Nhưng thực tế hắn lại không làm gì cả.

Hắn thừa nhận mình bị đối phương dọa sợ.

Cứ gặp chuyện liên quan đến A Từ là hắn không thể bình tĩnh, không thể đánh cược được.

Địa chỉ người kia đưa là một tòa biệt thự ở vùng ngoại ô, xung quanh không có bóng người.

Lúc Giản Ngôn tới nơi là vừa đủ năm mươi phút đồng hồ.

Hắn vừa bước xuống xe đối phương đã gọi tới, rõ là có thể nhìn thấy hắn, nói thẳng: “Theo lời tôi nói, anh vào cửa rồi đi theo con đường nhỏ ở bên trái…”

Cuối cùng dựa theo chỉ thị của đối phương, Giản Ngôn đứng trước một căn phòng đen như mực.

“Tốt, anh đẩy cửa đi vào đi.” Giọng kia nói.

Giản Ngôn đẩy cửa bước vào, trong phòng cũng tối đen như mực, chỉ có một bóng đèn u ám ở giữa chiếu vào một người đang bị trói.

Đó là A Từ!

Cậu bị xích sắt trói cả tay và chân, miệng bị nhét một đống vải rách, thấy Giản Ngôn tới mắt cậu liền sáng lên, sau đó cậu lại lắc đầu ra hiệu bảo hắn rời đi.

Giản Ngôn sao có thể bỏ đi? Trước đó hắn còn nghĩ chuyện này có phải trò đùa dai hay không. Nhưng bây giờ trông thấy tình trạng A Từ làm hắn như muốn điên, sao có thể mặc kệ A Từ cho được?

Giản Ngôn nhìn quanh bốn phía, trong phòng rất yên tĩnh, chung quanh tối đen không nhìn rõ thứ gì.

Người kia cũng không lên tiếng nữa.

Giản Ngôn mặc kệ, trước tiên hắn chạy tới gỡ đồ trên miệng A Từ xuống. Sau đó xem xét dây xích trên tay A Từ, phát hiện đã bị khóa lại, không có chìa khóa sẽ không mở được.

A Từ vừa được gỡ miệng đã tranh thủ nói: “Anh tới làm gì, đi mau…”

Ngay sau đó đã bị giọng nói khó nghe cắt ngang: “Giản đội trưởng! Trên người A Từ có bom nổ chậm, anh có thấy không?”

Tiếng nói vang lên trong phòng, nhưng xung quanh quá tối nên hai người nhìn quanh phòng cũng không thấy được ai.

Giản Ngôn vội vàng kiểm tra người A Từ, quả nhiên tìm thấy một quả bom nổ chậm ở sau lưng, chỉ còn sáu phút nữa là nổ.

Giản Ngôn sốt ruột, cất giọng: “Tôi đã tới theo yêu cầu của anh, không phải anh nói chỉ cần tôi tới sẽ tha cho A Từ sao? Bây giờ anh thả em ấy ra đi chứ?”

Giọng kia đáp: “Vội gì chứ? Tôi cho anh thêm một cơ hội cuối cùng. Anh với A Từ, chỉ có một người được sống, anh suy nghĩ cho kỹ. Nếu như anh bằng lòng chết thay cho cậu ta, thì hãy đưa bom sang trên người anh. Còn nếu như anh không muốn, bây giờ anh có thể đi, tôi sẽ không cản anh.”

Giản Ngôn không cần nghĩ đã lấy bom đặt lên người mình, “Bây giờ được rồi chứ?”

“Còn năm phút.” Giọng kia nói, “Nể tình anh có thành ý như vậy, tôi cho anh bốn phút để trò chuyện với A Từ. Muốn nói gì thì tranh thủ nói, đến một phút cuối tôi sẽ cho anh chìa khóa.”

Giản Ngôn càng vội hơn, còn định nói gì thì chợt thấy A Từ nháy mắt với mình một cái.

Giản Ngôn sững sốt, thở một hơi lấy lại bình tĩnh.

Hắn nhìn A Từ, nói: “Vợ, anh thật sự rất yêu em, muốn được sống bên em trọn đời.”

A Từ ngây người, Giản Ngôn đột nhiên thò tay vào túi quần móc ra một cái hộp. Hộp mở ra, bên trong là đôi nhẫn bạch kim kiểu dáng đơn giản.

Giản Ngôn chợt quỳ một gối xuống, nói: “Nhẫn này anh đã âm thầm làm từ rất lâu, ngày nào cũng mang theo bên mình. Anh vốn tưởng tượng rất nhiều cách thức cầu hôn, nhưng vẫn không thấy hài lòng. Song bây giờ nếu không nói ra có thể sẽ không còn cơ hội nữa. Vậy nên, A Từ, em có bằng lòng sống bên anh cả đời không? Mặc dù đời này của anh còn chăng chỉ vài phút nữa. Và dù cách cầu hôn này quả không được lãng mạn, nhưng đây chính là tâm nguyện cuối cùng của đời anh. A Từ, tha thứ cho sự ích kỷ này của anh, anh thật sự rất muốn nghe em nói một câu đồng ý.”

A Từ hoàn toàn ngây ngẩn, dưới tình huống nguy hiểm như vậy mà Giản Ngôn còn muốn cầu hôn cậu?

“Em có bằng lòng không?” Giản Ngôn ngẩng đầu, hỏi lại một lần.

“Em đồng ý, em bằng lòng.” A Từ đỏ cả vành mắt, “Em cũng rất yêu rất yêu anh.”

“Vợ, anh yêu em.” Giản Ngôn đứng lên đích thân đeo nhẫn cho A Từ, sau đó đưa chiếc kia cho A Từ rồi giơ tay mình ra.

A Từ cũng đeo nhẫn kia lên tay Giản Ngôn. Giản Ngôn mỉm cười hôn lên nhẫn, rồi lại hôn môi A Từ: “Giờ thì em đã là vợ chính thức của anh.”

“Soạt!” Đột nhiên một xâu chìa khóa không biết ở đâu rơi xuống trước mặt Giản Ngôn.

Giọng nói thần bí lại vang lên: “Tôi giữ lời hứa, còn một phút nữa. Đây là chìa khóa, anh cởi xiềng xích cho A Từ, cậu ta có thể đi.”

Giản Ngôn lập tức nhặt chìa khóa lên, nhanh chóng mở xiềng xích cho A Từ, đáp: “Em đi mau, ưm…”

A Từ vừa được mở khóa đã lập tức ôm chặt Giản Ngôn, hung hăng hôn lên môi hắn: “Muốn chết thì cùng chết.”

Con số trên bom nổ chậm đang cấp tốc giảm xuống: 10, 9, 8, 7, 6…

Giản Ngôn muốn đẩy A Từ ra. Lần đầu đẩy không được mạnh, lần thứ hai thì đẩy không ra. Hắn bất chấp ôm lấy A Từ: “Vậy chúng ta cùng nhau chết…”

5, 4, 3, 2, 1…

“Bàng!” Một tiếng vang rất to, đèn trong phòng đột nhiên sáng rõ, vô số pháo hoa từ phía trên rơi xuống đổ đầy đầu đầy mặt hai người.

“Bang! Bang! Bang… Hay cho một đôi hữu tình! Quả là khiến người ta ghen tị nha…”

Giản Ngôn ngẩng đầu liền thấy Thượng Tỉnh đang đứng trên lầu hai, từ trên cao nhìn xuống bọn họ. Lời vừa rồi là hắn ta nói, bên cạnh còn có Hứa Thư Hòa mặt đầy ý cười. Chung quanh có một đám người mặt lạnh tanh, có người trên tay còn cầm pháo mừng.

Thượng Tỉnh lại sáp đến bên tai Hứa Thư Hòa, khẽ nói: “Hả giận chưa?”

“Mấy người có ý gì?” Giản Ngôn còn nắm tay A Từ, nhìn Thượng Tỉnh và Hứa Thư Hòa với ánh mắt bén nhọn.

“Chỉ đùa một tí thôi mà.” Thượng Tỉnh không quá quan tâm nói, “Giản đội trưởng cũng chớ nóng giận. Nếu không nhờ một màn kịch này, anh có thể ôm mỹ nhân về nhanh như vậy ư?”

Giản Ngôn giận quá hóa cười: “Nói vậy là, tôi nên cảm ơn mấy người mới phải?”

“Không cần cảm ơn.” Thượng Tỉnh như hoàn toàn không hiểu ý hắn châm chọc, “Tôi làm việc tốt cũng không phải muốn được cảm tạ.”

Giản Ngôn: “Mấy người đang bắt cóc! Còn Xử trưởng! Anh cố tình vi phạm! Thật sự nghĩ chúng tôi không dám động đến anh?”

“Chớ có nghiêm túc quá.” Thượng Tỉnh cười tủm tỉm, “Đây chỉ là trò đùa, đúng không A Từ? Cậu còn nợ tôi một chuyện đấy, hiện tại làm tròn luôn đi. Chuyện hôm nay chúng ta không so đo, thế nào?”

A Từ cũng rất tức giận, đang cắn răng muốn bùng nổ thì lại nghe Giản Ngôn nhỏ giọng nói: “Đồng ý với hắn đi.”

A Từ còn chưa kịp phản ứng, Giản Ngôn đã cất giọng: “Mấy người chắc chắn muốn bỏ qua chuyện hôm nay?”

“Chắc chắn.” Thượng Tỉnh gật đầu.

Giản Ngôn rút sợi xích ra, đi thẳng đến lầu hai: ” Vậy thì quá tốt rồi!”

……..

“Ui! Nhẹ chút…” Giản Ngôn nhe răng trợn mắt nhìn A Từ bôi thuốc cho mình, giọng điệu rất uất ức, “Đau quá.”

A Từ ném một cây ngoáy tai xuống, oán hận nói: “Ai bảo anh cứ nhất định phải thể hiện? Đánh một trận không xong còn đánh thêm trận thứ hai. Bên cạnh Thượng Tỉnh biết bao nhiêu người, anh có thắng nổi không?”

“Bọn họ không bị thương nặng hơn anh à?” Giản Ngôn cười đắc ý, “Thật sự trước đây anh đã muốn đánh hai người đó rồi, nhưng vẫn luôn không có cơ hội. Hôm nay không đánh thì chờ đến khi nào?”

“Anh biết rõ bọn họ bị điên mà, so đo với họ làm gì?” A Từ khẽ hừ một cái.

“Anh có bị dọa cũng không sao, nhưng không thể để vợ anh chịu uất ức.” Giản Ngôn ôm trọn A Từ vào lòng, “Anh biết Thượng Tỉnh thích em. Hắn không tin tưởng anh nên mượn cớ trút giận cho Hứa Thư Hòa để thử thách anh. Nhưng mà vợ của Giản Ngôn anh, chính anh biết trân trọng, làm gì tới phiên hắn kiểm chứng?”

A Từ không ngờ hắn biết cả, hơi xấu hổ: “Thật sự trước đó em không biết gì hết, anh…”

“Anh hiểu, tâm em hướng về anh, nếu em biết trước thì tuồng vui này sẽ diễn không thành.”

“Vậy thì anh biết được từ khi nào?” A Từ tò mò.

“Thật ra ngay từ đầu anh đã thấy rất lạ. Em sẽ không tùy tiện rời khỏi anh, nên người có thể âm thầm gọi em đi nhất định phải là người em tín nhiệm. Còn căn phòng đó nữa, mới vừa vào anh đã biết có rất nhiều người…” Giản Ngôn nhìn A Từ, nghiêm túc nói, “Nhưng anh vẫn không có khắc nào trăm phần trăm xác định em an toàn. Cho nên, những lời anh nói và chuyện anh làm đều là thực tình, không phải diễn kịch.”

A Từ nghiêng đầu, chớp mắt: “Anh nói cái gì? Lúc đó em quá căng thẳng nên không có chú ý nghe.”

“Anh nói anh rất yêu rất yêu em, muốn cả đời này được ở bên em.”

“Chỉ có câu này?”

“Còn nữa…”

“Còn cái gì?”

“Em quá lãng phí sức lực, nên ít nói chuyện phiếm thôi, trực tiếp làm đi…”

“Anh làm gì… Nhẹ chút, trên người còn bị thương đó…”

“Xót anh? Vậy em tự động đi được không?”

“Biến ~ Ưm…”

Hết chính văn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN