Sí Dã - Chương 36: Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Sí Dã


Chương 36: Chương 36


Ba tháng sau.

Từ hồi Nam Nhứ đi theo bên cạnh Lận Văn Tu đến nay đã được năm tháng, suốt thời gian ấy anh ta đều không làm việc gì lạ thường, chỉ có vài lần ra ngoài không dẫn cô theo.

Thời gian này cô phát hiện ra một bí mật, anh ta cùng với một Nội Các* cấp cao nào đó âm thầm gặp mặt, quan hệ không tầm thường.

*Nội các là cơ quan gồm có các thành viên cấp cao của chính phủ, thông thường đại diện ngành hành pháp.

Đôi khi nội các cũng còn được gọi là Hội đồng Bộ trưởng, Hội đồng Hành pháp, hay Ủy ban Hành pháp
Nam Nhứ và Ngư Phu nghiên cứu bàn luận về việc này, thông tin về lô vũ khí đạn dược kia hoàn toàn tương khớp với tình báo trước đó Tề Kiêu cho, chính là “người nội bộ” trong lời của Miêu Luân.

Lận Văn Tu hành động vô cùng cẩn thận, anh ta giống như một người thương nhân bình thường vậy, mỗi ngày giao tiếp cũng chỉ cùng mấy người làm ăn thương nghiệp nên Nam Nhứ chỉ nhận được một chút xíu tin tình báo có lợi.

Ngư Phu chỉ bảo cô chú ý an toàn, không được lơ là thiếu cảnh giác.

Khoảng thời gian này, Tề Kiêu ở Tam Giác Vàng củng cố thế lực của ông Liêu, về việc làm ăn ở sòng bạc gần như anh không ra mặt, cho nên hai người cũng vẫn luôn không thể gặp mặt nhau.

Ông Liêu mất đi cánh tay đắc lực tài giỏi Đạo Đà, sa sút một khoảng thời gian, gần đây tâm trạng mới phục hồi được đôi chút, cũng tự tay quản lý việc làm ăn của bản thân, người mới đến ông ta không yên tâm.

Hai người vừa tiếp tay việc kinh doanh m4 túy cứ mải tranh giành cấu xé lẫn nhau chẳng có người nào bớt lo, nên sau khi thương lượng bàn bạc thì ông ta quyết định để Anna tiếp nhận.

Anna là con gái nuôi do ông Liêu thu nhận nên không ai dám nói gì.

Tuy rằng là một cô gái, nhưng có sự tàn độc như một người đàn ông, chẳng qua chút tâm tư dành cho Tề Kiêu ấy quá đỗi rõ ràng, ông Liêu dặn dò cô ta lo mà để ý việc kinh doanh, còn về Tề Kiêu ông ta bảo cô ta tạm thời bỏ qua một bên, chỉ cần Tề Kiêu an phận nghe lời, giúp ông ta quản lý việc làm ăn, sớm muộn gì ông ta cũng chiều theo ý của cô ta.

Tề Kiêu bên này đã ổn định mọi thứ, anh cùng ông Liêu bàn bạc một lần, nói khoảng thời gian này muốn ra ngoài một chuyến, việc kinh doanh sòng bạc nhất định phải đích thân xử lý, giao cho bất kỳ ai anh cũng không yên tâm.

Ông Liêu vực dậy tinh thần, hơn sáu mươi tuổi bắt đầu gầy dựng lại nghiệp cũ, không đến nỗi việc gì cũng đều ra mặt giải quyết, nhưng cũng phải luôn nhớ để theo kịp các mối làm ăn.

Ông ta tự tay giao việc kinh doanh m4 túy cho Anna, còn về ổ tiêu kim của Địch Tạp để lại, ông ta chỉ tùy tiện xem như thú vui kiếm chút tiền vặt, không thể coi là kinh doanh chính, vẫn phải lấy việc kinh doanh m4 túy và sòng bạc làm chủ.

Ngày thường Nam Nhứ làm những việc như duy trì mạng lưới, tiến hành bảo mật mạng lưới, “hacker” vẫn sẽ thỉnh thoảng tiến hành công kích, Nam Nhứ tăng cường ứng phó, không đến nỗi thấy cô cả ngày vô công rỗi việc.

“Lận tiên sinh, gần đây trong sòng bạc luôn xuất hiện những người có mưu đồ bất chính, bắt được một người lại đến thêm một người.” Quản lý sòng bạc cung kính đứng trong gian phòng bao, báo cáo công việc với Lận Văn Tu.

“Sòng bạc xuất hiện kẻ khả nghi cũng là chuyện thường, chuyện này cũng phải báo cáo với tôi?” Lận Văn Tu ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, bên tay đang lật sổ sách của sòng bạc.

“Có lẽ là băng nhóm tội phạm, chúng tôi thông qua camera giám sát phát hiện thủ đoạn của chúng giống nhau.”
Lận Văn Tu ngước mắt nhìn về phía A Cát, “Cậu đi xem thử đi.”

A Cát gật đầu, đi ra ngoài với người quản lý điều tra nội dung camera.

Chuyện này thường hay xảy ra trên sòng bạc, không tính là chuyện lạ, A Cát có thể ứng phó.

Chẳng qua mấy chốc, cửa đẩy ra, Nam Nhứ ngước nhìn qua, tưởng là A Cát quay lại rồi, nào ngờ là Tề Kiêu ba tháng chưa gặp.

Tề Kiêu sải bước đi đến, “Anh Lận, lâu ngày không gặp, trùng hợp gặp ở đây rồi.”
Lận Văn Tu buông cái chân bắt tréo xuống, cúi người về trước đặt sổ sách lên trên bàn, “Cậu Kiêu gần đây hăng hái quá nhỉ.”
“Cũng không tệ.”Tề Kiêu đi qua, ngồi xuống một bên ghế sô pha, Lận Văn Tu hất hất cằm, “Sổ sách ấy mà, rất lâu rồi cậu không quản lý việc làm ăn đấy.”
“Khoảng thời gian này làm phiền anh Lận rồi, tôi đây chẳng phải vừa có chút thời gian đã chạy ra đây một chuyện đó sao.”
“Tình hình bên đó của cậu thế nào?”
“Chậm rãi ổn định lòng quân, Đạo Đà lần này xảy ra chuyện, đối với ông Liêu là đả kích rất lớn, giờ ông lớn cũng ròi núi rồi, ông ta chẳng yên tâm ai cả.” Tề Kiêu nói, duỗi tay cầm lấy sổ sách xem thử, lúc nhìn thấy con số, chân mày anh nhướng nhướng, “Anh Lận, mấy tháng nay kiếm được không ít nha.”
“Cậu cũng có phần không ít.” Lận Văn Tu cầm lấy ly rượu đặt ở giữa mũi ngửi ngửi hương vị ngọt ngào thuần khiết, “Mấy sòng ở Miến Điện cậu đi qua rồi à?”
“Ừm, vừa từ bên đó quay lại, đến chỗ anh chơi một lát.”
“Chơi một lát?”Anh ta cười nói.

Khóe môi Tề Kiêu hơi nhướng lên, “Có một mối làm ăn ngon, không biết Anh Lận đây có hứng đàn emy không.”
“Nói ra nghe thử.”
“Vũ khí đạn dược.”
Mấy chữ này vừa thốt ra, ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào đối phương, không ai nói gì cả, ngọn lửa nhen nhóm trong không khí tựa như đang đốt cháy người đối diện, lộ ra linh hồn dưới da thịt trong xương cốt của kẻ đó, thật khiến người ta muốn dò xét xem ở đó rốt cuộc đã nghĩ đến những đường nào.

Sau cùng, hai người đồng thời bật cười, Tề Kiêu cười cười duỗi tay ra, Tang Kiệt đi đến đưa hộp thuốc cho anh, anh châm một điếu, “Anh Lận, anh chắc chắn có hứng thú.”
Lận Văn Tu gật gật đầu, “Cậu Kiêu muốn cùng tôi hợp tác làm ăn, chắc hẳn sẽ là một mối làm ăn lớn.”
“Điều đó là tất nhiên, thứ chúng ta muốn không chỉ có tiền.”
Vũ khí đạn dược, nghĩa của từ là vũ khí, nhưng mang một hàm nghĩa khác có liên quan đến lô vũ khí đạn dược ấy, hai tên lão hồ ly cất giấu ám ngữ, chỉ có cả hai mới hiểu.

Nam Nhứ đứng ở nơi không xa, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, cô suy đoán chắc hẳn có liên quan đến chuyện đó, sau khi Lận Văn Tu quay lại, anh ta không còn truy xét lô vũ khí đạn dược ấy nữa, chắc hẳn là tín nhiệm lời nói của Tề Kiêu vào hôm đó, đợi anh ổn định.

Vậy thì lúc này, quan hệ của Tề Kiêu cùng đại ca của Miêu Luân đã ổn thỏa rồi, anh có đặt ra cái bẫy đó hay không, cô vẫn chưa biết được.

Buổi tối Lận Văn Tu ở nhà ăn khách sạn mời Tề Kiêu ăn tối, Nam Nhứ tất nhiên cũng tham gia, từ sau khi gặp mặt hai người cũng chưa nói với nhau được câu nào, lúc này cô ngồi ở đối diện ăn cơm, ánh mắt của Tề Kiêu bắt đầu chuyển biến.

“Nam Nam nhìn thấy anh lại lạnh nhạt như thế, thật đau lòng anh đây quá.”Anh cầm ly rượu đi đến, ly rượu nghiêng lệch, nhẹ nhàng chạm một cái vào ly rượu ở trước mặt cô, phát ra tiếng kêu giòn giã, leng keng leng keng vô cùng chói tai.

Ánh mắt của anh nhướng lên, mang theo vẻ anh muốn để lộ ra, xem thường, nghiền ngẫm cùng sự trêu ghẹo và khí thế cần có đối với phụ nữ.

Nam Nhứ dựng thẳng tư thế ngồi, sống lưng thẳng tắp, đôi tay cầm dao nĩa đặt phẳng bên bàn, cô hơi khép mắt, biết anh lại cố ý làm thế, thực ra anh càng bày thái độ dành cho cô rõ ngoài mặt, anh càng trở nên quang minh chính đại, anh đây là đang thả thính người phụ nữ này, người khác muốn nhìn kiểu gì thì nhìn, màn kịch ngày hôm đó, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng, càng không cần phải giấu giếm.

Trong lòng cô đang cười anh gặp được cô là cứ ba hoa lẻo mép, nhưng ngoài mặt lại không chút dao động.

Qua hồi lâu, Nam Nhứ khẽ khàng cong khóe môi, buông dao nĩa xuống, cầm lấy ly rượu, nhìn anh nâng ly tỏ ý, “Kính cậu Kiêu.”
Tề Kiêu vừa lòng cười cười, một hơi nốc cạn hết rượu trong ly.

Ăn xong cơm tối, trong phòng đánh cờ đánh mạt chược, Nam Nhứ cũng bị gọi đến đó, cộng thêm A Cát thì vừa đủ một bàn.

Tề Kiêu hỏi Lận Văn Tu đánh bao nhiêu đây, Lận Văn Tu nói đánh một tệ đi.

Nam Nhứ có chút bất ngờ, ngày hôm đó thả xí ngầu thì chơi hơn ngàn vạn, đánh mạt chược thế mà chỉ đánh có một tệ.

Cho dù có bất ngờ cô cũng không nhiều lời, yên tĩnh ngồi xuống vị trí bên cạnh Lận Văn Tu, nhà cái của cô là Tề Kiêu, đối diện là A Cát.

Trong máy xáo bài tự động có thẻ đánh bạc, bên tay mỗi người có một ít, A Cát nói quy tắc cho Nam Nhứ nghe, cô từng cùng mấy người bạn chơi không cược tiền rồi cho nên hiểu được đôi chút.

Cách bọn họ chơi so với những gì cô hiểu không khác nhau cho lắm, sau khi cô nghiêm túc nghe hiểu phân tích đã ghi nhớ.

Nam Nhứ xếp xong bài, ba con ngũ vạn*, một đôi bạch bản*, hai con thất điều và cửu điều, một dãy sảnh bốn năm sáu, hai con bài lẻ cửu vạn và nhị điều.

*Vạn: Tất cả những con bài này đều có màu đỏ, viết chữ số Hán tự từ “Nhất” tới “Cửu” và thêm một chữ “Vạn” phồn thể bên dưới.

*Loại Tam Nguyên ( Rồng): Hồng Trung, Lục Phát, Bạch Bản ( 12 quân)
Tề Kiêu là nhà cái, đánh trước một con, Nam Nhứ bắt bài, đánh một con nhị điều.

Lận Văn Tu đánh một con bạch bản, Nam Nhứ nghĩ ngợi, không lên tiếng, bởi vì cô chỉ là người góp vui cho đủ tụ mà thôi.

Đánh hết vài hiệp, Nam Nhứ chưa ù được ván nào.

Sau liên tiếp vài hiệp, Tề Kiêu đánh một con bát vạn, Nam Nhứ vừa định duỗi tay ra bắt bài, Lị Á vỗ vai cô một phát, “Ù rồi.”
Nam Nhứ ồ một tiếng, cầm con bát vạn kia trong tay, ở trước mặt mọi người đẩy ngửa bài.

Trong tay Lận Văn Tu kẹp một con bạch bản, nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, “Cậu Kiêu, bài tướng đều đánh hết rồi?”
Tề Kiêu nhướng mày.

“Không muốn Nam Nam thua quá thảm, nếu như cô ấy thua quá thảm, chỉ đành lấy bản thân cô ấy đền cho tôi thôi.”
Anh nói xong thì đưa thẻ đánh bạc cho Nam Nhứ, cô duỗi tay nhận lấy nhưng bị anh giữ lấy cổ tay, “Có dám xem bản thân em thành thẻ đánh bạc không?”
Nam Nhứ giãy giụa tay nhưng không thoát được, không biết anh đang làm cái quỷ gì.

Lận Văn Tu bất chợt cười cười mở miệng, “Thế phải xem xem cậu Kiêu có bản lĩnh đó hay không.”
“Anh Lận, đây là anh nói đấy nhé.”
Lận Văn Tu cười cười, bắt đầu bắt bài.

Nam Nhứ thật sự thua, mà người thắng chỉ có mỗi Tề Kiêu, Lận Văn Tu thua hết 50 tệ, nói sẽ viết chi phiếu cho anh.

Nam Nhứ cảm thấy đầu óc của bản thân không đủ dùng, còn bản thân cô, không biết là nên đi lấy hơn 100 tệ bị thua để đền, hay là nên làm gì khác.

Tề Kiêu không nhận lấy chi phiếu Lận Văn Tu viết, “Chơi vui thôi mà, huống hồ bản thân Nam Nam đã thua tôi.”
Nam Nhứ biết anh đang cố ý, anh làm như thế nhất định có mục đích của anh, cô thờ ơ mở miệng: “Cậu Kiêu, thua cậu bao nhiêu tôi trả là được.”
Tề Kiêu chậc lưỡi: “Được thôi, nhưng mà Nam Nam có biết em thua hết bao nhiêu chưa?”
Nam Nhứ hiểu không thể nào chỉ là hơn 100 tệ đơn giản, cô cố ý nói, “Hơn 100 tệ? Không phải sao?”
Tất cả mọi người đều bật cười, Lị Á vỗ vỗ vai cô, “Hơn 1700 vạn.”
Bàn tay Nam Nhứ vịn vào mép bàn mạt chược mạnh mẽ siết chặt, cô còn giả vờ không ù bài, từng ván từng ván mất hết biết bao cơ hội, lần nào cũng thua, cô cảm giác cơ thịt hai bên má của bản thân đang co rút, rất gượng gạo.

Cô biết Tề Kiêu sẽ không để cô thật sự đền tiền, nếu như lấy thật, cô nào có tiền mà đền.

