(*) Đặc Luân Tô – Deluxe: Tên một hãng sữa Trung.
Người đàn ông nói một câu, da đầu hai người còn lại tê tái.
Trong lúc nhất thời cả người Tô Chiết nứt toác, anh không thể ngờ Diêm Quan Thương có thể nghe ra giọng anh ngay được, lúc này trong đầu anh chỉ có một âm thanh.
Tiểu Điềm Điềm,
Trả tiền cho tôi!
Nói thất bại, đối phương lại nghe ra đây là âm thanh bị bóp.
Nói thành công, thì lại đã bị người nhận ra.
Nhưng cũng may không phải bị phát hiện một cách toàn diện, hiện giờ Diêm Quan Thương không nhìn thấy, chỉ cần một mực cam đoan mình không phải người hắn nói, trên đời sẽ không còn cái người Tô Chiết hắn gọi.
Mắt thấy bầu không khí sắp xuống dưới âm độ, mẹ Diêm vội vã mở miệng ra: “Con trai, con nói gì vậy, người này sao có thể là Tô Chiết”.
Diêm Quan Thương: “Mẹ gặp Tô Chiết rồi sao?”
Mẹ Diêm trợn mắt, lập tức loạn trận tuyến, Tô Chiết đưa tay giữ bà lại, mẹ Diêm liếc anh một cái rồi mới bắt đầu điều chỉnh giọng điệu.
“Đương nhiên là chưa, mẹ đâu có biết người đó, chỉ là tên đứa nhỏ này không phải Tô Chiết”.
Từ khi Diêm Quan Thương tiếp nhận công ty, bà và chồng cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới, căn bản chưa từng tới công ty lần nào, trước đây không hề biết Tô Chiết, sau này nghe ngóng được mới tìm tới đối phương.
Diêm Quan Thương im lặng trong giây lát, quay sang người còn lại: “Cậu không phải Tô Chiết?”
Tô Chiết chính chủ: “Không phải, Tô Chiết là ai? Tôi không biết”.
Bầu không khí lần nữa chìm vào yên lặng, thấy Diêm Quan Thương không định nói thêm lời nào, hai người liếc nhau, đang chuẩn bị mở miệng nói ra câu gì đó trước, để cho Diêm Quan Thương bỏ đi suy nghĩ nghi ngờ hai người họ.
Tô Chiết nghĩ tới nghĩ lui suốt một hồi: “Nhưng cái tên Tô Chiết này thật sự đặc biệt, hẳn là một người không tồi”.
“Cậu ấy ư?” Diêm Quan Thương đặt tay che cằm, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Dù sao cũng là đánh giá từ cấp trên, trong lòng Tô Chiết không khỏi thấp thỏm chờ mong.
Ngẫm lại anh đã làm trâu làm ngựa cho hắn được gần năm năm…
Diêm Quan Thương: “Cậu ấy là một anh nông dân thích về nhà mài bắp”.
Tô Chiết: “…”
Nụ cười của Tô Chiết sững lại trên gương mặt, trong lúc nhất thời không biết rốt cuộc vừa rồi anh đang chờ mong điều gì.
Mắt thấy nụ cười của Tô Chiết cứng đờ, mẹ Diêm kéo anh một cái, điên cuồng lắc đầu.
Bà nhỏ giọng thầm thì bên tai: “Đừng, đánh người khuyết tật là vi phạm pháp luật”.
“…”
Tô Chiết vỗ vỗ mẹ Diêm trấn an bà, trả lại ánh mắt “Em hiểu”.
Không phải vì chính mình, phải suy nghĩ vì phí trách nhiệm.
Huống hồ anh cũng được coi là cậu trên danh nghĩa của đối phương, trong lòng nhẩm thầm tám chữ chân ngôn của người Trung Quốc.
Cháu nó còn nhỏ, chấp nó làm gì.
Mẹ Diêm thời thời khắc khắc quan sát sắc mặt Diêm Quan Thương, dù sao trước đó bà từng nhắc qua chuyện mời hộ lý tới, lần nào cũng bị hắn một mực bác bỏ.
Là người làm mẹ, đương nhiên bà hiểu con mình có lòng tự trọng lớn, không muốn sống dựa vào người khác.
Người làm thuê và quản gia trong nhà, chỉ cần Diêm Quan Thương nói một câu, không ai dám theo trái theo phải, chăm sóc cho tình trạng hiện giờ của hắn, đây cũng là nỗi lo lớn nhất lòng bà.
Nhưng bác sĩ nói mắt con trai bà không thể khôi phục trong thời gian ngắn, mấy ngày tới bà phải bay sang nước ngoài, không yên lòng nổi với Diêm Quan Thương.
Bà thử mở miệng hỏi thăm: “Cậu bé này có nhiều kinh nghiệm, mẹ cố ý nhờ người tìm tới.
Trong khoảng thời gian con dưỡng bệnh, cứ để nó chăm sóc cho con nhé”.
Giọng điệu của Diêm Quan Thương đã mất kiên nhẫn: “Con có nói con cần sao?”
Mẹ Diêm nóng vội: “Cứ để một mình con thế này, không người chăm sóc sao được?!”
“Chính con không phải là người ạ?”
Mẹ Diêm hận không thể xông lên cho con trai hai cái tát: “Mắt con không thấy, lỡ đâu đụng đầu phải chỗ nào thì sao giờ?”
“Không thể nào”.
Giọng điệu người đàn ông tự tin mười phần: “Căn nhà này con rõ như lòng bàn tay”.
Ý tứ từ chối vô cùng rõ ràng, người đàn ông không định nói thêm gì nữa, bỗng dưng bật dậy cất bước rời đi.
Một giây sau, chỉ nghe “Bịch” một tiếng, hai người trơ mắt trông Diêm Quan Thương đâm đầu vào khung cửa.
Tô Chiết: “…”
Thế anh đang làm cái quái gì vậy?
Cuối cùng dưới vô số lần kiên trì của mẹ Diêm, Diêm Quan Thương mới đen mặt qua loa đồng ý.
Mẹ Diêm vui mừng nhìn con trai: “Cứ thế có phải tốt rồi không”.
Trước khi đi, bà kéo Tô Chiết sang dặn dò.
“Em trai, khoảng thời gian này vất vả cho em rồi”.
Tô Chiết vẫn nho nhã mỉm cười: “Vâng ạ”.
“Có chuyện nhớ gọi điện cho chị”.
Sau đó chợt nhớ tới cái gì, mẹ Diêm lại nói thêm: “Thật ra chị cảm thấy giọng nói hiện giờ của em rất đặc biệt, hoàn toàn không giống trước kia, cũng không biết tại sao Quan Thương nghe được”.
Tô Chiết chỉ có thể nở nụ cười tạo thêm sức mạnh: “…!Có lẽ là do thính lực của sếp Diêm quá kinh người”.
Lời sư phụ dạy gần như tất cả đều được dùng, quả nhiên không có lời nào là không cần học.
Mẹ Diêm khẽ gật đầu: “Đứa nhỏ Quan Thương này cái gì cũng tốt, mỗi tội tính tình quá kém, độc mồm độc miệng, không coi ai ra gì, còn kén ăn…”
Tô Chiết: “…”
Thật sự không kể được chút ưu điểm nào ạ?
“Em sẽ chăm sóc tốt cho sếp Diêm”.
“Được, chị tin tưởng em.
Em cũng đừng chuyện gì cũng tận tâm tận lực, quét dọn vệ sinh trong nhà sẽ có người làm thuê cùng quản gia lo liệu.
Nhớ tự chăm sóc cho chính mình”.
“À đúng rồi, chị đã hỏi xin một con chó dẫn đường ở bên bộ phận địa phương, qua mấy ngày nữa giấy tờ được phê duyệt, có người sẽ thông báo cho em.
Đến lúc đó phiền em tới nhận nó về nhé”.
Nói xong bà lại khổ sở than: “Thực ra thì từ nhỏ Quan Thương đã không thích đám động vật nhỏ này, bởi vì…”
Tô Chiết tiếp lời: “Là vì đã xảy ra chuyện không gì không hay ạ?”
“Không phải”.
Bà Diêm cười cười: “Tại vì từ nhỏ nó đã không có trái tim biết yêu thương”.
Tô Chiết: “…”
Thật sự không có một chút ưu điểm nào ạ?
Sau khi mẹ Diêm rời đi, Tô Chiết chuyển hành lý tới gian phòng trên tầng hai được sắp xếp riêng cho mình.
Mặc dù là phòng ngủ giành cho khách, nhưng cái nhà vệ sinh trong này còn to hơn cả nhà anh.
Chăm sóc người khác không thể mặc âu phục, Tô Chiết vội vàng đổi một thân áo quần nhẹ nhàng, đi tới tầng một định nhìn xem Diêm Quan Thương đang làm cái gì.
Lúc này đối phương đang đứng bên bàn uống nước, dáng người cao lớn thẳng tắp, bàn tay to xương khớp rõ ràng cầm chiếc ly thủy tinh, chiếc băng gạc quấn quanh mắt không hề ảnh hưởng tẹo nào đến khí phách trên người ông chủ lớn này.
Tô Chiết không khỏi đánh giá vài lần, hiện giờ tầm mắt hắn bị quấn băng gạc thật sự vừa hay, dù sao gương mặt kia đã được cả công ty công nhận là gương mặt bạo lực gia đình.
Không phải đối phương xấu xí, ngược lại, tướng mạo của Diêm Quan Thương xuất sắc vô cùng, cộng thêm dáng người tỉ lệ bẩm sinh hoàn mỹ, gần như khiến người nhìn qua một lần là không thể nào quên được.
Nhưng có lẽ do lúc nặn người Nữ Oa cố ý bốc thêm ít bùn, cộng thêm bình thường đối phương luôn làm cho người ta có cảm giác hắn là người nóng nảy không dễ chọc, thế nên phản ứng đầu tiên của người khác mỗi khi nhìn thấy hắn là…
Đờ mờ, thằng khốn này đẹp trai vãi.
Phản ứng thứ hai chính là: Chắc hắn không cho mình một cú đấm đâu nhỉ.
Mà không biết người yêu của ông chủ lớn công ty họ trông như thế nào, mặc dù Tô Chiết căn bản không biết sếp mình có hay chưa, dù sao Diêm Quan Thương cũng là người rất coi trọng sự riêng tư, chưa bao giờ để lộ.
Nhưng đến cùng thì đối phương vẫn là người xuất thân trong gia đình có danh tiếng, thân ở trong giới đương nhiên ham muốn phải càng nhiều, chắc hẳn bên người hắn đã có người bồi tiếp.
Chờ khi Tô Chiết đi xuống tới nơi mới phát hiện, bên cạnh người đàn ông kia còn đang có một cô giúp việc khá nhiều tuổi đứng bên.
Người này anh đã gặp qua, trước đó mỗi lần anh tới đưa tài liệu đều nhờ vả cô cầm vào hộ.
Hiển nhiên đối phương thấy anh cũng vô cùng bất ngờ.
“Đặc…”
Mí mắt Tô Chiết giật giật, còn chưa đợi câu “trợ lý đặc biệt” từ miệng đối phương nói xong, anh đã vội xua tay cắt ngang lại.
Cô giúp việc tưởng là anh không thích cô gọi như vậy, lại đổi lời: “Tô…”
Hơi thở của Tô Chiết nghẹn ở họng chưa kịp xuôi, vội đưa ngón trỏ đặt lên trước miệng, ra dấu im lặng.
Cô giúp việc lập tức im bặt, nhưng mặc dù Diêm Quan Thương mù thì tai hắn vẫn rất bình thường, mười phần cảnh giác nghiêng đầu sang phía Tô Chiết.
“Vừa rồi cô ấy gọi cậu là gì?”
Nhiều năm làm trợ lý đặc biệt cho sếp thế rồi, đối mặt với trạng thái khó có thể khống chế, Tô Chiết vẫn bình tĩnh như thường, cho dù không có cũng phải giả vờ thành có.
Tô Chiết bóp giọng: “Gọi tên của tôi”.
Diêm Quan Thương: “Sao cô ấy lại biết tên của cậu?”
Tô Chiết cười hiền lành, không hề hoang mang ra hiệu cho cô giúp việc, cô giúp việc trông thấy, lui bước rời đi.
“Trên người tôi có bảng tên”.
“Vậy sao cô ấy gọi tên cậu lại ngập ngừng?”
Tô Chiết cười nói: “Có lẽ do tên tôi đặc biệt quá”.
Diêm Quan Thương: “Cậu tên gì?”
Tô Chiết bất chấp: “Đặc Luân Tô”.
“…”
Cả gian phòng ăn to như vậy im ắng suốt mấy giây.
Diêm Quan Thương khô khốc bình luận: “Thật đặc biệt”.
Tô Chiết duy trì nụ cười lễ phép sau cùng, dù sao không phải tất cả sữa bò đều gọi là Đặc Luân Tô.
“Cậu chủ, sau này ngài có thể gọi tôi là Tiểu Tô”.
Diêm Quan Thương đặt cốc xuống: “Không có sau này”.
Nói xong, hắn đi ra khỏi phòng ăn.
Tô Chiết đi theo sau lưng hắn: “Cậu chủ, trước mặt có chướng ngại vật”.
Giọng điệu Diêm Quan Thương mất kiên nhẫn: “Cần cậu nói sao”.
Nhưng bước chân đang bước trên đường lại đột nhiên đổi hướng.
Tô Chiết: “…”
Sớm chiều chung đụng năm năm, là kẻ oán hận không phải mới một hai ngày, tính cách xấu xa của Diêm Quan Thương đã thành chuyện quen thuộc.
Dù sao miệng của đối phương và tảng đá cùng đập vào một chỗ, thứ bị thương chưa hẳn đã là miệng.
Diêm Quan Thương đi tới phòng khách ngồi xuống, chân dài vắt vào nhau: “Cậu là Đặc Luân Tô đúng không?”
Tô Chiết đứng bên: “Vâng thưa ngài”.
“Người ở đâu tới?”
Tô Chiết biết đạo lý nói dối quá nhiều, che giấu càng khó.
Thế nên ngoại trừ thân phận, chuyện khác cứ y như bản thân mình mà kể: “Từ vùng nông thôn thành phố bên tới”.
“Tuổi?”
“Hai mươi bảy”.
“Làm nghề này mấy năm rồi?”
“Năm nay là năm thứ năm.”
Ngón tay Diêm Quan Thương gõ gõ, “Tại sao bà Diêm lại chọn cậu?”
“Bởi vì bà ấy có mắt nhìn”.
Diêm Quan Thương hiểu rõ: “Mắt nhìn của bà ấy trước nay chẳng ra gì”.
Tô Chiết: “…”
Thằng con bất hiếu!
Ngài không sợ tôi tố cáo với mẹ ngài sao?
Diêm Quan Thương bảo người lấy giấy và bút tới, bắt đầu viết chữ trong tình trạng mù lòa.
“Cậu là do bà Diêm tìm tới, nhưng hiển nhiên chỗ này của tôi không cần sự tồn tại của cậu, tôi cho cậu một số tiền, cậu cầm nó rời khỏi nơi này đi”.
Nói xong liền để Tô Chiết tự mình xem.
Sau khi trông thấy chuỗi số không cùng một đường gạch ngang trên giấy, Tô Chiết lộ ra vẻ mặt không biết đủ.
“Cậu chủ, tôi sẽ không đi”.
Diêm Quan Thương nhíu mày: “Tại sao?”
Bởi vì ngài cho không nhiều bằng mẹ ngài.
Tô Chiết cười nói: “Bởi vì tôi là người có nguyên tắc, hơn nữa tôi rất yêu công việc của chính mình, đây là sự nghiệp trọn đời của tôi đấy, nếu rời khỏi ngài rồi tôi không khác gì con cá rời khỏi nước, con người rời khỏi không khí”.
Diêm Quan Thương lại điền thêm chuỗi số 0, đã vượt qua bà Diêm mấy triệu.
“Đủ cho cậu sống cả đời này”.
Nhưng Tô Chiết không hề bị lay động: “Cậu chủ, tôi sẽ không rời đi”.
Diêm Quan Thương có chút mất kiên nhẫn, giọng điệu cũng bắt đầu bực bội: “Lý do?”
“Tôi xem tiền tài như cỏ rác”.
Bởi vì hợp đồng lao động tôi đã ký, số tiền này của ngài không đủ cho tôi bồi thường số tiền vi phạm hợp đồng gấp ba lần.
– —Hết chương 03—-.