Shipper Lục Giới - Chương 9: Pháo hoa bảy màu (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Shipper Lục Giới


Chương 9: Pháo hoa bảy màu (1)


Edit: A Cảnh

Beta: Ahkung

Sau khi A Phiến hoàn thành nhiệm vụ ở đảo Người khổng lồ thì trở lại Thần Phong điện, đem hai viên đá đỏ rực bày lên cửa hàng thần của mình, lấp đầy vào chỗ trống cuối cùng của tháng này.

“Bụp— “

Trên kệ hồng thách hóa thành một bó lửa nhỏ, nở rộ ở trên Thần Phong điện, các tiểu tiên nữ khác nhìn thấy cực kỳ hâm mộ.

“Chúc mừng tiểu tiên nữ, hoàn thành nhiệm vụ hoàn mỹ, tháng này có hai ngày nghỉ, nghỉ đông được tăng thêm một ngày nữa.”

A Phiến ngẩng đầu cười ra tiếng, bước chân nhẹ nhàng từ bên cạnh tiểu tiên nữ khác nhảy qua nhảy lại: “Ta được nghỉ nha, ta được nghỉ nha, các tỷ tỷ cố gắng lên, ta muốn xuống trần gian ăn cá viên.”

“Đứng lại – – “

Đột nhiên ngoài cửa có một thân ảnh cao lớn bước đến chặn đường, dùng cái phất trần trong tay chống lên đầu nàng, nói: “Ngươi cứ vậy mà nghỉ?”

A Phiến né cây phất trần kia, nhìn người trước mắt, cười nói: “Liên Đạo, ta đã hoàn thành nhiệm vụ, Ma vương cũng cho ta hồng thạch rồi.”

Nói xong thì Liên Đạo Thượng tiên lắc đầu: “Thần Phong điện còn chưa tra ra là ai gửi quả pháo đó.”

“Nhưng Ma vương đại nhân không tức giận mà.”

“Cũng đúng, không nghĩ tới Ma tôn thế mà không đánh ngươi, xem ra hắn không hề ghét ngươi.” Nói tới đây vẻ mặt Liên Đạo Thượng tiên rất vui mừng, đột nhiên đưa tay đặt một cái túi vào tay nàng: “Vậy lễ vật này ngươi mang đi đi.”

A Phiến ôm cái túi to nặng, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Chuyện quả pháo vẫn còn đang điều tra, vì hòa bình giữa hai giới thần ma, tạm thời không có cách nào cho Ma tôn một cái công đạo, cũng phải theo hắn nói lời xin lỗi, dù sao cũng là do Thần Phong điện chúng ta sơ sẩy. Ngươi đã có quan hệ cá nhân rất tốt với hắn, vậy lễ vật xin lỗi này người đưa đi đi.”

A Phiến trừng mắt, vội vàng dùng sức lắc đầu: “Liên Đạo, Ma vương rất đáng sợ, ta không muốn đi, ta không muốn đi.”

“Không phải nãy ngươi còn vui vẻ sao?”

“Liên Đạo!”

“Nghỉ đông cho người thêm một ngày nữa.”

A Phiến im lặng, chần chừ do dự, do do dự dự: “Hai ngày.”

Liên Đạo Thượng tiên ngay lập tức nói: “Thành giao!”

A Phiến thấy Liên Đạo Thượng tiên vốn keo kiệt nay lại sảng khoái đáp ứng như thế, trong nội tâm còn có nghi vấn, vừa nghĩ kỹ, nghĩ đến hai ngày này vốn dĩ nàng được nghỉ, năm ấy căn bản không hề phóng khoáng như thế này, nàng biết rõ Liên Đạo Thượng tiên không thể nào hào phóng như thế.

“Liên Đạo, ta muốn bốn ngày… Liên Đạo? Liên Đạo?”

Nơi nào còn có bóng dáng của hắn nữa, sớm đã không thấy đâu.

A Phiến vô cùng uể oải, nàng nhọc nhằn khổ sở chờ một ngày nghỉ trong tháng này, cứ như vậy bị Liên Đạo lừa gạt.

Nàng khiêng một túi lớn này nọ trở về nhà, đi đến ngăn tủ kia, đứng trước hai mươi bảy cái bao nhỏ cẩn thận nhìn xem, vẫn cảm thấy không có cái nào thích hợp mang đến chỗ Đại Ma vương kia. Cuối cùng nàng chọn đại, sắp xếp một chút, gom một chút được túi sinh tồn thứ hai mươi tám – bọc chứa đồ cầm máu giải độc trọng thương.

Đi gặp Đại Ma vương, vẫn nêm mang theo nhiều thuốc cầm máu một chút mới an toàn nha. Nếu không… lại mang tấm lá chắn? Thêm một cây giáo nữa?

A Phiến vừa nghĩ liền bóp nát ý niệm này, bọn thủ vệ Ma giới trông thấy, không biết rõ còn tưởng rằng nàng đi ám sát Đại Ma vương, sẽ bị chết một cách thảm hại hơn.

Nàng thở dài một hơi, đem bọc nhỏ cất kỹ. Lúc gần đi nàng lại chợt nhớ tới chuyện gần đây, mà chuyện kia Đại Ma vương hình như đã quên mất.

—–

Hương thơm của quả lê đã chín ở trong Lê Viên, so với lúc hoa lê nở rộ còn hấp dẫn hơn. Nhụy hoa đắng chát, liên quan đến hương hoa đều chẳng có mùi thanh như vậy, nhưng trong ngoài quả lê có hương vị ngọt ngào, thấm vào ruột gan.

Phong Minh nằm ở trên ghế dài, bên cạnh không có người, có trà, ngẫu nhiên có hương lê, thích ý lại an bình.

“Răng rắc…” Có người đạp gãy trên cành khô, tiếng bước chân chần chừ lén lút.

Phong Minh nhướn mày, mùi này…

Lê Viên lớn như vậy cũng không có dấu chỉ đường nào, cứ vậy tìm đường ra, A Phiến thấy cũng không sai lắm, nàng giật mình khi thấy Phong Minh ở bên trong, không lẽ lại lạc đường? Nàng thầm nghĩ, hắn sẽ không phải… bởi vì sợ ra cửa sẽ lạc đường cho nên mới ở mãi một chỗ này chứ.

Nếu không phải là hắn có mèo, nhất định A Phiến sẽ đề nghị hắn nuôi một con chó, bởi chó chỉ đường rất lợi hại.

Đột nhiên sau lưng có người nhẹ giọng cười một tiếng, nàng liền quay đầu lại, thiếu chút nữa là đầu đập lên ngực ở người đứng sau lưng, nàng lùi sang tránh nửa bước, nhìn thấy người tới, không khỏi run một cái trước, rồi mới chào hỏi:

“Chào ngài, Ma vương đại nhân[1].”

“Không khỏe.” Phong Minh hai tay vòng trước ngực, cúi đầu nhìn nàng: “Quỷ khóc nhè, ngươi lại tới làm gì?”

[1] Câu trên của A Phiến cũng có thể hiểu là Ma Vương đại nhân khỏe.

A Phiến nhíu mày: “Ta mới không phải quỷ khóc nhè.”

Phong Minh tỏ vẻ ghét bỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể khóc thành một dòng sông lớn ngập đến trần gian, giờ lại nói mình không phải là quỷ khóc nhè.

A Phiến hiếu kỳ hỏi: “Ma vương đại nhân, ngài ở đây không phải vì lạc đường sao? Ta thấy cây lê ở bên trong này đều lớn lên không tệ nhỉ.”

“A, ta sao có thể lạc đường chứ.”

“…” Rõ ràng là kẻ mù đường mà còn làm như bản thân sẽ không lạc đường.

A Phiến hết cách với hắn, cũng phục cái vẻ tự tin đó, nàng đem cái túi to trong lòng đưa tới trước mặt hắn, nói: “Chuyện quả pháo cũng giống như ngài nghĩ vậy, còn chưa có tra ra kết quả, Liên Đạo của chúng ta bảo ta mang một ít đồ này tới xin lỗi ngài, mong ngài an tâm chút, chớ nóng vội.”

Kết quả này đã nằm trong dự liệu của Phong Minh, hắn không có đưa tay ra nhận, A Phiến liền đem bọc treo ở trên cây, khiến cho nhánh cây xào xạc rung động, nàng lại hỏi: “Cải Trắng đâu?”

“Đi chơi.”

“Ta đi trần gian một chuyến, mua cho nó một con gà quay, chờ nó trở về thì cho ăn đi.” A Phiến đi cà nhắc, lại đem gà quay treo ở trên nhánh cây, nhánh cây càng trĩu xuống thấp hơn, cong hơn.

Phong Minh nói: “Đưa xong rồi? Có thể đi.”

A Phiến nhíu mày lại, tính tình của Đại Ma vương quả thật không tốt, một chút nhẫn nại cũng không có. Từ trong bọc nhỏ nàng lấy ra một tảng đá, đưa đến trước mặt hắn: “Ấy, còn có cái này.”

Phong Minh nhìn thoáng qua hòn đá kia, chỉ thấy bên trong là một đóa hoa nhỏ, quá nhỏ, không thấy rõ là cái gì. Hắn nhìn cái đầu thấp bé này, đầu của quỷ khóc nhè chỉ mới ngang ngực của hắn, nhướn mày nói: “Bát tự của chúng ta không hợp, ta sẽ không thích ngươi.”

“Hả?” A Phiến ngơ ngác, đột nhiên hiểu được, mặt nghẹn đỏ bừng lên, run tay nói: “Ta không có thích ngài, không phải cho ngài hoa! Đây là hoa Thiên Lam, giao dịch lúc ngài giải độc cho ta!”

Ai sẽ thích cái tên Đại Ma vương này, nếu thật sự ở cùng một chỗ, nàng sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hù chết!

“À…” Phong Minh nhận lấy hòn đá kia, chuyện này hắn cũng đã quên rồi.

“Còn nữa cái gì mà bát tự không hợp, bát tự ngài là bao nhiêu! Ngài nói thử xem.”

Thần ma thì làm gì có bát tự chứ, cho dù có thì mệnh trăm vạn mươi vạn kia, làm sao có thể nhớ được.

A Phiền thì thầm chất vấn, chờ tới lúc thấy Phong Minh nhìn chằm chằm mình, nàng mới ý thức được mình đã nói to với hắn. Nàng vậy mà… dám rống lên với Đại Ma vương!

Đầu gối A Phiến mềm nhũn, ngồi phịch xuống ở trước mắt Phong Minh, ôm chân hắn, giọng nói run rẩy: “Ta không phải cố ý, ta chính là… Ngày nghỉ hai ngày này muốn nghỉ mà không được, nên tâm tình không tốt.”

Phong Minh cúi đầu nhìn cái thùng nước yêu to gan lớn mật này, nói: “Ờ, tâm tình không tốt mà trút giận lên ta, hôm nào tâm tình người thật sự không vui, có phải muốn cho ta một đao hay không?”

“Ta nào dám!”

Phong Minh cười nhạo một tiếng, xách cổ áo nàng lên, cưỡng chế kéo nàng buông chân hắn ra: “Ra khỏi Lê Viên, cũng không cần gặp lại nữa.”

“Vâng vâng vâng.” Tránh được một kiếp, A Phiến đứng người lên, cẩn thân nói: “Vậy ta đi đây.”

“Ờ.”

A Phiến không chờ được, nàng muốn nhanh chóng chạy ra ngoài, hưởng thụ ngày nghỉ của nàng, đi trần gian ăn canh cá viên, đi Yêu giới tìm tiểu yêu đánh bài, về Hồn giới ngâm ôn tuyền ấm áp. Tuyệt vời.

Phong Minh thấy nàng không chần chờ quẹo trái quẹo phải rời khỏi Lê Viên, cuối cùng thuận lợi ra ngoài, lòng đầy nghi hoặc — Lớn lên giống nhau cả, sao nàng có thể biết đường đi chứ?

Trên người nàng hẳn có một nguồn lực cường đại thần bí không biết ở đâu ra. Nếu không sao có thể sẽ biết đường được chứ!

Hắn trầm tư bước đi, mỗi bước có cây lê tự động đưa cành ra ngăn cản hắn đi nhầm đường.

Không nghĩ tới kiểu này quay về cũng khó khăn.

Đi hơn mười bước, Phong Minh lại nghĩ chẳng qua như vậy cũng tốt, sau lần này sẽ thật sự không gặp lại nàng, bát tự sẽ không tương khắc.

Hắn đang nghĩ ngợi, bỗng thấy một nhánh cây treo túi gà nướng to không chịu nổi gánh nặng, rắc một tiếng.

“…”

Đến chạng vạng, Cải Trắng đi chơi ở bên ngoài mới trở lại Lê Viên, tâm tình rất tốt. Nó một bước nhảy lên, chui vào nằm trong ngực Phong Minh đang nghỉ ngơi.

Trong tay Phong Minh cầm một cành hoa màu xanh da trời, ở trước mũi nó quét qua hai cái, tinh thần Cải Trắng lập tức tỉnh táo, ngồi dậy nhìn hoa nhỏ.

“Ồ, ngươi thích hoa nhất, là quỷ khóc nhè kia hái cho ngươi đấy.”

“Meo meo – – “

Cải Trắng thăm dò, Phong Minh liền đem hoa cài trên cái đầu to tròn của nó.

Cải Trắng thỏa mãn meo meo meo, cũng không chờ đợi, lần nữa nhảy lên, chạy ra bên ngoài tìm con mèo cái nhỏ cùng chơi đùa.

Có hoa này, có thể khuynh đảo chúng, meo meo!

“Còn có gà nướng…” Phong Minh không giữ nó lại, nghĩ cứ như vậy mà vứt đi, có chút lãng phí.

Đại khái ở trên hải đảo từng bị đói, khi đó được ăn qua gà nướng, nên cảm thấy mùi thơm của gà nướng rất mê người, dụ hoặc hắn đến đói bụng.

Phong Minh xé một cái đùi gà ra, cắn một cái.

Một hồi hắn lại để xuống.

Khó ăn.

Vì sao lại khó ăn như vậy chứ?

Phong Minh không hiểu, là bởi vì hắn không đói bụng chăng?

—–

Hai ngày nghỉ rất nhanh liền trôi qua, A Phiến đem mọi chuyện muốn làm trong tháng này đều làm xong, hưởng thụ ngày nghỉ đầy đủ, thể xác và tinh thần của nàng vô cùng thoải mái.

Mồng một tháng chín, vẫn là thời tiết vào thu.

Vài giới Thần Ma Yêu cơ hồ không có bốn mùa để phân chia, tất cả mọi người đều có pháp thuật trong người, không nghe theo an bài của lão Thiên, thích vườn nhà mình nở hoa gì thì cho nở hoa nấy, muốn ăn quả nào thì cho ra trái nấy, muốn mưa xối xả thì cho mưa to rơi xuống, muốn nhìn tuyết rơi thì cho tuyết rơi như lông ngỗng.

Sở dĩ A Phiến phải lật lịch xem ngày tháng ở trần gian đang là thời kỳ nào bởi nhiệm vụ lần này của nàng là ở Nhân giới.

Nàng cầm bọc nhỏ đi Nhân giới, xem thử một chút Nhậm vụ thạch lão đại vừa mới giao, có chút chần chừ.

Lúc nàng rời đi, Liên Đạo Thượng tiên đặc biệt chụp lấy bả vai dặn dò: “Cái tên người phàm nhỏ bé này, lúc nào cũng đối nghịch với thiên đình, làm trái với thiên mệnh. Có nói cho hắn thêm một trăm lần thì cũng không có chút ý nghĩa nào, không dùng được, cho nên nhóm lão đại quyết định, khiến cho hắn biến thành quả trứng xui xẻo.”

Nhóm lão đại thật sự nhẫn tâm mà. A Phiến cẩn thận nhìn đồ vật bên trong Nhậm vụ thạch — bụi sao chổi, chỉ cần vung một chút lên trên người, có thể khiến cho phần mộ tổ tiên của người kia bất chấp khói xanh bị xúi quẩy!

Sổ tay nhiệm vụ còn đặc biệt ghi chú — Lúc tiểu tiên nữ sử dụng mời đeo bao tay, cẩn thận dùng, tránh bị trúng chiêu.

A Phiến gấp rút đem Nhậm vụ thạch nhét vào trong bao nhỏ, thay cho nhóm lão đại thần uy không thể xúc phạm đi nhân gian khiến người phàm cuồng vọng kia bị xúi quẩy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN