Shipper Lục Giới - Chương 34: Ma Vương và tiểu tiên nữ (7)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Shipper Lục Giới


Chương 34: Ma Vương và tiểu tiên nữ (7)


Edit: Hanglulu

Beta: Rysa

“Bạch…… Bạch……”

Tiếng vỗ nước cực mạnh của con cá đánh thức A Phiến, nàng nắm chặt cần câu, hướng vào mặt hồ nhìn xem, vẻ mặt mừng rỡ: “Có cá cắn câu.”

Phong Minh thu lấy cần câu, nhịn không được liếc nhìn nàng một cái: “Là của ta.”

Cứ giả bộ mình chưa từng ngủ như thế, nàng nghĩ mình không bị phát hiện sao?

“Ơ……” A Phiến buông cần câu, nhìn sang bên cạnh, vậy mà có cái tổ nhỏ bên cạnh, nàng kinh ngạc nói: “Đại ma vương, đây là cái tổ ngài làm sao? Giống y hệt cái ta làm lúc trước.”

Vốn dĩ là làm theo cái kia của nàng.

Phong Minh đem dây câu thu lại, một con cá to béo quẫy lên, A Phiến vội cầm thùng tới cho vào, vừa đem tới, mới phát hiện bên trong đã có bốn năm con, nàng tiến lên nhanh chóng bỏ cá vào thùng, kinh ngạc: “Đại ma vương, không ngờ ngài câu được nhiều cá như vậy, cả ngày hôm nay chỉ ăn cá thôi sao?”

“Cứ nuôi trong ao trước đã.” Phong Minh ghim mồi lên lưỡi câu, nói: “Mẫu thân của ta cũng không thích câu cá.”

Cũng như nàng, Bạch Âm là một người ưa ồn ào, không chịu nổi tĩnh lặng, mới ngồi yên có nửa khắc đã ngủ thiếp đi. Muốn bà câu cá, nói đùa, từ xưa đến nay đều là một chưởng ‘oành’ vào trong nước, làm cho lũ cá tự mình nhảy vào trong thùng.:))

A Phiến ngồi một hồi, lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật, Phong Minh thấy thế, nói: “Ngươi trở về đi.”

A Phiến lại tỉnh táo, nói: “Vậy thì ta đi trước.”

“Ừ.”

A Phiến vừa đi, Phong Minh cũng không thu lại cái tổ. Nhưng ngồi một lúc liền cảm thấy bên cạnh lạnh lẽo, rõ ràng lúc nàng ngủ không nói tiếng nào, cũng yên lặng như vậy, nhưng bây giờ lại cảm thấy quá mức quạnh quẽ.

Thật quái dị.

Lại một con cá cắn câu, hắn định bắt hơn mười con thì trở về.

Chờ câu đến con cá thứ bảy, đột nhiên từ trong khu rừng phía sau phát ra âm thanh. Một lát sau, có một cô nương đi tới, nhảy đến bên cạnh hắn, ngồi xổm hỏi: “Đại ma vương, hoa này đẹp không?”

Phong Minh nghiêng đầu lại nhìn, chỉ thấy Quỷ khóc nhè kia đang ôm một bó hoa, hương hoa thoang thoảng lướt qua cánh mũi, màu sắc thanh nhã, đều là hoa dại trên đường lại đây. Đằng sau bó hoa là một gương mặt xinh đẹp nhẹ nhàng, đẹp hơn hoa gấp trăm lần.

Thì ra là nàng đi hái hoa, không có rời đi.

“Không phải đi về sao, sao lại quay trở lại?”

A Phiến ủ rũ gục đầu xuống nói: “Có rất nhiều quái thú trong rừng, sợ bị ăn thịt.”

“……” Hóa ra không phải cố ý đợi hắn!

A Phiến lại hỏi: “Hoa này rốt cuộc đẹp hay không đẹp?”

Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ phía sau bông hoa, nói: “Đẹp.”

A Phiến cười nói: “Ta đây lấy một ít trở về đưa cho Bạch Âm đại nhân, còn có Cải Trắng.” Nàng nghĩ lại, ngẩng đầu nói: “Ngài có muốn ta cho ngài một nhành hoa hay không? Ta không phân biệt đối xử.”

“…… Không cần.”

“Ta đây liền đưa hết cho bọn họ.” A Phiến nghĩ nghĩ lại ngắt một bông hoa cài lên tóc mình, vì nhìn không thấy nên cắm không đẹp, ngay lập tức cành hoa hồng nhỏ liền rớt xuống đất, nàng nhặt lên cắm lại một lần nữa, lắc lắc đầu, lại bị rớt xuống.

“…… Ngu ngốc.” Phong Minh nhanh hơn nàng, nhặt hoa lên, đem hoa cài chắc chắn trên tóc nàng, tóc đen phối hợp với cành hoa hồng nho nhỏ càng thêm xinh đẹp. Nhưng có vẻ bông hoa màu tím kia cũng không tệ, hắn rút nó ra khỏi khóm hoa, hỏi nàng: “Lại cài thêm cho ngươi một bông?”

“Không muốn, không muốn.” A Phiến lắc đầu nói: “Ta thích màu đỏ, thích nhất chính là hoa hồng đỏ.”

Phong Minh hơi ngừng một chút, người nói vô tình người nghe có tâm, nàng vẫn còn đang suy nghĩ về việc trở lại Thần Phong Điện, không để ý tới người bên cạnh.

– —

Vào buổi trưa, tất cả các món đều làm từ cá, cá chưng cá chiên cá kho tộ cá miếng, còn có một món canh cá. Phong Minh nhìn mà cảm thấy dạ dày có chút không thoải mái, Bạch Âm vô cùng ghét bỏ nói: “Bắt con câu cá, con thật sự câu nguyên một thùng trở về, lắm cá như vậy, con muốn ta cũng biến thành cá sao?”

“……” Một mảnh hiếu tâm lại bị giẫm đạp, Phong Minh xụ mặt nói: “Con biết người không thích câu cá, cho nên cố ý câu thêm nhiều một chút cho ngài nuôi trong ao rồi từ từ ăn, ai ngờ làm một bữa cơm trưa xong liền không còn.”

“Ôi, ta không thích ăn cá, con không biết sao?”

“Con cũng không thích ăn, ngài cũng không biết.”

“Biết chứ.”

Phong Minh nhịn không được nói: “Vậy vì cái gì một hai phải bắt con đi câu cá!”

Bạch Âm thấy hắn phát giận, cảm thấy nhi tử ngoài việc làm Ma Vương còn có điểm xuất sắc, còn lại đối với chuyện khác quả thật chính là ngốc tử, bà nói: “Tuý Ông cũng không có nghĩa là rượu, ai bắt con đi câu cá chứ. Ta đây là tìm cơ hội cho con câu tiểu tiên nữ. Nhi tử ngoan, nhanh nhanh làm cho tiểu tiên nữ động tâm đi.”

“……” Hắn không cảm thấy mẫu thân hắn dụng tâm lương khổ, ngược lại cảm thấy mẫu thân quá sốt ruột.

A Phiến đi nấu nước quay trở lại, thấy một bàn đầy đồ ăn, tất cả đều là cá, nàng nhìn đến hai mắt đều có chút phát sáng, mặt giãn ra ngồi xuống nói: “Bạch Âm đại nhân, trù nghệ của người thật tốt.”

“Thích? Thích thì ăn nhiều một chút đi.”

“Vâng.”

Phong Minh thấy nàng vui mừng, bỗng nhiên nhớ tới món nàng thích nhất chính là canh cá viên. Vậy khó trách khi nàng thấy một bàn đồ ăn toàn là cá mà không cảm thấy tuyệt vọng, ngược lại là hắn có chút tuyệt vọng…… Còn phải nhả xương cá, thật sự là quá phiền phức. ಥ_ಥ

Hơn nữa hắn là ma, có thể vài tháng không ăn không uống, cái gì mà một ngày ba bữa cơm, quá sa đọa.

Hắn ăn một bát cơm, uống thêm một chén canh cá, liền cảm thấy vậy là đủ rồi. Không biết vì cái gì, vừa nhìn thấy bông hoa hồng nhỏ cài trên tóc Quỷ khóc nhè kia, liền nhớ tới những lời nàng nói lúc đó —— nàng muốn quay trở lại Thần Phong Điện.

Tuy hắn không biết Thần Phong Điện này có gì tốt, mỗi ngày dãi nắng dầm mưa đi Lục giới vận chuyển các loại hàng hóa, nơi đưa đến cũng không hoàn toàn an toàn, nhưng mà nàng vẫn muốn trở về.

Chỉ cần hắn đưa nàng trở lại Thần giới, đi uống trà với các Đế quân, nói mèo của hắn đã trở lại, vậy thì nàng liền có thể trở lại Thần Phong Điện làm việc, không còn bị cách chức nữa.

Chỉ là, không sao nói rõ được.

Hắn chưa bao giờ như vậy, nghĩ đến chuyện này lại không cách nào quyết định được.

Nghĩ đến nỗi phát phiền, hắn liền đứng dậy nói: “Ta đi ra ngoài một chút.”

Bạch Âm nói: “Đừng đi xa.”

Bà nhìn theo hướng nhi tử rời đi, vừa nhìn qua tiểu tiên nữ kia, nỗi lo lắng chứa đầy trong đôi mắt. A Phiến uống thêm vài ngụm canh, mắt còn dõi theo hướng Phong Minh rời đi, Đại ma vương sẽ không lại lạc đường đi.

Bạch Âm cười hỏi: “A Phiến, ngươi có đang làm việc gì trong thời gian này không?”

A Phiến buông chén canh, ủ rũ nói: “Còn đang trong thời gian bị cách chức, không có việc làm. Xảy ra chuyện gì sao, Bạch Âm đại nhân?”

Bạch Âm cười cười, nói: “Ngươi biết tên nhi tử mù đường kia của ta đấy, không hề biết đường. Mặc dù hắn muốn giúp ta, nhưng đường xá xa xôi, sợ hắn một đi không trở lại, cho nên……”

A Phiến cười hỏi: “Cho nên Bạch Âm đại nhân muốn ta đi theo dẫn đường sao?”

“Đúng vậy.”

A Phiến phục hồi lại tinh thần, nói: “Không phải là có Cải Trắng sao?”

“Cải Trắng còn phải bồi ta vài ngày.” Bạch Âm khẽ mỉm cười —— Cải Trắng đúng là biết đường, nhưng mà ta càng muốn ngươi dẫn đường!

Bằng không, nếu lỡ ngươi trở lại Thiên Đình, chờ mấy trăm năm mới xuống Ma giới, vậy nhi tử của ta phải làm sao bây giờ, cháu trai cháu gái cũng không biết bao giờ mới có.

Cái gì mà dẫn đường, thân thể bà di chuyển một cái liền xong; cái gì mà câu cá, bà không thích ăn cá; cái gì mà sửa sang lại giường đệm, có mỗi tấm chăn, có cái gì mà sửa.

Suy cho cùng, bà nên vì cháu trai cháu gái tương lai mà nỗ lực một chút, hơn nữa, nhìn nhi tử nhà mình trở nên tiểu khả ái dễ thương cũng là một loại lạc thú.

Hoàn toàn không biết tâm tư của mẫu thân Ma Vương, A Phiến nói: “Để ta dẫn đường cho Đại ma vương đi, còn Cải Trắng ở lại bồi ngài vài ngày.”

Bạch Âm cười cong cả mắt, nói: “Được, được, được.”

“Ta ăn no rồi.” A Phiến buông chén đũa, nói: “Ngài cứ tiếp tục ăn, ta đi hái một ít trái cây, đợi lát nữa trở về dọn dẹp.”

“Đi đi.” Bạch Âm nhìn tiểu tiên nữ chạy xa, lại nhìn xem chén đũa của nàng, rõ ràng bộ dáng vừa rồi có thể một hơi ăn hai chén cơm ba chén canh, bây giờ lại dám nói ăn no.

Bà từ từ thở dài, hai người này thật là —— ngốc nghếch.

– —

A Phiến chạy theo hướng Đại ma vương rời đi, nhưng có vẻ do hắn đi rất nhanh, cho nên chạy một lúc vẫn không thấy tung tích của hắn đâu. Nàng chạy thêm một đoạn nữa, đột nhiên nhớ tới bản chất đi vòng vòng của Đại ma vương tuyệt đối không có khả năng chạy xa đến như vậy. Nàng lập tức quay trở lại, nhìn kỹ dấu vết trên mặt đất.

Bây giờ là mùa thu, trên mặt đất có không ít lá rụng, ngày thường nơi này ngoại trừ Bạch Âm cũng không có người khác đi lại, dấu chân của những con thú quá lớn, vội vàng xoẹt qua, giẫm lên đất không tạo ra dấu vết gì.

Chẳng mấy chốc A Phiến đã phát hiện ra một ‘con đường’, có vết tích những chiếc lá khô bị giẫm nát, ánh mắt men theo, đã hình thành một nửa vòng, nhìn không thấy điểm cuối, sợ là còn có một nửa vòng khác —— Đại ma vương không phải là vẫn luôn xoay vòng vòng tại đây đi.

A Phiến ngồi xổm tại chỗ đợi nửa khắc, một hồi liền nghe thấy tiếng bước chân giẫm lên lá khô sàn sạt, nàng nghiêng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy Đại ma vương theo ‘con đường’ kia quay trở lại. Ngay lập tức nàng bày ra gương mặt tươi cười, xa xa vẫy tay hướng hắn kêu: “Đại ma vương.”

Lúc này Phong Minh nhìn thấy nàng, có chút ngoài ý muốn, chờ nàng nhảy đến phía trước liền nói: “Ăn no?”

“No rồi.”

“Ta đưa ngươi trở về.”

A Phiến cười nói: “Đưa ta về xong ngài lại muốn đi sao? Nơi này cách nhà ngài không xa, ngài muốn đi làm việc gì cứ nói, ta tự mình trở về cũng được, một hồi tới đây đón ngài được không?”

Phong Minh im lặng nhìn nàng một cái, nói: “Ta sẽ đưa ngươi trở về Cửu tiêu.”

A Phiến ngoài ý muốn nói: “Trở về Cửu tiêu?”

“Đúng. Đưa ngươi trở về Cửu tiêu, đưa ngươi quay lại Thần Phong Điện, đưa ngươi trở về để tiếp tục giao hàng, lấy Nhậm Vụ Thạch màu đỏ.” Phong Minh một hơi đem những chuyện quyết định khi đi đường lúc nãy nói xong, trái tim như bị nghẹn lại.

Có thể trở về Thần Phong Điện? A Phiến như đang nằm mơ, có chút kích động. Nàng đương nhiên muốn trở về, rất muốn trở về, mặc dù những ngày ở bên Đại Ma Vương rất vui vẻ, nhưng luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng. Tối hôm qua nàng vẫn còn đang suy nghĩ, nếu mỗi ngày làm xong nhiệm vụ có thể cùng Đại Ma Vương uống trà ăn lê, thật viên mãn.

Phong Minh thấy nàng vậy mà không có lập tức nói tốt, có chút bất ngờ. Chắc nàng không phải vì chuyện được quay trở về mà vui quá bị làm cho ngốc đi?

Bằng không còn có thể là cái gì?

“Đi, trở về Cửu tiêu.”

Phong Minh cất bước muốn đi, đột nhiên bị nàng giữ chặt tay áo, làm hắn dừng lại bước chân. Hắn khẽ nhíu mày, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không muốn quay về?”

“Muốn.” A Phiến hướng hắn cười cười: “Chính là ta đã đáp ứng Bạch Âm đại nhân rồi, phải dẫn đường cho ngài, không phải muốn đưa đồ sao, không có ta dẫn đường, vậy ngài phải làm sao bây giờ?”

“Ta có Cải Trắng.”

“Bạch Âm đại nhân nói nàng còn muốn ở bên Cải Trắng thêm mấy ngày.”

Phong Minh nhíu mày, mẫu thân người…… không phải là cố ý chứ. Chỉ là, Quỷ khóc nhè này đã đáp ứng rồi. Hơn nữa sau khi hắn nói đưa nàng quay trở về Cửu tiêu, nàng vẫn muốn tiếp tục dẫn đường, không nuốt lời, không muốn rời khỏi.

Đáy lòng A Phiến có chút tiếc hận không thể trở về sớm, nhưng nàng đã đáp ứng với Bạch Âm đại nhân rồi, hơn nữa…… Nàng thật sự thật không yên tâm để cho Đại ma vương một mình đi tặng đồ nha, Đại ma vương ngay cả Đông Tây Nam Bắc cũng chẳng phân biệt, đến cả khu rừng rộng có nửa mẫu cũng không thể ra được, nếu như hắn đi lạc thì phải làm sao bây giờ!

Vì hoà bình của Ma giới, vì tương lai của Lục giới, nàng phải dẫn đường thôi.

Quyết không bao giờ để Đại ma vương một mình.

Nàng nghĩ xong, nghiêm mặt nói: “Để ta dẫn đường đi, nếu không ngài đi lạc, thì hoà bình của Lục giới làm sao bây giờ?”

“……” Cho nên nàng vẫn là tiểu tiên nữ gánh vác hoà bình của Lục giới? Phong Minh hừ một tiếng cười lạnh, hoàn toàn không phải là muốn ở cạnh hắn.

Nhưng ít nhất nàng sẽ không rời đi trong thời gian này.

Nhoáng một cái đã bảy ngày trôi qua, Hỏa nhung y kia rút cuộc cũng phơi nắng đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày. Bạch Âm đem hỏa nhung y để vào trong hộp, lấy pháp thuật phong ấn xong, dùng vải bao bọc lấy, giao cho nhi tử cùng A Phiến, nói: “Hỏa nhung y này liền giao cho các ngươi, nhất định các ngươi phải đưa tận tay Bạch Ông bá bá.”

Đối với chuyện giao đồ vật A Phiến rất có tự tin, cao giọng đồng ý, duỗi tay lấy cái hộp, một lấy, một không đưa…… Không kéo được cũng không đẩy ra được.

Bạch Âm mỉm cười nhìn nhi tử, nói: “Con, muốn, để, cho, một, cô, nương, cầm, đồ, vật?” (ಠ⌣ಠ)

“……”

Cuối cùng chiếc hộp cũng đến tay Phong Minh, một phần ba tình thương của người mẹ còn sót lại trước đó cũng không còn, tất cả đều dành hết cho Quỷ khóc nhè ở bên cạnh.

“Meo ——” Cải Trắng ngồi xổm trên vai Bạch Âm, híp mắt nhìn hai người, trên đầu nó còn cài một đóa hoa nhỏ màu lam xinh đẹp, không phải là hoa Thiên Lam mà A Phiến tỉ mỉ lựa chọn sao.

A Phiến sờ sờ đầu nó, nói: “Cải Trắng, chờ ta rảnh, lại đi hái hoa cho ngươi được không.”

“Meo.”

Âm thanh vui sướng của con mèo vang lên, nhìn theo hai người rời đi. Chờ bọn họ đi xa, Bạch Âm mới sờ sờ nó, cười đến ý vị sâu xa: “Cải Trắng, chờ lần sau tiểu tiên nữ kia tới, để cho nàng ôm đứa bé đi.”

“Meo!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN