Shipper Lục Giới
Chương 13: Pháo hoa bảy màu (5)
Edit: Tử Yên
Beta: Quanh
Không có việc gì thì nửa đêm đã không gõ cửa, nếu đã gõ cửa nhất định là có việc.
A Phiến không dám lại gần tổ của nàng, đứng xa xa trên thân cây nói: “Hoá ra Ma vương đại nhân thích tổ của ta, vậy đêm nay nhường tổ cho ngài đấy, ta không ngại đâu.”
Ai thèm ngủ ở cái tổ chim này. Phong Minh trực tiếp hỏi: “Con mèo yêu kia trông như thế nào?”
“Mèo yêu?” A Phiến sững lại, nghe thấy tiếng meo meo mới nhìn thấy một cục màu xám cuộn lại trong ngực Ma vương, kia chẳng phải là Cải Trắng hay sao. Nàng thấp giọng hỏi: “Con mèo kia đi đâu rồi?”
“Lừa hoa Thiên Lam của Cải Trắng, chạy thoát rồi.”
“Meo!” Cải Trắng đột nhiên giãy giụa, hết sức thương tâm nhảy xuống cành cây rồi chạy mất.
Phong Minh cúi đầu nhìn, nắm lông xám kia chạy trốn cực nhanh, xẹt qua bụi gai đá vụn, ổn định vững chắc, cũng chỉ có lúc này thân thủ nó mới nhanh nhẹn đến thế: “Bị lừa còn không chịu tỉnh ra.”
A Phiến không nhịn được nói: “Ma Vương đại nhân, Cải Trắng bị lừa mất hoa Thiên Lam, nó là người hiểu rõ nhất, nó tự biết mình bị lừa rồi, ngài cũng không cần trực tiếp chọc vào vết thương của nó chứ, chẳng trách nó muốn chạy.”
Phong Minh sững lại, bỗng nhiên nhìn nàng: “Ngươi đang dạy dỗ ta?”
“Bịch bịch–” Ngày nào cũng quỳ nên nàng đã quen rồi, A Phiến liều mạng lắc đầu: “Không có.”
“Đứng lên.”
“Ta sai rồi.”
“Còn không đứng dậy nữa thì nhánh cây bị ngươi đè gãy mất!” Phong Minh nhìn nhánh cây run rẩy khóc trong gió, hỏi: “Ngươi làm xong nhiệm vụ rồi?”
“Còn chưa, một ngày hai lần, còn phải bốn ngày nữa.” A Phiến thấy hắn nhìn chằm chằm mình, vẻ mặt như có việc muốn sai nàng, nghiêm mặt: “Ta có thể dồn thành ba ngày… Hai ngày… Một…”
Một ngày tám lần trúng chiêu, hẳn Lý Chiếu sẽ tức chết đi.
A Phiến không dám đảm bảo.
Phong Minh nhíu mày: “Không phải ngươi đi chuyển đồ sao, vật gì mà phải chuyển trong bốn năm ngày?”
“Nhiệm vụ lần này là Liên Đạo thượng tiên giao cho, có một phàm nhân tên là Lý Chiếu, rõ ràng không phải người được trời định là tạo ra pháo hoa bảy màu nhưng cứ muốn làm, nói mãi mà không chịu sửa, Liên Đạo thượng tiên liền nổi giận, sai ta mang sao chổi đến, khiến hắn xui xẻo mười lần.
Phong Minh cười: “Liên Đạo thượng tiên của Thần giới đúng là nhàm chán.”
A Phiến liếc nhìn hắn một cái — ngài thì khác gì, cả ngày không có việc gì làm còn đi tìm mèo kia kìa.
“Lý Chiếu chính là người ban ngày xây nhà, vừa nãy tranh cãi với một cô nương ở cạnh thác nước?”
“Đúng vậy.”
Phong Minh nhìn tiểu tiên nữ vô cùng đơn thuần này, nói: “Bởi vì Thần giới không chọn hắn làm người thiên định, hắn lại vẫn chấp nhất như cũ mới khiến Thần giới bất mãn muốn hắn xui xẻo. Vẫn là vì hắn không tin trên đời có thần tiên ma quái, cho nên mới…”
“Liên Đạo thượng tiên không phải loại người này!” A Phiến nhíu mày liễu, nói: “Lúc Lý Chiếu nói không tin quỷ thần ta cũng ở bên cạnh, thượng tiên không hề tức giận.”
“Cho nên ngươi mới không phải là đế quân trưởng lão của Thần giới.” Phong Minh nói: “Nhân giới vốn chính là do Thần giới tạo ra hạ giới mà có, bọn họ muốn thống trị Nhân giới, tất nhiên là muốn con người tin phục Thần giới, nhưng nếu phàm nhân không tin trên đời có thần tiên, thì sẽ giống như phàm nhân không tin vào quân vương của mình, quân vương mất dân tâm, cho dù nhân gian hoà thuận thì cũng còn ý nghĩa tồn tại gì? Cho nên không thể để phàm nhân làm rối loạn cả Nhân giới.”
“Nhân gian hoà thuận là tốt rồi mà, vốn dĩ có quân vương không phải để quốc thái dân an hay sao?”
Phong Minh đột nhiên phát hiện quỷ khóc nhè này cũng có chỗ đáng yêu — ngu ngốc đến đáng yêu.
Hắn lười nhác đứng lên từ trong tổ, cái tổ này làm thật mềm mại, ngồi lâu còn thấy rất thoải mái. Hắn nói: “Ngươi vẫn nên an tâm làm tiểu tiên nữ của ngươi đi.”
Hắn phải đi, tay áo đột nhiên bị nàng bắt lấy. Hắn cúi đầu nhìn lại thì thấy nàng đang mở to mắt nhìn hắn: “Nếu chỉ bằng một Lý Chiếu không nghe lời là có thể khiến ngàn ngàn vạn vạn phàm nhân mất đi tín ngưỡng đối với Thần giới thì nhất định là do Thần giới đã làm việc gì không đáng tin, Thần giới phải sửa lại. Cho nên Liên Đạo thượng tiên không có lý do gì lại đi trừng phạt một phàm nhân không tin thần tiên, bởi vì hắn cũng chỉ là một con người bình thường.”
“Nhân giới có câu, con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến. Cho dù chỉ là một giọt nước, nếu không kịp ngăn cản sớm cũng có thể gây ra sóng gió, một khi dấy lên sóng biển thì có thể nuốt hết nhân gian, nuốt hết Thần giới.” Phong Minh nói: “Đừng nói là pháo hoa bảy màu, cho dù chỉ là pháo hoa hai màu, Thần giới cũng không dung thứ.”
“Vì sao?”
“Tất cả đều không phải do thiên địa ban tặng mà là thứ hung khí chết người phàm nhân tạo ra. Pháo hoa cũng không phải do thiên địa ban tặng, đó cũng là do người phàm tự tạo ra. Đối với ma thần mà nói tạo ra pháo hoa hai màu không khó, nhưng đối với người phàm không hề có pháp lực mà nói lại không hề dễ dàng, đây là do bọn họ tự phải làm.”
“Nhưng Lý Chiếu sử dụng lưu hoàng và thuốc nổ đen [1], đây đều là sản vật của thiên địa.”
[1]: Thuốc nổ đen, hay còn gọi là KNO3, được dùng để làm pháo hoa:
6KNO3 + C7H4O + 2S → K2CO3 + K2SO4 + K2S + 4CO2 + 2CO + 2 H2O + 3N2
“Nhưng thiên địa không kết hợp chúng với nhau.”
A Phiến vẫn không rõ, vì sao Liên Đạo thượng tiên luôn muốn khiển trách Lý Chiếu.
“Ta cảm thấy… Bất luận là vì Lý Chiếu làm ra pháo hoa hay là không tin quỷ thần, hắn đều không nên chịu trừng phạt như thế. Một người trẻ tuổi có nghị lực như vậy, đúng ra phải được bảo vệ cẩn thận mới phải.”
Phong Minh đột nhiên khom người nhìn nàng: “Ý của ngươi là, Liên Đạo thượng tiên của các ngươi làm sai?”
A Phiến run lên: “Không phải! Thượng tiên của chúng ta anh minh thần võ, không làm gì sai cả!”
Lời nói kịch liệt là vậy, hoá ra trong xương cốt vẫn là một tiểu tiên nữ cổ hủ. Phong Minh cười: “Ngày mai ngươi làm xong nhiệm vụ, ta tới tìm ngươi.”
Dứt lời, hắn liền mở đại môn Ma giới, hắn cảm thấy chắc mình điên rồi mới nói nhiều với nàng như thế. Hắn lắc đầu, trở về Lê viên của mình.
A Phiến nhìn Đại ma vương đi về nhà, lại nằm vào tổ chim, trong lòng có chút không thoải mái.
Liên Đạo thượng tiên bảo nàng không phải suy nghĩ chuyện phức tạp, vẫn là an an tĩnh tĩnh làm một tiểu tiên nữ đi.
Chỉ là người chấp hành nhiệm vụ chính là nàng, như vậy nàng có muốn đưa sao chổi cho Lý Chiếu nữa hay không?
Nghĩ đến bộ dạng Lý Chiếu nghiêm túc làm việc, bị dính xui xẻo còn nghi hoặc vì sao lại thất bại, túi tiền bị cướp đầu tiên, thế mà lại nhìn xem lưu hoàng còn trong đó không, nàng không đành lòng.
Thật muốn tự tặng cho mình một viên đan “Lục giới vô địch ác nhân tâm”[2] mà.
[2] Lòng dạ độc ác nhất Lục giới.
Tổ nàng làm thật thoải mái, thoải mái đến mức nàng đang buồn rầu lại cứ thế khò khò ngủ mất, côn trùng trong rừng tạo ra các loại âm thanh xào xạc rối loạn, khiến nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ….
– —
Mới rạng sáng, ánh nắng cuối thu còn chưa xuyên qua được rừng cây, nàng đã bị vô số tiếng chim kêu đánh thức.
Nàng mê man ngồi dậy, chỉ thấy trên nhánh cây đều là chim nhỏ đang sung sướng hòa ca. Nàng vừa động, đàn chim bay tứ tung, lưu lại một đống lông.
A Phiến lười biếng duỗi eo, dùng linh lực bảo vệ tổ chim của mình cẩn thận, cái tổ này còn phải ngủ mấy ngày nữa, không thể bị hư hao gì. Nàng chạy đến nhà gỗ của Lý Chiếu bên cạnh thác nước kia, chuẩn bị rửa mặt. Vừa đến nơi đã thấy Lý Chiếu ngồi ở trước nhà, đặt quyển sổ nhỏ trên đùi, không biết đang viết cái gì.
Hắn dậy từ lúc nào? Hôm nay trời vừa mới sáng.
Không phải là hắn viết cả đêm đấy chứ?
Không đúng, nếu thật sự là ngồi viết cả đêm thì sẽ không chạy ra cửa ngồi, phỏng chừng là trời vừa sáng đã ra.
Nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua hắn phải sửa lại cái nhà đã bị thiêu cháy, A Phiến nghĩ Lý Chiếu nghèo đến nỗi không mua nổi dầu để thắp.
Nàng rửa mặt xong, Lý Chiếu cũng viết xong, lại cầm lưu huỳnh với thuốc nổ đen đi đo tỉ lệ. Lưu huỳnh thuần dương, thuốc nổ đen thuần âm, hai thứ bị bọc kín cùng nhau, đốt lấy tro là ra pháo hoa, uy lực có thể lớn có thể nhỏ, còn xem tỉ lệ nhiều ít thế nào.
Nhưng Lý Chiếu muốn tạo ra pháo hoa nhiều màu, cho nên còn cần thêm vào những thứ khác, còn rốt cuộc phải thêm vào cái gì mới có thể sinh ra nhiều màu sắc chính là việc hắn nghiên cứu.
Đã vài lần A Phiến muốn móc sao chổi trong túi ra rải cũng không thể thật sự hạ thủ. Thần sắc của hắn thật sự quá mức thành kính, loại thành kính này nàng từng thấy trên mặt rất nhiều người thắp hương bái Phật, nhưng bọn họ thành kính là với thần, nàng lại không biết Lý Chiếu là thành kính với ai.
Nàng nhìn nửa ngày, Lý Chiếu cũng làm nửa ngày.
Ọc ọc, ọc ọc.
A Phiến sờ bụng, đói.
Không đúng, nàng phục hồi lại tinh thần, không phải là mình, là Lý Chiếu.:))
Nghiền nát lưu huỳnh xong, chợt Lý Chiếu cảm thấy chóng mặt, ý thức được mình sắp đói đến hôn mê. Hắn nghĩ nghĩ, đi đến thác nước kia uống mấy ngụm cầm cự trước rồi mới vào trong phòng cầm cái xẻng, đi ra sau núi.
A Phiến đi sau hắn, muốn nhìn một chút xem hắn phải làm gì.
Lý Chiếu đi một vòng mới hái được một nắm dương xỉ mới mọc, bỏ vào trong túi, lại cúi đầu tìm kiếm trên mặt đất, lẩm bẩm: “Mùa thu vẫn còn chút ít rau dại, nếu tới mùa đông rồi sẽ không thể không lấy lương tháng quan phủ đi mua gạo… Mua gạo thì không có tiền mua lưu huỳnh… Bằng không ta tự mình đi đào cũng được… Tuy rằng tốn thời gian… Nhưng ít ra không cần tiền…”
Hắn lẩm bà lẩm bẩm, người ngoài nhìn chỉ thấy như bị mất trí.
A Phiến thấy hiện tại hắn không cân nhắc đến pháo hoa nữa, nghĩ không có gì nguy hiểm, vội vàng thả sao chổi cho hắn.
Lý Chiếu trở lại nhà nhỏ, gác cái nồi sắt đun sôi nước, chuẩn bị luộc chín dương xỉ dại ăn.
Hắn thả mấy cọng rau, tính toán một lúc liền lấy than ra định thêm vào pháo hoa. Mấy năm nay hắn tính toán được than phấn có thể dùng khô sam, thanh dương, lá trúc mềm, còn có rễ cà tím cũng được, nhưng rực rỡ nhất vẫn là than lá trúc.
Muốn tính ra công thức làm pháo hoa phải trải qua vô số lần thí nghiệm. Lại từ vô số thí nghiệm này sàng lọc ra kết quả thích hợp nhất.
Đây là một công trình lớn.
Nếu có ngày nào pháo hoa bảy màu thật sự bay lên trời, bá tánh sẽ chỉ thấy bảy màu, còn làm bao lâu sẽ chẳng ai quan tâm.
Nhưng hắn vẫn vô cùng thoả mãn.
Lý Chiếu nghĩ, trên mặt lộ ra ý cười, tinh thần tràn ngập phấn chấn cùng hy vọng.
Đột nhiên cục đá kê nồi sắt ầm ầm sụp xuống, chẳng những nồi sắt lăn xuống mà ngay cả nước sôi nóng bỏng bên trong cũng trút ra tung toé, Lý Chiếu vội nhảy lên gạt ra. Nước trộn với tro rơm rạ phía dưới hoá thành một bãi nước bẩn. Ngay cả rau dại sắp ăn được cũng rơi vào trong, biến thành đống bùn lầy.
Trong tay Lý Chiếu còn cầm cái đũa, nhìn than đen sũng nước, ngây người ra.
A Phiến ngồi trên tảng đá thấy hết, lương tâm lại bị khoét một đao.
Nàng vô cùng hy vọng hắn có thể nhanh chóng từ bỏ, trải qua ngày tháng như người bình thường.
Nhưng mà hắn sẽ không từ bỏ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!