Ship CP Showbiz Rồi Hot Hòn Họt - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Ship CP Showbiz Rồi Hot Hòn Họt


Chương 17


Nếu đã đi bắt cá, vậy dụng cụ đánh bắt là không thể thiếu, Tiết Lam đi tới một góc nhà đựng đồ linh tinh, lấy ra một tấm lưới cá bị rách.

Cô loay hoay vá mấy lỗ thủng to trên lưới, nhưng thật sự không vá được, vì vậy dứt khoát kết một cái nút.

“Được rồi, chúng ta đi tìm nơi dòng chảy không xiết thả lưới này xuống, tới lúc đó chờ cá vào lưới là ổn.” Tiết Lam phủi phủi tay, nói.

Lâm Hưng bật ngón cái với cô, “Lợi hại nha, ngay cả lưới đánh cá cũng biết vá. Với kỹ năng sinh tồn cỡ này của em, anh có dự cảm mùa này chúng ta đỡ phải chịu khổ rồi.”

Dịch Phi Phàm nét mặt vui mừng phụ họa: “Em cũng có dự cảm đó, mùa này sẽ không bị đói.”

Miêu Y Y cũng liều mạng gật đầu, người lại càng kề sát Tiết Lam, trong mắt toàn là vẻ sùng bái. Lúc này cô đã sớm quên sạch sành lời dặn đi dặn lại “Cách Tiết Lam xa một chút” của quản lý.

Thẩm Lãng liếc nhìn Tiết Lam, có phần bất ngờ: “Sao chị lại biết nhiều như vậy?”

“Đây đều là từng trải trong cuộc sống, chờ em tới tuổi này sẽ biết.” Tiết Lam già dặn đáp.

Thẩm Lãng: “………..”

Năm người cứ thế xách lưới và thùng đựng cá ra cửa. Tiết Lam đi dọc theo con đường mà ông cụ chỉ buổi sáng, tới lưng núi ở ngọn núi phía sau, rất nhanh đã tìm thấy con lạch dùng để mở đập xả nước.

Lúc họ tới, trên thượng du đã bắt đầu mở đập, vì vậy mấy người họ liền tìm một chỗ hẹp có dòng chảy không xiết, dùng gậy gỗ chăng lưới rồi lại dùng đá chèn lại để lưới và gậy không bị dòng nước cuốn đi, cứ thế bắt đầu bố trí lưới cá.

Lưới cá vừa được bày xong thì Dịch Phi Phàm đột nhiên chỉ vào dòng chảy ở thượng lưu, hét lên: “Úi, thiệt sự có cá kìa.”

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn, sau đó mở to mắt nhìn con cá đó lao tới, kế nữa chính là dòng nước chảy qua lưới cá, cá bị giữ lại.

Tiết Lam nhanh tay lẹ mắt, khom lưng đem con cá trong lưới bỏ vào thùng gỗ đựng cá bên cạnh, mấy người họ đều vây hết cả lại.

Được lắm nha, cá mập ú ù, phải được tới mấy kg á.

Cameraman cũng quay ống kính livestream qua, con cá trắm bự tung tẩy bơi lội cứ thế xuất hiện trước mắt quần chúng đang xem livestream.

[Phục rồi phục rồi, thật sự để họ bắt được cá rồi]

[Nhà tui ở nông thôn, hồi nhỏ tụi tui cũng thường nhân lúc mở đê xả lũ đi bắt cá, chỉ là lúc đó quê nhà tụi tui còn chưa có hồ trữ nước, chưa phát triển ngành phụ nuôi cá nên chỉ bắt được cá nhỏ xíu]

[Mị thật lòng cảm thấy Tiết Lam quá lợi hại, một đại minh tinh như cổ vậy mà lại biết mấy vụ này, bỗng nhiên tò mò cổ đã trải qua những gì ]

[Yếu ớt hỏi một câu, cá này nếu là nhà người ta nuôi, vậy lẽ nào không nên trả lại hay sao, Tiết Lam nói đây là bắt cá lọt lưới, không ổn nhỉ]

[Lầu trên ơi, vừa nhìn là biết đồng chí không hiểu rồi, hồ trữ nước trên đập xả lũ đều thế cả, thật sự là cá lọt lưới, ai có thể bắt thì là của người đó]

[Không sai, cho dù mấy người họ không bắt thì mớ cá đó theo dòng chảy tới sông rạch, sau đó cũng là cá vô chủ, nông dân bình thường cũng sẽ bắt]

Đúng vào lúc này, cameraman dường như có cảm ứng, ống kính đột nhiên hướng về một vị trí có không ít trẻ con choai choai giống như họ đang bày lưới bắt cá cách đó không xa, bọ trẻ còn trực tiếp nhảy xuống nước, dùng tay chặn bắt.

Vừa thấy thật sự có thể bắt được cá, mấy người lập hưng phấn. Ai nấy đều ăn mặc thoải mái, mang dép lê, sau khi ống quần cũng xắn lên cao thì trực tiếp nhảy xuống nước, chơi đến là vui vẻ.

Cứ thế suốt một buổi chiều, họ gom được hai thùng cá, ngoài ra còn bắt được một rổ tôm và cua đồng. Năm người tâm mãn ý nguyện xách thùng gỗ về, chuyện này so với ngày nóng cháy da lội ruộng chuyển dưa nhẹ nhàng hơn nhiều đó nha.

Trên đường quay về, ở bờ ruộng họ còn gặp được ông cụ mà buổi sáng Tiết Lam trò chuyện.

“Ông ơi, kênh nước thông xong chưa ạ, có cần giúp đỡ không ạ?” Tiết Lam tiến lên chào hỏi.

Ông cụ vừa thấy là Tiết Lam thì cũng cười ha ha đáp: “Không cần không cần, mần xong hết rồi, mấy đứa đi bắt cá đấy à, sao rồi, bắt được chứ hả?”

Tiết Lam cười: “Bắt được ạ, còn bắt được không ít nữa, ít nhiều nhờ có ông nói con biết chuyện mở đập xả nước. Để bày tỏ lòng cảm ơn, tụi con tặng ông hai con cá tươi nha.”

Ông cụ vội từ chối bảo không cần, nhưng Tiết Lam vẫn kiên trì muốn đưa. Lâm Hưng và Miêu Y Y thấy thế cũng ở bên nói thêm vào, cuối cùng ông cụ thịnh tình khó từ đành phải nhận.

Mấy người Tiết Lam chọn hai con cá béo nhất, còn tiện đường tiễn ông cụ về nhà. Ông cụ và người nhà ông cũng rất nhiệt tình, tặng họ rau trong nhà tự trồng.

Cuối cùng trước khi rời đi, bác gái còn cố dúi vào ngực Dịch Phi Phàm và Thẩm Lãng một đống trái cây nhà trồng, nói gì mà đồng hương đồng khói, không cần khách sáo.

Có thể Dịch Phi Phàm và Thẩm Lãng ngoại trừ fan thì đây là lần đầu tiên cảm nhận được sự nhiệt tình thế này, lúc từ nhà ông cụ đi ra, cả hai hãy còn chưa tỉnh táo lại.

Tiết Lam liếc nhìn Thẩm Lãng. Hầy, không ngờ oắt con này còn là một tay sát thủ tiêu diệt nữ giới ở toàn độ tuổi.

Thẩm Lãng bị Tiết Lam nhìn đến mất tự nhiên, nhíu mày hỏi: “Chị nhìn gì vậy?”

Tiết Lam nhún nhún vai: “Không có gì, không ngờ mị lực của em lớn như vậy.”

Trải qua một buổi chiều cùng nhau, năm người sớm đã trở nên khá thân thiết, thỉnh thoảng cũng sẽ trêu chọc lẫn nhau.

Miêu Y Y cũng cười trêu: “Còn không phải sao, từ lúc chúng ta vào nhà ông thì bác gái đã hết lời khen Thẩm Lãng đẹp trai, mọi người không thấy sắc mặt ông ấy chứ, suýt nữa là vác chổi đuổi đi.”

Thẩm Lãng: “…………”

Lúc sắp về tới nhà, nhân viên chương trình vẫn luôn đi theo ngập ngừng một lúc, chợt nói: “Chiếu theo quy định, mọi người không thể tự tiện tìm thôn dân xin đồ, như vậy không hợp với quy tắc của chương trình.”

Lâm Hưng vội biện giải: “Nè, ai tìm thôn dân xin đồ đâu chứ, đây là thôn dân chủ động tặng tụi này, còn nữa, không phải tụi này cũng tặng đồ cho thôn dân rồi sao.”

Nhân viên vẫn kiên quyết nói: “Cho dù không xin, nhưng mọi người như vậy cũng tính là trao đổi, chuyện này không đúng quy định của chương trình, cho nên nhất định không được nhận.”

Mấy người họ nghe thế thì ngơ ra, ai nấy mặt mày cảnh giác, Dịch Phi Phàm và Thẩm Lãng theo bản năng càng ôm chặt trái cây trong ngực.

Tiết Lam liếc nhìn nhân viên ấy, thản nhiên nói: “Chị nói tụi này trao đổi, vậy chính là giao dịch rồi, mà bản chất của giao dịch là gì, xét cho cùng là chỉ tiền bạc lạnh lẽo.”

“Nhưng mà tụi này rõ ràng là tình cảm qua lại, mà bản chất của tình cảm qua lại là gì, là tình cảm và cảm xúc. Cho nên đây căn bản không phải đổi chác gì, vậy sao có thể nói là tụi này vi phạm quy định của tổ chương trình cơ chứ.”

Miêu Y Y hình như cuối cùng tìm được lý do phản bác, lập tức lớn tiếng lặp lại: “Đúng thế, tụi em là tình cảm qua lại, tình cảm ấy chị hiểu hông, đây là bằng chứng của sự tương thân tương ái giữa tụi em và đồng bào hương thân, tổ chương trình nếu như đòi thu của em, như vậy nói rõ là mọi người máu lạnh vô tình.”

Thẩm Lãng đứng cạnh cũng ngầu lòi đế thêm: “Quần chúng sẽ không thích xem một chương trình máu lạnh vô tình.”

Nhân viên tổ đạo diễn: “…………..”

Đột nhiên có chút mệt tim, khách mời đợt này cũng khó chơi quá!

Cuối cùng, năm người vẫn đồng tâm hiệp lực bảo vệ đồ mà thôn dân tặng họ. Tránh cho đêm dài lắm mộng, họ đồng loạt quyết định sẽ dùng làm thức ăn tối nay.

Cơm tối vẫn do Tiết Lam làm bếp chính, Lâm Hưng và Miêu Y Y ở trong phòng bếp phụ giúp. Về phần hai người Dịch Phi Phàm và Thẩm Lãng, vẫn là ở trong sân chẻ củi.

Cơm tối gồm có sáu món, cá hấp, tôm cua rang, thịt kho tàu, rau xào, còn có hai món trộn là đậu phụ hành lá và rau trộn cà chua, cũng xem như khá phong phú.

Đây là bữa cơm tối đầu tiên của họ khi tới đây, mấy người bàn bạc với nhau, quyết định ăn mừng một phen. Họ còn dùng cá đổi với tổ làm chương trình lấy bốn lon bia và một lon coca.

Vì vậy bốn người Tiết Lam nâng bia, Dịch Phi Phàm dùng coca thay rượu, năm người nâng cốc chạm nhau, bầu không khí ấm áp hài hòa.

Trông thấy bàn cơm tối phong phú như vậy, tổng đạo diễn đứng sau máy quay ngậm điếu thuốc, cạn lời nhìn trời cao.

Rõ ràng bọn họ là chương trình trải nghiệm cuộc sống, người không biết chắc sẽ tưởng đây là nhà nông vui vẻ quá.

Nhân viên đứng bên cạnh khuyên: “Đạo diễn, em thấy người xem trong phòng livestream không ngừng tăng lên, một ngày này cũng lên hot search mấy lần, chúng ta cũng nên nghĩ thoáng một chút, ít ra kết quả tốt mà.”

Tổng đạo diễn hít một hơi thật sâu. Ông rốt cuộc phát hiện, Tiết Lam chính là bug của chương trình, sau này phải đề phòng cô mới được.

Không được, ông phải thay đổi nhiệm vụ ngày mai, tăng thêm độ khó.

Tiết Lam không hề biết cô đã bị tổ đạo diễn cho vào danh sách đen. Cơm tối xong xuôi, cô và Miêu Y Y trở về phòng họ, Miêu Y Y tắm xong trước thì lên giường lướt điện thoại, Tiết Lam dọn dẹp xong cũng thay đồ ngủ, từ trong nhà vệ sinh bước ra.

Miêu Y Y vừa thấy Tiết Lam thì liền vội kéo hành lý của mình qua, vung một tay lên: “Em thấy vóc dáng hai chúng ta không khác nhau lắm, mấy bộ đồ này em chưa mặc bao giờ, chị xem chị thích bộ nào, nửa tháng tới hai chúng ta chia nhau mặc.”

Tiết Lam sửng sốt, “Không cần, chị….”

“Thế không được, chúng ta phải có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu chứ, vì để mang theo đồ ăn mà chị hi sinh quần áo của mình, em không thể nào không biết điều như vậy.” Miêu Y Y kiên trì.

Tiết Lam: “…….”

Éc, cô có thể nói chỉ vì mình lười dọn quần áo nên mới mang theo lắm đồ ăn hay không?!

Miêu Y Y mở to mắt nhìn Tiết Lam, có một loại khí thế nếu cô không chọn thì không bỏ qua. Bất đắc dĩ, Tiết Lam chỉ có thể đi tới chuẩn bị lựa một hai cái.

Cô biết Miêu Y Y tính cách đơn thuần, nếu cô kiên quyết không chọn thì cuối cùng cô bé sẽ không an lòng.

Tiết Lam ngồi xuống trước vali, Miêu Y Y ôm điện thoại cũng ngồi phịch xuống. Khóe mắt Tiết Lam vô tình lướt qua điện thoại cô ấy thì không khỏi bất ngờ, siêu thoại [Thịnh Thời Thiên Hạ].

Tiết Lam mở to mắt, thấp giọng hỏi: “Thiên nhân?”

Miêu Y Y cũng sững sờ hết mấy giây, rồi hai mắt phút chốc vụt sáng, kích động nói: “Người nhà?”

Tiết Lam vội kéo cô ấy, nghiêng người liếc mắt về phía máy quay gần đó.

IQ của Miêu Y Y nháy mắt quay lại, ra vẻ trấn định bổ sung: “Nếu chúng ta đã vào đây thì chính là người một nhà, đừng khách sáo, của em chính là của chị, mấy bộ quần áo này chị cứ chọn lựa tùy thích.”

Tiết Lam dằn xuống tâm tình kích động nơi đáy mắt, tiện tay chọn hai bộ, sau đó lấy cớ buồn ngủ muốn nghỉ ngơi kéo Miêu Y Y tới trước máy quay chúc ngủ ngon với khán giả, sau đó trực tiếp tắt máy quay trong phòng.

Máy quay vừa tắt, Tiết Lam liền cười tươi như hoa, cô không ngờ Miêu Y Y vậy mà cũng là một cp fan [Thịnh Thời Thiên Hạ]!

“Chị em, chúc mừng em tìm thấy tổ chức!”

Mic: Chị em, gửi lời chào cho một năm cũ sắp qua và một năm mới sắp tới!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN