Showbiz Phồn Hoa - Chương 74: Có phải em hận anh không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Showbiz Phồn Hoa


Chương 74: Có phải em hận anh không?


Hai người họ đến ngồi trước bàn ăn, Khiết Ninh vốn dĩ cảm thấy rằng nên chọn chỗ ngồi cách xa chỗ của anh ta nhất, nhưng mà dưới ánh mắt sắc bén của đối phương liền phải ngoan ngoãn di chuyển đến bên cạnh anh ta.

Quả thật là cứ túm lấy cô không tha, rõ ràng là không thích cô, vì sao cứ phải cố chấp với mấy tiểu tiết này mới được? Làm cho cô cứ luôn có những cảm giác sai lầm không nên có.

“Nếu như đã có gan bảo anh đến đón em, hà tất phải quan tâm đến danh tiếng của nhà họ Lưu.” Đến giữa bữa cơm, Lưu Hoài Khang đột nhiên phá vỡ sự im lặng.

Khiết Ninh sao có thể nói rằng yêu cầu đó là một cái cớ, tuy là nói ra những lời độc địa, nhưng không ngờ rằng cái tên Trần Nhạn nghiêm túc và thật thà này vậy mà lại thật sự gọi điện cho anh ta, bây giờ làm cô lâm vào thế bí.

“Không phải lúc này em đang rối rắm sao?” Khiết Ninh thành thật.

“Hi vọng anh Lưu đây có thể chú ý đến em, nhưng mà cứ nghĩ đến bởi vì em, anh sẽ bị cuốn vào mặt xấu của những lời đồn đại, em lại rất áy náy.”

Lưu Hoài Khang ngước lên nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.

Bỗng chốc Khiết Ninh cảm thấy hơi chột dạ, nhưng cô biết Lưu Hoài Khang thích nhất là phụ nữ vừa biết nói ngọt vừa ngoan ngoãn, chỉ cần cô thể hiện tốt, hôm nay nhất định anh ta sẽ không làm khó cô, cho nên cứ phối hợp với anh ta mà giả vờ.

“Không phải em hận anh sao?” Lưu Hoài Khang lạnh nhạt hỏi.

Anh vẫn còn nhớ lúc đã từng cưỡng ép cô, sự giận giữ và căm thù trong mắt cô đều là thật, nhớ lại vẫn là chướng mắt như vậy.

Khiết Ninh từ tốn đáp lại: “Con người đều có lúc sẽ thay đổi, đó là lúc trước, bây giờ em hiểu ra rồi, nếu như tổng giám đốc Lưu vẫn muốn duy trì mối quan hệ hai năm đó, thật ra cũng không có gì không tốt, dù sao anh cũng sẽ cho em mọi thứ em muốn, không phải sao?”

Một câu trả lời hoàn hảo không chút thiếu sót, nhưng Lưu Hoài Khang nghe thấy thì lại cảm thấy bực bội.

Mối quan hệ hai năm trước, nói trắng ra thì chỉ là một cuộc giao dịch theo nhu cầu, anh ham mê thân thể xinh đẹp của cô, cô cần tiền tài để chống đỡ tiền thuốc men cho người nhà, chỉ là vậy thôi, nhưng bây giờ, anh lại muốn nhiều hơn.

Anh muốn chiếm lấy có lẽ không chỉ là thân xác cô thôi đâu.

“Đúng rồi, tổng giám đốc Lưu, mạo muội hỏi một chút, cái cô Triệu Hồng Ngọc đó bây giờ ra sao rồi?” Cái chủ đề mà Khiết Ninh không muốn nói đến đang rơi vào mâu thuẫn, cô liền dứt khoát thay đổi chủ đề khác.

Lưu Hoài Khang thờ ơ đáp lại: “Đến viện điều dưỡng ở nước ngoài rồi.”

Khiết Ninh giật mình, đồng thời trong lòng cô cũng hơi run sợ.

Quả nhiên, cái kết cho việc đắc tội với người đàn ông này đều bi thảm hơn bất kì ai.

Ai cũng biết nhà họ Triệu chỉ có hai đứa con gái cưng, vốn dĩ những nhà làm ăn rất khinh thường và không thèm để ý đến giới giải trí, ít nhiều gì cũng có chút xem thường, cho nên lúc đầu nhà họ Triệu không hề đồng ý cho Triệu Hồng Ngọc bước vào giới giải trí.

Nhưng mà sau cùng bởi vì quá cưng chiều, chỉ có thể thuận theo tính cách của con gái, vì vậy những người trong giới đều biết con gái cưng nhà họ Triệu có chiêu bài.

Một gia đình có đứa con gái bảo bối như thế này, lại bị Lưu Hoài Khang khiến cho tự nguyện hi sinh đi đứa con đó, mới biết anh ta làm ra thủ đoạn tàn độc đến mức nào.

“Sao? Nhà họ Triệu lại đụng chạm đến em?” Lưu Hoài Khang lạnh lùng hỏi.

Khiết Ninh lắc đầu: “Không có, xem ra mấy tin mà truyền thông viết về em cũng không oan.”

“Mấy tin đồn đó sớm muộn gì cũng sẽ chấm dứt thôi, không cần quan tâm.” Lưu Hoài Khang hời hợt nói.

Anh ta không phải minh tinh, suy cho cùng không cần dựa vào danh tiếng để quyết định tiền đồ, dù sao giới làm ăn là xem ai có năng lực hơn, còn thứ gọi là danh tiếng này, chẳng qua cũng chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.

Chỉ cần sự nghiệp thành công, danh tiếng bẩn thỉu như thế nào đi nữa cũng có thể tẩy trắng được, nhưng minh tinh thì khác, một khi mất đi danh tiếng, rất có khả năng sẽ không được xuất hiện nữa, ô danh đến mức phải ra khỏi giới, thậm chí trực tiếp mất đi con đường làm minh tinh.

“…Biết rồi.”

Thấy bộ dạng anh ta không hề quan tâm, Khiết Ninh không tin là anh ta không biết, nhưng anh ta lại cứ thản nhiên.

Cũng đúng, anh ta chỉ quan tâm lúc nào cô có thể ngủ cùng anh ta thôi.

Lưu Hoài Khang lại thờ ơ nói một câu: “Bên phía truyền thông, anh sẽ xử lý.”

Khiết Ninh im lặng.

Liên tục mấy ngày nay, Khiết Ninh không thể không gặp mặt Lưu Hoài Khang, trên miệng cô thì nói đồng ý duy trì mối quan hệ hai năm đó, trên thực tế, cô hoàn toàn không hề có dự tính như vậy.

Cô cũng không phải là không có chút tự trọng nào.

Cũng may là em trai đã chuyển ra sống với bạn gái, Khiết Ninh gặp Lưu Hoài Khang cũng không cần dè dặt như vậy nữa.

“Được không Khiết Thành~.”

Trên phố lớn, Cố Thi Anh đang kéo tay Khiết Thành làm nũng, hi vọng cậu có thể cùng cô ta đi đến một bữa tiệc riêng tư.

Khiết Thành rất khó xử: “Thân phận của anh sang đó không được thích hợp lắm đâu.”

Cố Thi Anh nghe vậy thì liền không vui: “Sao lại không thích hợp? Anh là bạn trai em, bọn họ dám nói gì? Hơn nữa, người khác đều có người đi cùng, chỉ có em là không có, anh nhẫn tâm sao?”

“Vậy…được rồi.” Khiết Thành miễn cưỡng đồng ý, sau đó cậu nói: “Chúng ta mua xong đồ thì mau đi thôi, ở bên ngoài nếu người nhà em nhìn thấy thì không hay đâu.”

Bây giờ Khiết Thành cũng biết chuyện Cố Thi Anh bị người nhà trách mắng, cứ luôn lo lắng Cố Thi Anh vì mình mà về nhà lại chịu răn dạy.

Cố Thi Anh lại thản nhiên liếc một cái: “Hừ, thấy thì thấy, nếu như thật sự thấy rồi, chúng ta sẽ công khai, cùng lắm thì cùng nhau bỏ trốn.”

Khiết Thành có chút bất lực, nên nói bạn gái mình ngây thơ hay là ngốc đây? Đến cả những lời “bỏ nhà theo trai” cũng nói ra rồi.

Trong dòng xe cộ cách đó không lâu, trong một chiếc xe con màu đen, cảnh này đều bị Lưu Hoài Khang thấy hết.

Vốn nghĩ rằng Cố Thi Anh và Khiết Thành ở với nhau cũng chỉ là tìm sự mới mẻ, bây giờ xem ra hoàn toàn không chỉ như vậy, anh chưa bao giờ nhìn thấy Cố Thi Anh qua lại với một người khác giới nào quá một tuần, nhưng Khiết Thành…

Lưu Hoài Khang cau mày: “Đi điều tra xem bọn họ ở bên nhau bao lâu rồi, thân mật đến mức độ nào rồi.”

Trần Nhạn đang làm tài xế gật đầu nói: “Vâng.”

Trần Nhạn làm việc rất nhanh chóng, buổi chiều đã đến phòng làm việc báo cáo tin tức cho Lưu Hoài Khang.

“Cô Cố tuyên bố với bên ngoài rằng Khiết Thành mới là bạn trai của cô ấy, thậm chí còn mua một căn nhà cho Khiết Thành, xem chừng…không giống đang chơi đùa.

Lưu Hoài Khang nheo mắt.

Ha, không ngờ rằng hai chị em cũng biết dụ dỗ người khác lắm, còn Cố Thi Anh nữa, dám không kiêng nể gì làm anh ta mất mặt, được nuông chiều nên kiêu ngạo đến mức này rồi, thật sự nghĩ anh ta có thể tha thứ mọi việc sao?

Lưu Hoài Khang vốn dĩ không muốn quan tâm, sự cưng chiều của anh với Cố Thi Anh đã không còn nữa, còn giữ lại hôn ước mà không hủy nó đi, chẳng qua chỉ là thói quen nhiều năm nay thôi, dường như cưới Cố Thi Anh là một nghĩa vụ phải thực hiện của cuộc đời.

Nhưng nếu như người đó là Khiết Thành, anh ta không thể không nhúng tay vào.

“Chuyện này tạm thời đừng để Khiết Ninh biết.” Lưu Hoài Khang dặn dò một câu.

Trần Nhạn cúi đầu đáp lại: “Dạ anh.”

Buổi tối, trong một bữa tiệc rượu rộn ràng của giới thương nghiệp, Lưu Hoài Khang và Cố Nghiệp Minh không hẹn mà gặp.

“Hoài Khang, lần trước sao lại về sớm vậy? Không phải nói ở lại ăn bữa cơm sao?” Cố Nghiệp Minh chủ động tiến lên hỏi.

Lưu Hoài Khang lạnh nhạt: “Chuyện này phải đi hỏi con gái bác.”

Cố Nghiệp Minh thầm giật mình.

Lúc trước cho dù xảy ra chuyện gì không vui, Lưu Hoài Khang cũng tuyệt đối không dùng cách xưng hô “con gái bác” xa cách như vậy, nghĩ lại chuyện bữa tiệc sinh nhật lần trước, quả thật làm hai nhà bẽ mặt, nhưng nếu nhỡ vì vậy mà làm Lưu Hoài Khang bắt đầu ghét bỏ con gái mình, vậy thì cũng phải để ý rồi.

“Nếu như Anh Anh có chỗ nào vượt quá giới hạn, người làm bố như bác thay nó xin lỗi.”

Lưu Hoài Khang khẽ nhướng mày: “Không cần đâu, chỉ là có một việc muốn nhắc nhở bác một chút, con gái bác gần đây ở bên ngoài vẫn chứng nào tật nấy, nếu như cô ấy thật lòng muốn bước vào cửa nhà họ Lưu, thì thái độ nên bớt phóng túng đi.”

Cố Nghiệp Minh nhíu chặt mày: “Haiz, Anh Anh nó vẫn còn nhỏ, mong cháu khoan dung với con bé nhiều hơn, nhưng mà cháu yên tâm, bác nhất định sẽ bảo con bé kiểm điểm lời nói và những việc nó làm.”

Lưu Hoài Khang lạnh lùng nói: “Mấy năm nay đã chiều chuộng cô ấy đủ rồi, nếu như cảm thấy cô ấy vẫn là một đứa trẻ, vậy thì có thể không cần xem xét chuyện kết hôn.

Sắc mặt Cố Nghiệp Minh có chút không nén được giận dữ, đây đúng là lời nói nặng hiếm có của Lưu Hoài Khang, nhưng là nhà họ Cố làm sai, ông ta chỉ có thể nhịn mà nghe.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN