Sí Dã - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Sí Dã


Chương 18


Sáng sớm ngày hôm sau, Thạp Đà – tai mắt được cài vào bên phía Saila bị đàn em của ông Liêu truy tìm, lúc anh nhanh chóng chạy đến, Thạp Đà nơm nớp lo sợ, đôi mắt không khỏi liếc nhìn anh, anh đứng trước mặt ông Liêu, bảo Thạp Đà kể hết lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra một lần nữa.

Thạp Đà đứng yên không dám động đậy thuật lại tin tức ngày hôm đó đã đưa cho Tề Kiêu cho ông Liêu nghe, ông Liêu nghe xong, thấy không khác là mấy so với lời Tề Kiêu đã nói, bèn gật gật đầu.

Sau đó lại hỏi Thạp Đà trước đó đã đưa những tin tức gì, đến cả thông tin Thạp Đà bán mình cho Tề Kiêu cũng nói hết ra.

Có những chuyện Tề Kiêu một tay làm ra, không cần thông qua sự đồng ý của ông ta, nhưng chuyện lớn quả thực cũng có, ông ta cũng hiểu rõ, ông Liêu xua xua tay, ra hiệu Thạp Đà có thể rời đi.

May mắn Thạp Đà không có bán đi những tin tức quá đỗi bảo mật của anh, nếu không lần này nhất định sẽ lộ ra kẽ hở.

“Sao nào, sao đột nhiên vào ở khách sạn vậy.” Đột nhiên ông Liêu hỏi anh một câu như thế.

Tề Kiêu biết tai mắt rải rác sau lưng anh, người của những thế lực khác, người của ông Liêu, người của Đạo Đà, bao gồm cả Địch Tạp, “Lần trước sau khi gặp mặt với Lận Văn Tu, tối nay anh ta có buổi tiệc rượu, mời con tham gia.”

Ông Liêu vừa nghe, gật gật đầu, “Lão tam à.”

“Không phải ta không tin con, nhưng chuyện đã xảy ra, bên cạnh con lại có một người của quân đội Trung Quốc, con bảo ta làm sao tin con, làm sao phục chúng, làm sao đền lại một bên chân kia của Đạo Đà đây.”

“Con hiểu.” Đột nhiên ông Liêu nhắc đến lá bài tình thâm, Tề Kiêu tự nhiên hiểu rõ suy nghĩ thâm trầm của lão hồ ly này.

“Sòng bạc phải mở rộng ra bên ngoài, lần này Lận Văn Tu đến đây chắc hẳn có liên quan đến sòng bạc và ma túy, con hãy điều tra cho kỹ, cho dù là phương diện nào, chỉ cần có thể hợp tác cùng chúng ta thì con sẽ lập được công lớn, cũng xóa đi sự hoài nghi của tất cả mọi người dành cho con lần này.” Lô ‘số 4’ kia của Đạo Đà đang nằm trong tay phía quân đội, tổn thất nghiêm trọng, nguồn kinh tế đứt đoạn hơn phân nửa, trước mắt nơi lợi nhuận lớn nhất là đến từ sòng bạc do Tề Kiêu quản lý.

“Con sẽ cố gắng hết sức, chỉ là tên Lận Văn Tu này thâm cao khó đoán, khó mà nắm bắt.”

“Trước khi tên đó rời đi, tốt nhất có thể thu phục được người này.”

Thu phục Lận Văn Tu, con người Lận Văn Tu không thiếu tiền, không thiếu người, lần này anh ta đến, hai thứ ma túy và sòng bạc này, chắc hẳn có một thứ anh ta đang cần. Nếu không chẳng có ai chịu đến cái nơi ổ quỷ không ra người cũng không ra ma này.

Trên đường Tề Kiêu đi ngang qua siêu thị, anh bèn bảo Tang Kiệt dừng xe, không quá nửa tiếng anh đã trở ra, trong tay xách hai cái túi nhựa.

Nam Nhứ không biết Tề Kiêu đi làm cái gì, cô không thể bước ra khỏi cánh cửa này, nhân viên phục vụ gõ cửa cô cũng không mở, Anna ở ngay gian phòng kế bên, bước ra ngoài nói không chừng bắn phát súng lạnh sẽ cướp đi cái mạng nhỏ của cô.

Lúc này tiếng gõ cửa truyền đến, cô đi đến bên cửa, “Ai đó?”

“Anh.”

Là giọng nói của Tề Kiêu, cô vội vàng mở cửa, sau khi Tề Kiêu bước vào, anh đưa cho cô một túi nhựa bảo: “Thay vào.”

Trừ những lúc Nam Nhứ cần tắm rửa thay đồ, bình thường cô đều mặc bộ quân trang tác chiến kia của mình, áo ba lỗ quân trang và quần yếm vận động không rời thân, lúc này vừa mở ra xem, khóe môi cô giật giật, là một chiếc váy dài, bên cạnh là một đôi giày cao gót màu trắng.

Bình thường cô rất ít khi mặc váy, nhưng mà anh bảo cô mặc thì cô đi thay ngay.

Nam Nhứ ở trong nhà vệ sinh mân mê một hồi lâu mới đẩy cửa đi ra.

Tề Kiêu đứng bên cửa sổ, trên tay kẹp một điếu thuốc lá cháy hơn phân nửa, nghe thấy tiếng mở cửa truyền đến, ánh mắt anh có hơi đông cứng.

Vóc dáng của Nam Nhứ cao gầy mảnh mai, kích cỡ của chiếc váy vừa hay hợp với vòng eo của cô, phần dây vai khiến vùng cổ trắng nõn thon dài của cô càng trở nên xinh đẹp tinh tế hơn, xương quai xanh sâu đến nỗi khiến người khác muốn cắn một ngụm lên đó.

Cô lại lần nữa búi tóc dài lên, tóc mái trên trán rũ xuống chia ra hai bên, lộ ra vầng trán đầy đặn, đương nét gương mặt được tôn lên càng thêm tinh tế.

Nam Nhứ bị ánh mắt đánh giá của anh nhìn đến độ toàn thân không thoải mái, “Không có đồ để trang điểm, em chỉ có thể thế này thôi.”

“Không cần, đẹp lắm rồi.” Trên gương mặt của cô không được điểm xuyết, nhưng chân mày cô không nhạt, lông mi vừa dài vừa rậm kia đã rất ghi điểm, nơi nhạt nhẽo nhất có thể nói là màu môi, mấy ngày gần đây cô bị vây nhốt như thế, màu môi không còn diễm lệ đầy đặn như những ngày đầu vừa thấy, nhưng cho dù như thế cũng khiến người ta sáng bừng đôi mắt.

Anh dập tắt điếu thuốc trong tay, vừa đi về hướng cô vừa cởi áo khoác ngoài ra, trong lúc Nam Nhứ còn chưa hiểu, đã nhìn thấy áo khoác được khoác lên người của cô.

………

Buổi tiệc rượu ở lầu ba, tay của anh đặt giữa eo của cô, cô gần như bị anh kéo vào trong lòng, trong dòng người qua lại không ngớt, anh nói nói cười cười.

Đàn ông và phụ nữ đều sẽ nhìn sang bên này, ở nơi này, cậu Kiêu có ai mà không biết, hôm nay lại có thêm một người phụ nữ không biết từ đâu đến, nhìn làn da trắng của người phụ nữ ấy, nhìn vòng eo thon gọn ấy, còn khoác áo khoác của cậu Kiêu, sợ là quá kịch liệt rồi. Nhìn mấy vết hôn thoắt ẩn thoắt hiện trên cổ cô ấy kìa, chậc chậc chậc.

Nam Nhứ mắt điếc tai ngơ, làm lơ không nhìn, anh đi đến đâu, cô đi đến đó.

Từ nơi xa xa, có một người đàn ông được vây quanh đang đi đến, không phải ai khác, chính là cái người hôm đó đã gặp ở sân golf, Lận Văn Tu.

Có người tiến đến chào hỏi, nhìn thấy Lận Văn Tu đi đến chỗ bọn họ bắt tay cùng Tề Kiêu, bàn tay buông ra rồi lại duỗi về phía cô, “Chào cô, Nam tiểu thư.”

Nam Nhứ giơ tay lên bắt tay với anh ta, “Chào ngài, Lận tiên sinh.”

Bên trong Lận Văn Tu như thế nào thì cô không rõ, nhưng vẻ ngoài tuyệt đối là một quý ông nho nhã, giữa chân mày hiện lên nét cười thâm trầm lại thân thiện, rất khó khiến người khác liên tưởng đến anh ta lại dùng bài bạc lập nên sự nghiệp, nhưng cô hiểu, người này tuyệt đối không phải người lương thiện.

Trong lúc bắt tay, Nam Nhứ cảm thấy bàn tay đặt ở trên eo mình đang nhéo cô một phát, cái tên Tề Kiêu này, nhéo cô làm gì thế, nhưng trên mặt cô vẫn nở một nụ cười khẽ khéo léo.

Tề Kiêu trò chuyện với Lận Văn Tu, chủ đề trò chuyện có liên quan đến việc làm ăn, cô mượn cớ rời đi, đứng ở nơi xa xa.

Cô đứng ở bên ngoài, ánh mắt nhìn đám người muôn hình muôn vẻ trong tiệc rượu, hai người Tề Kiêu và Lận Văn Tu rõ ràng không hề ăn khớp với nơi này, tham sân si đều hiện rõ trong mắt của những người kia, chỉ có hai người bọn họ lại tựa như không nhuộm chút bụi trần.

Anna đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của cô, cô ta mặc váy dài, vùng ngực đầy đặn như muốn nhảy ra ngoài, tóc dài lượn sóng nương theo bước đi của cô ta mà dập dìu. Cô ta đi thẳng về hướng của Tề Kiêu và Lận Văn Tu, nụ cười tươi rói nở trên gương mặt đầy phấn son. Cô ta chào hỏi với Lận Văn Tu rồi xoay người ngồi ở bên cạnh Tề Kiêu, thân thể ấy dùng sức áp sát vào anh.

Khóe môi Nam Nhứ hơi giật giật, nhưng mà vùng ngực của Anna lớn thật đó. Tựa như hai quả cầu thịt, nhấp nha nhấp nhô.

Anna nói câu gì đó rồi cười đến nỗi bầu ngực run rẩy, trực tiếp nhào đến trên người của Tề Kiêu.

Mấy người họ trò chuyện một lúc, sau đó thì Lận Văn Tu đứng dậy rời đi, Anna đã khoác lấy cánh tay của Tề Kiêu, nũng nịu nói chuyện, hội trường đông người nên cô đứng ở bên ngoài không thể nghe được họ nói gì.

Cô thấy Tề Kiêu đang cười, cười rất đẹp mắt. Nam Nhứ dẩu môi, ở cái nơi này mà cũng góp vui lấy lệ, anh diễn cũng dày công ghê đấy.

“Nam tiểu thư, sao cô lại đứng đây một mình thế.”

Lúc giọng nói truyền đến, cô mới phát giác bản thân mình đang thiếu cảnh giác, có người tiến đến gần cô mà cô lại không phát hiện ra, “Là Lận tiên sinh à, chào ngài.”

Lận Văn Tu nhướng nhướng đôi mắt với cô, tỏ ý câu hỏi vừa rồi của anh ta cô còn chưa trả lời, cô nở nụ cười khéo léo, tìm đại một cái lý do, “Không khí chỗ này trong lành hơn.”

“Mấy ngày sắp tới tôi phải rời đi, không biết Nam tiểu thư có điều gì cần Lận mỗ đây làm không.”

Trong lòng Nam Nhứ đánh thót, lời này của anh ta là có ý gì?

Anh ta tiếp tục nói, hiểu điều nghi hoặc của cô, “Tôi nợ cô một ân tình, có gì cần thiết thì cứ đến tìm tôi.”

Khóe môi Nam Nhứ cong lên một độ cong vừa phải: “Cảm ơn.”

Cô không nói có chuyện, cũng không từ chối, cô không rõ Lận Văn Tu rốt cuộc là có ý gì, nhưng dựa theo hàm nghĩa trong câu nói này của anh ta, có phải đã biết được thân phận của cô rồi hay không.

Không có bức tường nào chắn hết được gió, trong phạm vi thế lực của ông Liêu, quá nhiều người biết rõ thân phận của cô, chỉ cần Lận Văn Tu tìm hiểu sâu một chút, nhất định sẽ biết rõ toàn bộ.

Cô chỉ là đoán không ra, bởi vì cô không hiểu anh ta. Nhưng Tề Kiêu đã nói, anh ta nguy hiểm nên tất nhiên cô sẽ tin anh.

Lận Văn Tu cầm lấy hai ly rượu từ trong cái khay của nhân viên phục vụ đi ngang qua, đưa cho cô một ly, Nam Nhứ nhận lấy nói cảm ơn, hai người cụng ly nhau, cô thờ ơ một hớp nhỏ.

Đợi anh ta rời đi, cô mới xoay đầu tìm kiếm bóng dáng của Tề Kiêu, đúng lúc va phải ánh mắt của anh đang nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt của anh tối đi, tựa như đang cảnh cáo. Cô vẫn nở nụ cười như cũ, giơ cái ly về phía anh.

Buổi tiệc rượu kết thúc, tay của Tề Kiêu từ đầu đến cuối luôn đặt ở giữa eo của Nam Nhứ, anh và Lận Văn Tu bắt tay chào tạm biệt.

Lúc Lận Văn Tu dời ánh mắt về hướng cô, cô chỉ gật đầu nhẹ xem như một lời chào hỏi, anh ta gật gật đầu, rồi cùng vệ sĩ rời đi.

Người đều đi hết rồi, tay của Tề Kiêu vẫn chưa bỏ xuống.

“Được rồi chứ hả, anh xem ánh mắt của Anna kìa, sắp khoét lỗ trên người em luôn.”

Cô nói như thế làm anh thật sự động đậy, nhưng không phải bỏ xuống, mà là càng dùng sức ôm siết lấy eo cô.

“Anh cố ý đấy à, anh đang gây thù hằn cho em đó.”

“Cách xa người đó một chút.”

“Anh tưởng rằng em tình nguyện chắc, anh còn không buông tay ra, em sẽ nổ súng đấy.”

“Em biết anh đang chỉ ai.”

Nam Nhứ biết, anh đang chỉ Lận Văn Tu. Nhưng cô không dám đảm bảo, cũng không dám xác nhận, người đó rốt cuộc là người như thế nào.

Sau khi lên lầu, Nam Nhứ vừa muốn mở miệng, đột nhiên anh đẩy cô vào vách tường, cả người anh theo lập tức đè đến.

Anh đỡ cằm của cô lên, khóe môi chứa ý cười: “Cười một cái cho anh đây xem nào.”

“Anh làm gì thế.” Cô bị anh đẩy cho một phát, xương cốt sau lưng bị đụng đến phát đau.

“Sao nào, không tình nguyện à, em cười với anh ta rồi lại trở mặt với anh hả? Anh đây nợ em hay sao hử?”

Nam Nhứ cảm thấy anh có bệnh, cô không cười lịch sự với Lận Văn Tu là thì làm gì, chẳng lẽ đần mặt ra?

Cô liếc đuôi mắt qua, ở nơi không xa còn có người, là đàn em của anh và Lận Văn Tu, thì ra bọn họ cũng ở khách sạn này à?

Nam Nhứ không thể không nể phục tính cảnh giác của Tề Kiêu, vậy mà đến lúc này cô mới phát giác có người.

Bọn họ cứ xem như không phát hiện ra Lận Văn Tu, cô nhìn Tề Kiêu, khóe môi cong lên nụ cười, “Có đẹp không?”

“Ngọt ngào thêm chút nữa đi.”

Khóe môi Nam Nhứ tiếp tục giương lên, cong thành một vầng trăng khuyết lật ngược, đáy mắt có ý cười, tuy rằng không sâu, nhưng cũng khiến đôi mắt óng ánh phát sáng. Một tay anh chống lên tường, một tay giữ eo cô lại, thân thể dán chặt vào.

Nụ cười của cô dần dần cứng nhắc, cô cảm nhận được hơi thở của anh đến gần, nhịp tim cô đập vô cùng kịch liệt, xoáy nước nơi đáy mắt của anh thật sự quá sâu.

Tề Kiêu lùi lại một bước, tức khắc biến thành nụ cười vô lại thoải mái, tựa như vừa mới phát hiện có người vậy, anh chào hỏi Lận Văn Tu.

Hai người gật gật đầu, ai về phòng nấy.

Nam Nhứ vuốt vại vạt áo của bản thân, cùng anh đi vào phòng.

“Cách xa tên đó một chút.” Động tác vừa rồi của anh, chính là để Lận Văn Tu hiểu rõ Nam Nhứ là người phụ nữ của anh. Mà Nam Nhứ cũng có ý nghĩ như thế, anh không thể để cô vừa rời khỏi hang sói lại rơi vào hang hổ.

“Đã đi xa lắm rồi.” Cô nói.

“Không được nghĩ mấy chuyện lung tung, anh ta sẽ ăn sạch xương cốt của em không còn một mảnh.”

“Tề Kiêu.” Cô cắt ngang lời anh.

Đôi mắt đen láy của anh rơi vào đáy mắt của cô, cô nói: “Em ở bên cạnh anh đã trở thành nỗi uy hiếp của anh, em nhất định phải đi, dưới tiền đề là sẽ không tạo thành bất kỳ nguy hiểm nào cho anh.”

“Cho anh một phát súng, em đi đi.” Anh nói.

“Anh biết rõ em sẽ không làm thế.”

“Thế thì em đừng hòng, cứ đợi đó. Mạng anh lớn, không chết được. Anh không chết được, em sẽ có thể sống.” Anh bực dọc nổi nóng lên, từng câu từng chữ đều mang theo vẻ hung hăng.

“Tề Kiêu.” Cô gầm lên.

“Mẹ nó chứ em câm miệng cho ông.” Giọng nói của anh lạnh lẽo tựa như mưa bão phần phật trong ngày đông, lốp bốp đập lên thân thể nhỏ bé mỏng manh, anh lạnh mặt đá cửa rời đi, tiếng đóng cửa vô cùng lớn, khiến cho căn phòng đều theo đó rung rinh theo.

Nam Nhứ kéo chiếc áo khoác trên người lên, dựa theo cánh cửa đạp một phát, “Khốn kiếp.”

Tề Kiêu lái xe ra ngoài, tìm một nơi ẩn náu liên lạc với Ngư Phu, Ngư Phu vẫn luôn đợi điện thoại của anh, từ lúc tin tức về việc hành động hoàn thành được truyền đến, Ngư Phu cứ lo lắng cho an nguy của anh.

May mắn hiểm cảnh trôi qua, cấp trên cũng đánh giá rất cao việc lần này Bạch Ưng đã thu được hai lô ma túy loại mới.

Về việc đánh giá công lao, anh vốn không quan tâm, chỉ cần có thể phá án và giảm bớt đi một khắc* ma túy tuồn vào nước mình, đây chính là mục đích duy nhất của anh.

*1 khắc = 25kg.

Saila bị bắt, đàn em của hắn ta tạm thời sẽ không dậy sóng, nhưng đàn em của hắn ta có một người tên là Iwakichi, là một nhân vật tàn nhẫn, vẫn luôn bán ma túy cho Saila, phải luôn luôn trông chừng người này.

Nói đến Nam Nhứ, anh bảo Ngư Phu nhanh chóng phái người đến cứu viện, Ngư Phu không đồng ý, việc này quá mạo hiểm, cướp Nam Nhứ khỏi tay Tề Kiêu chính là đẩy anh vào nguy hiểm.

Anh không sợ nguy hiểm, anh vượt biết bao nguy hiểm mới đi đến được bước này, không sợ mỗi lần này, đặt cược một lần vậy.

Ngư Phu nói, anh đang lấy mạng của mình ra cược.

Anh nói, anh tình nguyện cược.

Ngư Phu im lặng, sau nói với anh, anh ta sẽ nghĩ cách. Đợi thông báo của anh ta, không cho phép anh tùy ý hành động.

……..

Nam Nhứ nhấc tà váy dài lên đi đến bên giường ngồi xuống, giày cao gót bị cô đá bay sang một bên, trong lúc tức bừng bừng, cũng đang tính toán về Lận Văn Tu.

Chẳng qua mấy chốc, tiếng gõ cửa vang lên, cô tưởng là Tề Kiêu, kết quả mở cửa ra, là đàn em của Lận Văn Tu.

“Nam tiểu thư, Lận tiên sinh muốn mời cô cùng dùng bữa tối.”

Tìm đến cửa luôn vậy, “Lận tiên sinh có chuyện gì sao?”

“Ngày mai Lận tiên sinh phải rời đi, muốn biểu đạt một phần thành ý về việc lần trước Nam tiểu thư đã ra tay cứu giúp, hy vọng Nam tiểu thư đến đó.”

Đáy lòng cô chần chừ vài phút, sau cùng bèn đồng ý.

Tề Kiêu gọi điện thoại xong lại đến sòng bạc ở đó một lúc mới quay trở lại, sau khi lên lầu phát hiện Tang Kiệt đang ngồi trước nơi nghỉ ngơi ở hành lang, Tang Kiệt cung cấp một chút thông tin cho anh, hai người vừa nói vừa đi về phòng, gõ cửa không ai trả lời, gọi nhân viên phục vụ đến, sau khi mở cửa ra mới phát hiện Nam Nhứ không thấy đâu nữa.

Tang Kiệt lập tức cảnh giác, vừa rút khẩu súng từ bên hông chuẩn bị đi truy đuổi thì lúc này có người đi đến, là đàn em của Lận Văn Tu, người này tựa như đang đợi anh.

“Cậu Kiêu, Nam tiểu thư được Lận tiên sinh mời đi dùng bữa tối.”

Tề Kiêu hít sâu một hơi, lời anh vừa nói cô đều xem như gió thoảng bên tai, dám giấu anh đi ra ngoài với Lận Văn Tu, còn có cái tên Lận Văn Tu này, thái độ vừa nãy của anh bộ chưa đủ rõ hay sao, anh ta còn dám ra tay?

Đáy mắt Tề Kiêu dâng lên vẻ nguy hiểm, anh lạnh lùng mở miệng, “Dẫn đường.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN