Shipper Lục Giới - Chương 6: Người khổng lồ (6)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Shipper Lục Giới


Chương 6: Người khổng lồ (6)


Edit: matgaumeo2308

Beta: Rysa

Xương cốt đã đau âm ỉ, Phong Minh còn bị nàng bóp chặt cánh tay, hắn chỉ có thể cắn răng nói: “Buông tay.”

“Côn trùng.” A Phiến run rẩy nói: “Rất nhiều côn trùng.”

“Ta không mù.” Phong Minh nhìn về phía trước. Khoảng không xa trước mặt hai người đang có một đám côn trùng vô cùng đông đúc. Dù nhìn không rõ hình dáng của những con nằm trong bùn nhưng cũng dễ nhận ra, chúng nó không cùng một đàn. Tuy nhiên dù lớn như rùa đen hay nhỏ như con sâu, con kiến, tất cả đều có một bộ “răng nanh” sắc bén, bơi qua bơi lại, loáng thoáng ánh lên tia sắc lạnh. Ngay cả con giun bé xíu cũng có hàm răng.

“Đám côn trùng đó……” A Phiến nhíu mày nhìn kỹ rồi nói: “Thật giống côn trùng ở Thần-Ma-Yêu [1] giới. Nhưng nơi này có trận pháp bao phủ, theo lý mà nói côn trùng ở đây cũng phải giống côn trùng trong nhân gian chứ? Nhưng chúng nó lại không giống như vậy.”

[1] Thần giới, ma giới, yêu giới

Phong Minh cũng nghi hoặc điều này. Trận pháp ở đây được các trưởng lão cùng nhau thiết lập. Dù là thần-ma cường đại như thế nào, vào nơi này đều biến thành phàm nhân.

Nhưng đám côn trùng đó lại hoàn toàn không bị trận pháp ràng buộc, hình dạng cũng vô cùng kì lạ.

Bây giờ hắn không có pháp lực, không nhìn ra chúng khác thường chỗ nào, nếu không cũng không phải suy đoán ngờ vực như này.

“Rầm ——” Hai người ngồi lâu mệt mỏi, chỉ hơi động một chút, trên mặt nước liền hiện lên tầng tầng sóng gợn, chậm rì rì đẩy đám côn trùng tiến thẳng về phía trước.

Trăm ngàn con lập tức ngừng bơi, đồng thời nhìn chăm chăm hai người đang dựa vào vách đá.

A Phiến ngẩn ra, hai mắt chống lại hàng ngàn con mắt, bị nhìn đến nỗi lông tơ dựng thẳng lên, yết hầu cứng đờ nói không nên lời, càng nắm chặt cánh tay Phong Minh.

Mặt Phong Minh trắng bệch, chân mày lạnh lẽo nhìn chằm chằm đám côn trùng đang như hổ rình mồi.

“Rầm —— rầm ——” cả đám cùng nhau chạy trốn cực kì nhanh.

Phong Minh thu hồi ánh mắt lạnh lùng, cúi đầu kéo tay A Phiến ra. Một ngón, một ngón rồi một ngón liên tiếp bị hắn gỡ ra, nhưng gỡ ngón này thì ngón khác lại bấu víu vào. Hắn dừng lại nhìn nàng, khuôn mặt mang biểu cảm lạnh lùng ngàn năm không đổi, cái tay kia nhanh chóng thức thời rút ra, còn vuốt vuốt lại tay áo cho hắn.

“Những thứ vừa nãy là cái gì, chúng muốn đi đâu?” A Phiến hỏi, bỗng nhiên nghĩ ra một khả năng: “Ma Vương đại nhân, ngài nói xem, liệu có phải chúng nó biết lối ra ở đâu nên đi đến lối ra kia?”

Phong Minh suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, năng lực tìm kiếm đường sống của côn trùng lợi hại hơn nhiều so với phàm nhân.

Hắn chậm rãi đứng lên, hắc bào ướt nước bùn nặng hơn bình thường không biết bao nhiêu lần, đi lại ở nơi này đúng là khó khăn. Không nghĩ nhiều, hắn liền cởi trường bào ra, treo trên vách đá. Cuối mùa thu nước bùn rét lạnh. Hắn không mặc trường bào, bước chân nhẹ hơn, nhưng thân mình cũng lạnh hơn.

Nãy giờ A Phiến đi theo hắn cũng nhận ra rằng hắn lạnh. Cái lạnh này khác với cái lạnh của Ma tộc, nó là do nhiệt độ cơ thể phàm nhân nhanh chóng giảm xuống.

Nàng sợ sệt thấp giọng hỏi: “Đại Ma Vương, tay của ta rất ấm, cho ngài nắm được không?”

Phong Minh nhìn thoáng qua nàng đang run rẩy như cây giá đỗ trong dĩa đồ ăn, nói: “Không cần.”

“……” A Phiến bị hắn làm cho tức chết rồi, tức đến nghẹn họng, vừa nhấc đầu chống lại hắn, hắn thoáng nhìn qua, nàng liền nhụt chí.

Bùn lầy lội khó đi, nước không cao tới nửa người. Càng đi, ánh sáng chiếu xuống khe hở trên đỉnh đầu càng yếu ớt.

Vù vù vù.

Đám côn trùng lục tục lục tục bơi qua, bay qua, càng ngày càng nhiều, toàn bộ hố sâu dường như đều bị đám côn trùng chiếm hết. A Phiến càng cảm thấy nơi này quỷ dị đến đáng sợ. Không biết liệu đám côn trùng này có thật sự tìm đường ra hay không, sao nàng cảm thấy chúng nó đang đi hưởng thụ một đại tiệc đầy mỹ thực?

Xoạt xoạt xoạt, xoạt xoạt xoạt.

Ở phía trước, hết đợt này đến đợt khác truyền đến âm thanh gặm cắn xoạt xoạt ghê rợn. Ngoài âm thanh này ra không còn bất kỳ tạp âm nào nữa. Lắm côn trùng như vậy nhưng giữa chúng có ước định ngầm “ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi”, chỉ biết ngấu nghiến ăn.

Phong Minh nhờ vào ánh sáng mỏng manh phát ra từ mấy con đom đóm để ghé mắt nhìn, tất cả côn trùng đều bám vào một cây cột…… Hắn nhíu mày, nghe tiếng côn trùng xoạt xoạt nhai nuốt.

Đàn côn trùng ít nhất cũng phải bốn, năm nghàn con, nhưng chúng không tranh không đoạt, chỉ lẳng lặng ăn, quá mức hài hòa, giống như hút phải mê huyễn thảo dược, làm chúng hoàn toàn mê muội, đến cả điều cơ bản nhất của sinh linh giới là chém giết dị tộc cũng quên.

A Phiến nhìn đám côn trùng đông đúc, nhìn đến nỗi da đầu tê dại: “Chúng nó đang ăn cái gì?”

Nói xong, nàng liền thấy Phong Minh cất bước đi tới trước, dọa nàng nhảy dựng: “Đừng qua đó, chúng nó sẽ ăn ngài đấy.”

Đám côn trùng bám trên cây cột căn bản không có năng lực công kích, Phong Minh đi đến gần đó, chúng cũng không có tấn công hắn.

Trên mặt đám côn trùng đều chỉ có mắt và miệng, không có hỉ nộ ái ố như người. Thế nhưng lúc này Phong Minh lại nhìn thấy sự mê say từ trên mặt chúng.

Hắn đẩy đẩy vài con côn trùng, muốn nhìn xem đây là cái gì mà làm đám côn trùng mê muội như vậy.

Côn trùng đã ăn no bị hắn hất xuống nước cũng không giãy giụa, như đang say, theo sự đong đưa của mặt nước mà chuyển động, mơ mơ màng màng giống phàm nhân. Không lâu sau, A Phiến phát hiện, thân thể đám côn trùng kia lớn lên nhanh chóng, dùng mắt thường cũng có thể nhận thấy.

Nàng kinh ngạc: “Ma Vương đại nhân, chúng nó lớn thêm nửa tấc.”

“Chúng nó ăn cây cột này.”

“Không thể nào.” A Phiến không thể tin được nói: “Liên Đạo thượng tiên đã nói, năm đó đảo của người khổng lồ bị hạ trận pháp, cho nên nơi này không thể có linh lực, pháp lực.”

“Nhưng mà hiện tại chúng nó đang ăn đồ vật không có ở Nhân giới.”

A Phiến nghẹn lời, sự thật bày ra trước mắt, căn bản không có cách nào phản bác.

Côn trùng bị đẩy ra làm lộ một chút hình dáng cây cột. Phong Minh bắt một con đom đóm lại đây chiếu sáng, nhìn kỹ cây cột.

Cây cột màu xanh đậm, mọc đầy rêu xanh nấm mốc, giống như một cục đá bị để lâu ngày ngoài trời nơi ẩm ướt, không nhìn rõ bộ dạng ban đầu.

Phong Minh muốn cạo rêu xuống nhìn bên trong. Tay mới vừa chạm đến rêu phong, hắn liền phát giác có lực cản. Rêu xanh không còn, bên trong lại là một mảnh màu da trắng bệch.

Bỗng dưng Phong Minh dừng lại, A Phiến đã đi tới, nhìn thấy mảng màu da thì kinh ngạc: “Đây là cái gì?”

Có côn trùng ngửi thấy mùi thịt mà đến, nháy mắt đã bò kín khe hở. Phong Minh nhíu mày, lại lần nữa đẩy ra, ‘thịt’ kia vẫn nguyên vẹn như cũ, tuy bị côn trùng gặm ăn cũng không thấy bị tổn thương.

Thứ đám côn trùng này ăn không phải thịt, mà là khí.

“Meo——”

Tiếng kêu của Cải Trắng từ cửa động truyền đến khắp hố sâu. Phong Minh lập tức lui thân đi tới bên kia. A Phiến mơ hồ nhìn đám côn trùng, lại nhìn hắn, hỏi: “Cứ như vậy mà đi sao?”

“Cải Trắng đã tìm được dây mây. À, đúng rồi.” Đi được vài bước, Phong Minh xoay người nhìn thẳng vào nàng, nói: “Côn trùng sẽ ăn thịt người, ngươi muốn biến thành một đống xương trắng?”

A Phiến trừng mắt, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, chân đã nhấc lên, nhanh chóng rẽ nước mà đi, giống một con cá vùng vẫy đi qua nước bùn, nhào tới chỗ Phong Minh.

Phong Minh nhìn quỷ khóc nhè đang vỗ mặt nước mà đi, phá tan cái tĩnh lặng của nơi đây, hắn đè xuống tâm tình muốn đánh nàng một trận.

Cải Trắng tìm được sợi dây mây vô cùng rắn chắc, to như cánh tay, cũng không biết nó mang tới như thế nào. A Phiến nhìn đã cảm động muốn khóc. Nàng thấy Ma Vương lại đây, kéo kéo dây mây nói: “Ta đã thử qua, cực kì rắn chắc, Ma Vương đại nhân đi lên đi.”

Phong Minh khom người xuống, nắm lấy eo nàng, nháy mắt đã hất nàng vứt lên. A Phiến vội vàng bắt lấy dây mây, cúi đầu nhìn hắn, thấy hắn đang nắm dây mây, sắc mặt âm trầm: “Lăn lên.”

“……” Quá mức hung dữ!

A Phiến vô cùng tốn sức, nhưng bản năng sinh tồn vô cùng mãnh liệt. Nàng cố sức leo, cũng không biết leo bao lâu, rốt cục cũng leo được lên trên cửa động.

Bên ngoài trời đã sắp tối đen, thời tiết lạnh hơn. Nàng quỳ rạp trên mặt đất thở dốc, phục hồi tinh thần lại liền bắt dây mây, cố kéo hắn lên nhưng sức lực không đủ, dây mây một chút cũng không động.

Phong Minh muốn leo lên phải cố sức hơn A Phiến, bởi vì không có người ở dưới giữ chặt dây mây, dây mây đung đưa lung tung. Nhưng hắn là nam tử, tuy bị biến thành người thường nhưng thân hình cao lớn cũng có chút ưu thế.

“Meo meo meo meo…..”

Nghe thấy Cải Trắng bất an gọi, hắn leo lên nhanh hơn, cố trấn an Cải Trắng đừng lo lắng.

“Ma Vương đại nhân, sắp tới rồi, ngài không cần vội.”

Giọng nói của A Phiến cũng rất nôn nóng, quỷ khóc nhè lại chuẩn bị khóc rồi.

Phong Minh muốn đánh nàng, thật đúng là không có lúc nào không khóc.

Bất kể con đường nào, chỉ cần vẫn luôn đi là có thể đến cuối. Phong Minh vừa xuất hiện ở miệng hố, A Phiến liền túm lấy xiêm y hắn kéo lên, giống như kéo một cây củ cải to lớn.

Chờ Phong Minh ra được bên ngoài, còn chưa kịp thở, quỷ khóc nhè liền ôm lấy hắn khóc lên: “Được cứu rồi, rốt cuộc cũng được cứu rồi.”

Phong Minh đẩy mặt nàng ra: “Đừng chạm vào ta.”

“Sẽ lạnh đó.”

Phong Minh nhìn nàng đầy ghét bỏ. Được rồi, không còn sức lực, lại có người ôm lấy, đúng là ấm áp hơn rất nhiều.

Sau này hắn nhất định phải đối tốt với phàm nhân yếu ớt một chút.

“Ma Vương đại nhân, gần đây có cái hồ nước, đi tới đó tắm rửa đi.”

Phong Minh nhìn màn đêm đen kịt, cười khẽ: “Ngươi có thể tìm được sao? Đường đi còn không nhìn thấy.”

A Phiến đáp: “Có thể!”

“Địa thế nơi này phức tạp như vậy……”

“Nhưng mà ta có thể tìm được đường.”

Phong Minh không muốn nói chuyện nữa!

A Phiến cố gắng đứng lên, nghĩ đến hồ nước, nàng lại nghĩ tới hố sâu và cây cột cao chót vót: “Ma Vương đại nhân, rốt cuộc là chúng ăn cái gì? Giờ ta thật hối hận, sao nãy lại không gặm hai miếng chứ. Nói không chừng ta có thể khôi phục được khí lực.”

“Có thể, nhưng ngươi tuyệt đối sẽ không ăn.”

“Vì sao?”

Phong Minh chậm rãi đứng dậy, càng lúc càng cảm thấy lạnh. Hắn nói: “Bởi vì cây cột kia là cái chân của Cự Nhân Thần cắm xuống đất trời.”

A Phiến sửng sốt: “Chân?”

“Đúng vậy.” Ánh mắt Phong Minh tối dần, không còn lạnh lẽo tựa như băng ngày thường: “Cự Nhân Thần không thể nhúc nhích. Tuy hắn có trận pháp bảo vệ, nhưng hắn có thần lực kinh người, vẫn sẽ hấp dẫn vạn vật tiến đến. Mặc dù chúng nó không thương tổn được hắn, nhưng lại có thể tới gần hắn hút linh lực của hắn. Hắn sẽ không chịu thương tổn của thực tế, nhưng lại có tri giác.”

A Phiến giật mình: “Cho nên đây không phải lần đầu chúng hút linh lực của hắn. Nhìn tình hình này, có vẻ đã xảy ra quá nhiều lần.”

“Có lẽ từ lúc hắn bắt đầu đứng yên giữa Lục giới, sinh linh trên đảo vẫn luôn làm như thế.” Phong Minh nhìn đại thụ đứng sững trong bóng đêm cao như chọc thủng trời, nói: “Trên người Cự Nhân Thần có lẽ có vô số tổ chim.”

Nhưng dù là như vậy, hắn cũng vẫn đứng yên, cũng không cầu giúp đỡ từ Thần giới.

Ngàn năm, vạn năm, mười vạn năm, hắn vẫn đứng giữa Lục giới, chống đỡ thiên địa, bình sóng thần, định phong ba, chịu ngàn vạn con kiến gặm ăn, cũng không chút nhúc nhích.

Bỗng nhiên Phong Minh nghe thấy tiếng khóc nức nở, nghiêng đầu nhìn sang, quỷ khóc nhè kia lại biến thành thùng nước: “Ngươi khóc cái gì?”

A Phiến hít hít mũi, nức nở nói: “Cự Nhân Thần thật sự quá lợi hại.”

Nhưng cũng không đến mức phải khóc chứ! Phong Minh túm lấy áo nàng kéo đi: “Đi tìm hồ nước.”

“…… Không phải bên này.”

“……”

“…… Cũng không phải bên này.”

“…… Không được khóc! Dẫn đường!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN