Sếp Tôi Là Một Kẻ Cuồng Yêu
Chương 10: Tại sao cứ luôn nhìn chằm chằm vào anh khóc?
Edit&Beta: VyVy
——
Vào buổi sáng, học sinh lớp 11 đã có một cuộc họp buổi sáng tại thao trường.
Trở lại lớp học, giáo viên chủ nhiệm Dư Phi phát sách mới, sắp xếp cho tất cả các bạn cùng lớp lần lượt tự giới thiệu, hoàn thành quá trình như vậy.
Buổi chiều trực tiếp bắt đầu lớp học.
Chương trình giảng dạy trung học cơ sở rất đơn giản, ít nhất đối với Dư Phiêu Phiêu mà nói, đều là điểm kiến thức đã học qua. Cả ngày, sự chú ý của cô chỉ đặt trên Phương Chu Diêu.
Dư Phiêu Phiêu thường xuyên nhìn chằm chằm anh đến xuất thần, nhìn chằm chằm đến hai mắt đỏ lên, cảm thấy cay, sau đó yên lặng quay đầu, lau nước mắt ổn định cảm xúc.
Có một số việc chạm đến vị trí mẫn cảm nhất trong lòng người.
Mặc dù người trước mắt không phải anh, mặc dù thời gian quay ngược lại tuổi anh bình yên, nhưng nhìn chằm chằm gương mặt sâu sắc thấm vào linh hồn, cô vẫn sẽ nghĩ đến… Kẻ ngốc 28 tuổi, chết trên phiêu bệ cửa sổ nơi cô tự sát, cô đã sử dụng tất cả cách để giữ cuốn nhật ký mà cô đã trân trọng trước khi chết, theo cô với cái chết.
Cô ấy nợ anh ấy. Dư Phiêu Phiêu biết, cô sống lại, nhất định là bởi vì nợ anh.
Đời này, cô đều phải trả lại anh, cái gì cũng không nợ anh.
Lên lớp một ngày, Dư Phiêu Phiêu khổ sở nhiều lần đều sắp khóc.
Học một ngày, Phương Chu Diêu buồn bực nhiều lần đều sắp hỏi cô… Tại sao cô luôn nhìn chằm chằm vào anh, một bộ dạng muốn khóc?
Nhưng anh không có vấn đề.
Không có ý hỏi.
14 tuổi, đối mặt với các cô gái, anh hướng nội nhút nhát, quật cường mạnh miệng, không biết dịu dàng, không dám quan tâm.
Đó là anh.
——
Sau giờ học, Dư Phiêu Phiêu đạp xe về nhà, một mình.
Cô có hỏi Phương Chu Diêu có muốn cùng nhau về hay không, bị anh cự tuyệt.
Anh nói rằng anh sẽ về nhà với các bạn nam cùng lớp, không hứng thú với các bạn nữ.
Dư Phiêu Phiêu một mình đạp xe về nhà.
Về đến nhà còn sớm, cô rửa tay, mặc tạp dề và bắt đầu nấu bữa tối.
Ba món ăn một món canh, dinh dưỡng đơn giản, chủ yếu là có thể chăm sóc dạ dày của Dư Hàng.
Cô rất quý trọng ba con Phương Chu Diêu, đời này, không muốn mất đi hai người bọn họ nữa, sẽ dùng hết toàn lực bảo vệ họ.
Dư Hàng về nhà lúc 6h30. Mở cửa nhà ra, đầy mùi thức ăn, sự ấm áp của ngôi nhà quét đi cảm giác mệt mỏi của ông tại nơi làm việc.
“Phiêu Phiêu a, tội quá a, lại để con chiếu cố! Ba ba không xứng đáng!” Ngoài miệng nói ‘tội quá’ của ông, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ tươi cười, cảm giác hạnh phúc không thể nghi ngờ.
“Phiêu Phiêu ah, con ở đâu?”
Đi vào phòng khách, buông cặp xuống, Dư Hàng tìm mấy phòng, mới thấy Dư Phiêu Phiêu đang chơi máy tính trong thư phòng.
“Ba, ba về rồi.” Dư Phiêu Phiêu tháo tai nghe ra.
Bởi vì trong tai nghe có bài hát của cô, cho nên không nghe thấy động tĩnh của Dư Hàng về nhà.
“Con đang chơi với máy tính … Trò chơi? Không làm bài tập về nhà?”
Dư Hàng giơ tay lên, nắm tóc, đang rối rắm muốn giáo dục cô từ thứ Hai đến thứ Sáu không được chơi máy tính.
Quả thật!
Lại nhìn thấy màn hình máy tính, là một phần mềm âm thanh rất phức tạp …
Không phải trò chơi!
“Con đây là…” Dư Hàng hỏi.
“Đây là bài hát con viết.” Dư Phiêu Phiêu rút tai nghe xuống, chuyển sang dùng loa nhỏ phát lại, “Lúc trước dùng máy ghi âm máy tính ghi lại, nhưng tiếng tạp âm quá nhiều, ảnh hưởng đến chất lượng. Cho nên con xem có thể điều chỉnh tiếng ồn hay không.”
Dư Hàng trợn to mắt, “Con viết bài hát!”
Chúa ơi… Có thể nấu ăn, cũng có thể viết bài hát! Nó cũng có thể được điều chỉnh! Đây có phải là Tiểu đáng thương ông nhặt được ở quê không?
Đây là một thiên tài nhỏ được nuôi dưỡng bởi các nhà giàu!
“Ôi…” Dư Hàng vẻ mặt khiếp sợ, nghe bài hát phát trong loa, thân thể theo âm nhạc đong đưa, khóe miệng nhếch cười, “Ôi chao, dễ nghe a! Nghe hay! Cực kỳ rất dễ nghe! Đây có phải là giọng hát của con không?”
Dư Phiêu Phiêu bị phản ứng phi thường phối hợp của ông chọc cười, “Ba, ba thật sự cảm thấy dễ nghe sao?”
“Dễ nghe! Thật dễ chịu!” Dư Hàng không chỉ khen, không chỉ theo âm nhạc đong đưa thân thể, còn rất nhanh theo âm nhạc ngâm nga.
Dư Phiêu Phiêu kiếp trước viết bài hát ngọt ngào này, định nghĩa chính là nước bọt, lúc trước cảm thấy đăng lên Douyin có thể hot một đoạn thời gian.
Dễ nghe, dễ học, giai điệu đơn giản, hát hấp dẫn, thuộc về một loại bài hát có độ hát rất tốt.
Cho nên, Dư Hàng lập tức phối hợp phản ứng, làm cho cô rất được khuyến khích.
Kết thúc bài hát, Dư Phiêu Phiêu đóng cửa sổ máy tính, cười nói: “Đi ăn cơm thôi, ba.”
“Ôi chao, lúc này tâm tư của ba đều ở trên bài hát của con.”
Dư Hàng có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi, “Đứa bé này, con còn biết viết bài hát? Con đã bao giờ học qua âm nhạc chưa? Nhưng con có nhạc cụ không? Con nói xem con giỏi như vậy!”
Dư Phiêu Phiêu bị Dư Hàng khen cũng sắp phiêu.
Kỳ thật, cô không ưu tú chút nào, kiếp trước cô lăn lộn quá thảm.
“Con chỉ học guitar. Hôm qua, con vừa mua một cây đàn guitar, đặt nó ở trong phòng của con.”
Đứng dậy, Dư Phiêu Phiêu cười nói, “Ba, ba thật sự cảm thấy dễ nghe sao?”
Dư Hàng trịnh trọng gật đầu, “Dễ nghe! Thực sự êm tai! Con còn nhỏ, viết bài hát đã không dễ mà còn dễ nghe như vậy, ôi chao, thật là… Con trai ba so với con, quả thực chỉ để lãng phí không khí trên thế giới!”
“Ba, ba khoa trương rồi.”
Đứng dậy, Dư Phiêu Phiêu đi ngang qua bên cạnh Dư Hàng, “Đi nào, ăn cơm thôi. Ba đi làm về muộn quá.”
“Gần đây đơn vị có nhiều việc. Sau này ba sẽ về nhà muộn, con không cần chờ ba, cứ ăn trước đi.”
Dư Hàng đi theo phía sau Dư Phiêu Phiêu, vừa cùng cô đi ra thư phòng, vừa dặn dò, “Năng lực sinh tồn của con mạnh như vậy, đừng để ba liên lụy. Ba vẫn là người lớn, muốn con nấu cơm, còn muốn con chờ ba ăn cơm, chậc chậc, tội lỗi.”
Dư Phiêu Phiêu cười cười. Ông quả thực là… ‘Tội lỗi’ trách!
Hai ba con ăn tối cùng nhau, cười cười nói nói.
Dư Hàng hỏi ngày đầu tiên Dư Phiêu Phiêu đi học ở trường như thế nào, Dư Phiêu Phiêu trong miệng nói ra cũng chỉ có Phương Chu Diêu.
Bởi vì, cô chỉ nhìn chằm chằm Phương Chu Diêu cả ngày.
Dư Phiêu Phiêu cũng có hỏi chuyện trong đơn vị Dư Hàng, Dư Hàng cái gì cũng không nói, không muốn đem công việc mang đến cho đứa nhỏ.
Sau đó, Dư Phiêu Phiêu nói cô chuẩn bị lấy bài hát viết đi bán bản quyền, thu một khoản tiền.
Dư Hàng một lần nữa bị suy nghĩ của cô khiếp sợ!
Ý tưởng này có thể xuất phát từ đầu của một đứa trẻ 14 tuổi?
Dư Hàng không dám tin.
——
Tám giờ tối, Dư Phiêu Phiêu ở ngồi trước máy tính điều chỉnh.
Dư Hàng ngồi bên cạnh, đưa ra chủ ý cho cô.
Lúc này, điện thoại trong phòng khách vang lên. Là Phương Chu Diêu gọi tới…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!