Chiếc xe điện dừng ở ven đường bị dọa, còi báo động vang lên không khác gì sói tru.
Tô Chiết nhìn khuôn mặt xa lạ phía sau, sắc mặt nghiêm túc lại nghi ngờ.
Anh đứng hình mấy giây, xác nhận đối phương thực sự đang gọi mình.
Chỉ thấy người tới thấp hơn anh nửa cái đầu, mái tóc đen nhánh chải chuốt gọn gàng, khuôn mặt thanh tú trắng nõn. Đôi mắt bị ánh sáng đèn đường chiếu rọi, nhìn qua chỉ tầm khoảng hai mươi. Lúc này đối phương đang phấn khởi hào hứng nhìn Tô Chiết, dường như chờ mong điều gì.
Thấy người không nói câu nào, Tiểu Điềm Điềm mở miệng: “Không đi sao, không phải cậu vội lắm hả?”
Vừa rồi trong điện thoại Tô Chiết đã nhắc đến chuyện anh muốn đến nơi sớm, bởi vì có vài mối quan hệ cần phải đón ý nói hùa.
Tô Chiết nghiêm túc nhìn anh ta: “Anh tìm nhầm người rồi”.
Tiểu Điềm Điềm sững sờ, phất phất tay: “Đâu có”.
Tô Chiết nhíu mày, gương mặt này anh không hề có một chút ấn tượng, rõ ràng hai người họ chưa từng gặp gỡ. Anh đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đang chờ sư phụ tôi”.
Tiểu Điềm Điềm: “Tôi biết mà”.
Tô Chiết: “Vậy anh…”
Người kia vỗ ngực: “Tôi đây mà”.
Tô Chiết:…
Một trận gió lạnh gào thét ngang qua, gương mặt không sợ hãi không gợn sóng bao giờ của trợ lý Tô khó có khi xuất hiện nỗi kinh ngạc.
Trong lúc nhất thời anh không thể tin được, người đàn ông có tướng mạo sạch sẽ hiền lành trước mặt lại chính là kẻ lúc nào cũng râu ria xồm xoàm, mặc quần đùi rộng ngày ngày ăn thịt vịt – Tiểu Điềm Điềm.
Đánh giá người khác là hành động không lịch sự, Tô Chiết nhìn khuôn mặt người đứng trước mình, cả cơ thể cứng đờ tại chỗ.
Nhưng chờ khi nhìn rõ bộ âu phục đã được sửa chữa mặc trên người đối phương, anh suy ngẫm, đây đúng là bộ đồ mấy hôm trước anh nhờ người sửa sang lại.
Nhưng anh nhớ kỹ, Tiểu Điềm Điềm năm nay ba mươi tám tuổi.
Người trước mắt, cố sống cố chết đến độ nào cũng chỉ tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu.
Tô Chiết đứng thẳng trong gió rét, tiếng nói vững vàng, thử thăm dò hỏi: “Bạc Điềm?”
Tiểu Điềm Điềm liếc anh: “Ồ, thằng nhóc thối, còn nhớ tên thật của tôi cơ à?”
Nói xong vươn tay vỗ một cái sau lưng Tô Chiết, một chưởng này đập cho Tô Chiết nhắm chặt mắt lại.
Anh hơi tin rồi.
Tiểu Điềm Điềm nhìn anh, cười hề hề đụng vai: “Thế nào, không làm mất mặt cậu chứ?”
Từ sáng sớm ngày hôm nay anh ta đã bắt đầu chuẩn bị, đồ đệ này của anh ta có năng lực, có lẽ cũng là người có tiếng tăm trong giới thượng lưu. Người như thế mà dẫn theo bạn đồng hành đến sao có thể dẫn một tên giống kẻ ăn mày? Cái giới thượng lưu này ấy à, chỗ nào cũng coi trọng mặt mũi. Anh ta vác một bộ râu ria xồm xoàm ở trong đó, mặt mũi đồ đệ anh ta ném đi chỗ nào. Tô Chiết bảo anh ta cứ tới đó ăn no là được, thời gian không dài lắm, chỉ khoảng tầm một bữa cơm gia đình, đi nhanh về nhanh.
Anh ta sờ sờ cằm của chính mình, bình thường anh ta không cạo râu sạch sẽ, khi nào dài quá mới cắt qua, để như thế đã nhiều năm lắm rồi, hiện giờ không còn râu nữa, nửa khuôn mặt dưới cứ thấy lạnh lẽo, có chút không quen.
Ánh mắt Tô Chiết vẫn mang theo nghi ngờ, có khi nào Tiểu Điềm Điềm sợ anh mất mặt, thuê người đi cùng anh không?
Vừa định mở miệng, giây tiếp theo Tiểu Điềm Điềm đã hỏi: “Trong tiệc có thịt vịt chứ?”
Tô Chiết:…
Chính chủ đây rồi.
Tâm trạng hồi phục, Tô Chiết dẫn người vào xe. Tiểu Điềm Điềm phấn khởi hỏi: “Chúng ta đi đâu ăn tiệc vậy?”
Chẳng biết vì sao, khi Tiểu Điềm Điềm cạo sạch phần râu ria, nửa dưới gương mặt được lộ ra, ánh mắt đã hoạt bát hơn không ít. Kiểu tóc hôm nay cũng được anh ta chải chuốt một phen, nhưng có thể do công cụ có hạn, keo vuốt tóc không nhiều, nhiều nơi vẫn còn hơi vểnh lên, nhưng nhìn toàn bộ tổng thể thì không có gì đáng ngại.
Tô Chiết nói vị trí khách sạn, Tiểu Điềm Điềm đã biết ở chỗ nào.
Tô Chiết mở miệng: “Lúc nãy không nhận ra anh”.
Tiểu Điềm Điềm: “Nhìn ra rồi”.
Tô Chiết: “Anh trẻ hơn tôi tưởng tượng”.
Tiểu Điềm Điềm hì hì cười một tiếng: “Do mấy năm nay chống nắng cẩn thận”.
Tô Chiết: “Anh dùng mỹ phẩm dưỡng da?”
Tiểu Điềm Điềm: “Đâu có”.
Tô Chiết: “Thế anh chống nắng bằng cái gì?”
Tiểu Điềm Điềm cười nói: “Bằng râu đó”.
Tô Chiết:…
Đáp án không có logic thế này, đúng thật là Tiểu Điềm Điềm rồi.
Tiểu Điềm Điềm ngồi trên xe, nghiêng đầu ngắm người, chủ yếu là quan sát sắc mặt Tô Chiết. Rõ ràng mấy ngày nay tâm trạng đối phương không tốt, mỗi lần đến chỗ anh ta cũng mang theo dáng vẻ nặng nề tâm sự, hỏi thì bảo mình tự giải quyết được.
Thế nhưng tự giải quyết nửa tháng vẫn chưa xong.
Tiểu Điềm Điềm: “Tâm sự chưa giải quyết xong?”
Tô Chiết hướng đôi mắt mang theo cặp kính viền bạc, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đêm nay sẽ có kết quả”.
Vấn đề anh có ở lại công ty này hay không phụ thuộc vào Diêm Quan Thương. Nếu đêm nay Diêm Quan Thương thật sự bị người của nhà họ Diêm đồng tâm hiệp lực kéo xuống, anh sẽ không ở lại công ty nữa.
Không phải công ty không muốn giữ anh, mà bởi vì tiền đồ của anh tại nơi đó coi như đã chết đi một nửa. Những cô Diêm cậu Diêm còn lại trong nhà năng lực có hạn, tần nhìn hạn hẹp, không biết nhìn xa rộng. Mà lý do ngày trước anh tiến vào công ty trong lòng anh luôn rất rõ ràng.
Không chỉ mình anh không ở lại, Ngụy Mẫn cũng sẽ không ở lại. Hai người họ từ những năm tháng học cấp ba đã có cùng một khát vọng, có thể xem là tri kỷ của nhau. Mấy ngày nay suy nghĩ của anh như thế nào, Ngụy Mẫn hẳn cũng đã nhìn thấu.
Diêm Quan Thương đối với họ không chỉ là một vị cấp trên, còn là một cây cầu nâng đỡ, hắn không còn là ông chủ, mất mát của hai người họ đều không thể xem nhẹ.
Địa điểm cần đến xuất hiện, nhìn kiến trúc tráng lệ trước mặt, Tiểu Điềm Điềm nuốt nước bọt. Đã rất lâu rồi anh ta không tới những địa điểm như thế này.
Trong lúc nhất thời anh ta lùi người lại phía sau, nét mặt xuất hiện vẻ u sầu không thể giấu. Tô Chiết bước một bước xuống xe trước, thấy người còn lại căng thẳng, anh tiến lên vươn tay kéo người xuống theo.
Hình như Tiểu Điềm Điềm không quen ở những nơi như thế này, biểu cảm gượng gạo, vô thức chui ra phía sau anh.
Tô Chiết vòng tay ra sau lưng anh ta trấn an, Tiểu Điềm Điềm hít sâu một hơi, theo anh đi vào.
Tiệc rượu được tổ chức trong một căn phòng triển lãm chiếm diện tích cực kỳ lớn, tầng hai tầng ba được xây dựng theo hình thức chạm rỗng ở giữa. Diêm Quan Thương đứng trên tầng ba, tựa như một người ngồi trên ngôi cao ngắm nhìn toàn bộ người ra người vào dưới đại sảnh tầng một.
“Ông nội đến chưa?”
Cấp dưới đứng bên: “Cụ Diêm chưa tới ạ”.
Diêm Quan Thương nghe xong, không nói gì, tiếp tục nhìn đại sảnh tầng một. Đến khi trông thấy Diêm Hành và bà Diêm đi vào, lông mày hắn nhướng cao, hoàn toàn bỏ đi ý định xuống tầng dưới, không ngờ bố mẹ mình cũng từ nước ngoài quay về tham gia cuộc vui.
Ngay lúc Diêm Quan Thương định rời đi, hai bóng người đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Gần như ngay khoảnh khắc Tô Chiết xuất hiện, hắn đã phát hiện ra anh. Hôm nay Tô Chiết mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, cặp kính viền bạc nghiêm chỉnh trên sống mũi, nét mặt nghiêm túc bình tĩnh, thứ khác biệt duy nhất là mấy phần lo lắng phảng phất giữa hai đầu mày.
Gương mặt lạnh lùng trong trẻo kia ít khi xuất hiện biểu cảm như vậy, giơ tay nhấc chân đều lịch sự nhã nhặn, nhưng giây tiếp theo lại nghiêng đầu nói gì với người ở bên.
Lúc này Diêm Quan Thương mới chú ý đến cánh tay đối phương đang ôm một người, cơ thể người đó nhỏ nhắn xinh xắn hơn hẳn anh. Diêm Quan Thương đứng từ tầng ba nhìn xuống, có thể thấy rõ ràng Tô Chiết đang vòng lấy eo người ta, cúi đầu nói gì đó, thân mật vô cùng.
Vóc dáng người trong lòng thấp hơn Tô Chiết, khung xương cũng nhỏ hơn anh. Tô Chiết ôm người nghiêng đầu nói chuyện, che chắn kỹ càng cho người ta.
Diêm Quan Thương đứng ở nơi đó, sắc mặt khó coi, tựa như khối sắt đã bị đông lạnh mấy trăm năm, con mắt đen kịt tối tăm đáng sợ, chằm chằm nhìn vào một chỗ.
“Người bên cạnh Tô Chiết là ai?”
Vệ sĩ mới nãy đi xuống tầng một xem qua tình hình quay trở lại, nghe thấy Diêm Quan Thương hỏi, lập tức trả lời: “Là một thằng ẻo lả”.
Anh vệ sĩ rất biết thời thế, đoán được Diêm Quan Thương có lòng với Tô Chiết, mà vừa rồi anh vệ sĩ cũng nhìn thấy người bên cạnh Tô Chiết thật, là một khuôn mặt vệ sĩ chưa từng thấy qua, chắc hẳn không phải người trong giới.
Bề ngoài trắng trẻo lại bán rẻ tiếng cười bên cạnh trợ lý Tô, nói chuyện thì nhỏ nhẹ thầm thì, chắc chắn là một cậu trai quen sống bám vào người khác.
Sắc mặt Diêm Quan Thương lạnh lẽo cứng đờ, đường cằm căng chặt.
Hắn không ngờ đối phương thích người như thế.
Tiểu Điềm Điềm nhìn những con người nổi tiếng trong sảnh, trái tim khiếp sợ nhảy tưng tưng, không dám ngẩng đầu lên nhìn ngó. Tô Chiết nghiêng đầu nhìn anh ta: “Nếu không thoải mái thì chúng ta trở về nhé?”
Tiểu Điềm Điềm: “Đâu có được, tiệc còn chưa ăn mà”.
Tô Chiết:…
Tiểu Điềm Điềm rất quyết tâm muốn ăn được bữa tiệc này.
Thấy Tiểu Điềm Điềm căng thẳng quá, Tô Chiết dẫn anh ta đi tới chiếc bàn dài bày bánh ngọt, trên đó có một cái bánh ngọt lớn năm tầng, để người đứng đằng sau rất ít ai nhìn ra được.
Tiểu Điềm Điềm trong chớp mắt như đã tìm được đến chiến trường của mình, đứng sau lưng cái bánh to, bối rối suy ngẫm mình nên ăn cái gì trước.
Tô Chiết không vội đi. Hôm nay anh không có công việc gì, mà nhìn quanh bốn phía cũng không tìm được Diêm Quan Thương đâu.
Còn mười lăm phút nữa bữa tiệc bầu cử quyết định sẽ bắt đầu, hiện giờ những cái tên nổi bật đã bắt đầu xuất hiện.
Ngay lúc này, một nhân viên phục vụ đi qua không may vẩy chút rượu trên khay vào người Tô Chiết, Tiểu Điềm Điềm nhìn thấy, trợn tròn mắt, lập tức cầm khăn lên lau hộ.
Nhân viên phục vụ cũng hoảng sợ choáng váng mặt mày, Tô Chiết lại xua tay: “Không sao đâu, tôi vào nhà vệ sinh một chút”.
Nói xong lại nhìn Tiểu Điềm Điềm: “Tôi đi một lát sẽ về ngay”.
Tiểu Điềm Điềm nhét một cái chân vịt vào miệng mình, ra hiệu anh cứ yên tâm đi đi.
Tô Chiết đi ra từ cửa chính phòng triển lãm, cánh cửa to lớn này muốn mở được phải cần đến tám người cùng đẩy, hiện giờ đã mở rộng rồi, chút nữa yến tiệc bắt đầu sẽ bị khép lại, tuy nhiên vẫn còn để dành một khe hở đủ cho một người đi, thuận tiện cho người có ý định muốn đi ra đi vào.
Tô Chiết đi trên dãy hành lang phong cách Châu Âu, rẽ sang bên phải, nhanh chóng tìm được nhà vệ sinh.
Cũng may lễ phục màu đen nên vết rượu không rõ, cầm khăn tay lau qua một cái, hong khô dưới máy sấy, sau khi xử lý xong, anh ngắm kỹ lại mình trong gương.
Anh đẩy cửa định cất bước đi ra, ai ngờ cánh cửa mới mở, dáng người cao lớn đứng ngoài đập thẳng vào mắt.
Sắc mặt đối phương đen như mực, một đôi con ngươi nguy hiểm như sói như hổ nhìn chằm chằm Tô Chiết.
Tô Chiết bình tĩnh chào hỏi: “Sếp Diêm”.
Diêm Quan Thương đứng im ở nơi đó cản đường anh đi, sau đó lại tiến bước về phía trước. Tô Chiết buộc lòng phải lùi bước về phía sau.
Cửa nhà vệ sinh nhanh chóng bị đóng kín: “Cậu thích người như thế?”
Tô Chiết: “Gì cơ?”
Diêm Quan Thương nhìn anh chằm chằm, ánh mắt hung ác, cứ như đang hận không thể cắn đứt cổ anh: “Người cậu mang tới”.
Thấy anh không đáp lời, ngọn lửa trong lòng hắn cháy bừng bừng, lại hỏi thêm lần nữa: “Cậu thích người như thế?”
Tô Chiết nhíu mày, không hiểu ý trong lời hắn nói.
Nhưng nửa tháng qua, cả hai người họ đều có ngọn lửa giấu ở trong lòng, Tô Chiết bỏ qua cơn giận của hắn: “Sếp Diêm, đây là vấn đề cá nhân của tôi”.
Diêm Quan Thương nghiến răng, sau lưng Tô Chiết là cánh cửa, anh bị người ép không còn đường lui.
Sắc mặt anh biến đổi, mặt đối mặt với Diêm Quan Thương: “Tôi nói đúng thì sao?”
Người đàn ông lập tức cảm thấy nực cười, cơ thể cao lớn phủ bóng lên người anh, ngang ngược trong mắt không giấu được, giống như con dã thú đã chui đầu được qua khỏi lồng sắt, cần cổ nổi gân xanh, phối hợp với gương mặt lạnh lùng càng cực kỳ đáng sợ.
“Sếp Diêm, ngài đang giận cái gì?”
Diêm Quan Thương nhìn anh, vươn tay giữ cằm anh lại: “Cậu hỏi tôi giận cái gì ư?”
Nét mặt Tô Chiết không hề có dấu hiệu dịu đi, ngược lại còn cười khẽ một tiếng, sau một giây, cần cổ người đàn ông bị lực kéo xuống.
Tô Chiết vươn tay kéo cà vạt hắn xuống, một lần dùng sức đã khiến cho người cúi đầu.
Trong lúc nhất thời bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần sát, đôi mắt lạnh nhạt kia nhìn Diêm Quan Thương: “Sếp Diêm giận vì tôi không thích ngài?”
Giọng điệu nhã nhặn mang theo khiêu khích.
Diêm Quan Thương nhìn anh, yết hầu nhấp nhô, bàn tay giữ cằm khẽ ma sát gương mặt, Tô Chiết không né tránh, mà đôi con ngươi thanh cao kia vẫn chăm chú nhìn hắn.
Chính vì dáng vẻ như thế này lại khiến người đàn ông càng nhìn trái tim càng ngứa tợn.
Ngọn lửa trong lòng mấy ngày nay bị Tô Chiết cố ép xuống, khi nhìn thấy người trước mặt mình, tâm tư ác liệt thuở thiếu niên dần dần quay trở về.
Anh cười nói với Diêm Quan Thương: “Sếp Diêm, ngài có biết hiện giờ ngài trông như thế nào không?”
Diêm Quan Thương nhìn anh, Tô Chiết rút ngắn khoảng cách giữa hai người bọn họ: “Trông như con chó nhà có tang lại không kiếm được miếng xương nào”.
Diêm Quan Thương nhếch miệng, nở nụ cười tàn bạo. Mẹ nó, hắn thực con mẹ nó thích đối phương như thế này.
Tô Chiết nói xong, trên mặt xuất hiện nụ cười kiêu ngạo, đôi mắt lạnh nhạt ánh lên sự coi thường.
Diêm Quan Thương bị anh nhìn chằm chằm, miệng đắng lưỡi khô, vòng tay xuống eo người, vô thức quan sát sắc mặt của người ta. Thấy người không hề tỏ ra chống cự, ông chủ lớn trải qua biết bao sóng gió chốn thương trường biến thành một thằng oắt chưa trải sự đời được mấy, cúi đầu vội vàng hôn xuống.