Tề Kiêu nhìn về phía Lận Văn Tu, “Một tháng sau, Anh Lận đến chỗ tôi, chúng ta bắt đầu mối làm ơn lớn đó.”
Sau khi Miêu Luân chết, lại chết thêm mấy người có liên quan đến việc kia, Tề Kiêu biết Lận Văn Tu tra không ra, hơn nữa vốn không dự định hoàn toàn quyết liệt với anh, đôi bên cùng có lợi chính là cách xử lý tốt nhất của mỗi một người thương nhân.

Tề Kiêu kéo cằm Nam Nhứ lên, ý cười nơi đáy mắt mang theo ý vị trêu ghẹo: “Đi với cậu nào.”
Nam Nhứ bị anh xách khỏi ghế, một tay giữ chặt đầu vai cô đi ra ngoài, cô vùng vẫy quay đầu nhìn Lận Văn Tu, người phía sau vốn không từ chối, ngược lại còn nhìn cô hơi gật đầu, đáy mắt là nụ cười ôn hòa trước sau như một.

Lần đầu tiên Nam Nhứ cảm thấy nụ cười ôn hòa của anh ta mang lưỡi dao sắc bén.

Tề Kiêu vỗ vỗ mặt cô, “Đừng có bày vẻ không tình nguyện, nơi rách nát đó của anh cần một cao thủ IT như em đây.”
Giọng nói của anh không lớn không nhỏ, người ở trong phòng đều nghe thấy rõ ràng.

Đây là anh đang nói với tất cả mọi người, anh cần Nam Nhứ không chỉ đơn giản là kiểu đàn ông cần phụ nữ, trong đầu óc của Tề Kiêu anh, không chỉ có chuyện nam nữ, việc làm ăn quan trọng hơn mọi thứ.

Đêm đó, Nam Nhứ vẫn ở trong gian phòng khách sạn của mình, ngày hôm sau cô cùng anh rời đi, trước khi rời đi, cô đi tìm Lận Văn Tu, cô không nói thêm với anh ta bất kỳ lời gì, chỉ nói, Tề Kiêu muốn đưa cô đi.

Lận Văn Tu nói, anh có chuyện cần cô giúp đỡ, cứ xem anh giống như anh ta là được.

Nói đến nước này rồi, Lận Văn Tu không hoài nghi, còn cho cô một lý do hợp lý để đến chỗ của Tề Kiêu, cô bèn không cần nói gì thêm.

Sau khi tạm biệt, dưới cái nhìn chăm chú của Tề Kiêu, cô ngồi lên xe của anh.

Tang Kiệt lái xe, Nam Nhứ và Tề Kiêu ngồi ở phía sau, “Em biết rõ chỗ rách nát đó của anh không có mạng mà, mọi người đều không rành về máy tính, em không phải là cao thủ IT sao, đến cả thiết bị mật mã cao cấp do Đạo Đà làm ra kia em còn phá giải được.

Chỗ rách nát đó của anh cần thiết lập một mạng lưới thông tin nội bộ, đừng hỏi anh phải làm thế nào, em tự hiểu mà.”
Nam Nhứ chỉ đành trả lời, “Em không hiểu rõ tình hình, đợi em xem thử rồi nói, em cần một cái laptop, để em tự cấu hình đã.”
“Được, không thành vấn đề, chỉ cần mạng lưới thông tin nội bộ, tiện liên lạc với thủ đàn em.” Tề Kiêu cong môi cười cười, Nam Nhứ hiểu ý anh, ý bảo cô cứ làm theo yêu cầu của mình.

Tang Kiệt ở bên cạnh cô không tiện nói quá nhiều, Nam Nhứ chỉ nói bảo người lắp ráp một cái laptop cấu hình cao.

Lái xe mất sáu tiếng đồng hồng, xuất phát từ buổi trưa, đến tận 7 giờ tối mới đến chỗ ở trong núi sâu của Tề Kiêu.

Ngọc Ân đứng trước cửa, nhìn thấy Nam Nhứ xuống xe, cô ấy xém chút nữa hét lên, chạy bước nhỏ xông đến chụp lấy tay cô, “Chị Nam Nhứ, em không nhìn nhầm chứ, là chị Nam Nhứ nè.”
Nam Nhứ muốn nở nụ cười với cô ấy, bởi vì cô gái nhỏ này thật sự là một cô gái lương thiện, nhưng tình huống của cô lúc này là tù binh, hoặc có thể nói là con bạc bị đổi đến đây, cô chắc chắn không thể quá vui vẻ.

Nhưng cô vẫn cong môi dưới: “Chào em, Ngọc Ân.”
Ngọc Ân thấy Nam Nhứ có chút lạnh nhạt thì cũng không mất vui, bởi vì chị Nam Nhứ chính là ngầu lòi thế này đây, “Chị Nam Nhứ, em nhớ chị quá.”
Khóe môi Nam Nhứ giật giật vài cái, cô cười cười, không nói chuyện.

Tang Kiệt cầm laptop lên lầu, đặt ở trong phòng của Tề Kiêu, Tề Kiêu bảo Ngọc Ân đi nấu cơm, từ trưa đến giờ chưa ai ăn gì cả.

Ngọc Ân lập tức vui vẻ đi nấu cơm, Nam Nhứ cùng Tề Kiêu lên lầu, mọi thứ ở nơi này không có gì thay đổi từ khi cô rời đi, Đạo Đà chết rồi, Địch Tạp bị bắt, trừ ông Liêu và Anna ra sẽ không ai động đến cô, hơn nữa cô tin rằng Tề Kiêu nhất định sẽ luôn luôn dẫn cô theo bên mình, sự an toàn của cô vẫn được bảo đảm an toàn.

Cửa đẩy ra, Tề Kiêu ra hiệu cô vào trước, Nam Nhứ đi vào, anh ở phía sau tiện tay đóng cửa lại.

Tề Kiêu vòng tay ôm lấy eo cô, từ phía sau ôm chặt lấy cô, Nam Nhứ than thở nhẹ một tiếng, đôi tay phủ lên bàn tay to lớn của anh, cảm nhận được hô hấp của anh phả giữa gáy cô, cô bật cười, “Anh đấy.”
Trong tức khắc anh đè cô lên trên ván cửa, lòng bàn tay thô sần đỡ lấy mặt cô, vùi đầu xuống hôn cô.

Anh dùng lực rất mạnh, cánh môi va vào răng hàm đến phát đau, môi anh bao bọc lấy miệng nhỏ của cô, đầu lưỡi tách hàm răng của cô ra mạnh mẽ xông vào.

Hơi thở nóng bỏng phả ở bên tai cô, chỉ khiến thân thể của cô càng nóng rực khó tả, như thể ngàn vạn con kiến đang điên cuồng gặm cắn.

Vượt quá bờ vực của cảm quan, khiến người ta trầm luân không lối thoát…
…..

Nam Nhứ xoa dịu thân thể mệt mỏi, hỏi anh: “Bước tiếp theo là gì thế?”
“Lập mạng lưới đó.”
“Không tin.” Cô nói.

Anh cười khẽ, “Muốn làm lớn chuyện này, cần có em.”
Cô nghĩ ngợi, rồi đến gần bên tai anh nhỏ giọng nói, “Có liên quan đến vũ khí đạn dược, hay là ông Liêu?”
Anh dùng âm thanh cực nhỏ nói, “Đều có.”
Cô dùng khẩu hình nói với anh hai chữ Ngư Phu.

Tề Kiệt gật đầu, lần này anh thật sự cần đến Nam Nhứ, Ngư Phu đã phê chuẩn đơn xin của anh, vì bước tiếp theo của kế hoạch.

Nhưng mà lần này cũng có một phần ý đồ riêng của anh, giữ cô lại bên mình anh mới yên tâm về sự an toàn của cô, song một tháng sau, sẽ đưa cô rời khỏi hay là về lại chỗ của Lận Văn Tu, chỉ có thể xem kế hoạch có tiến triển thuận lợi hay không.

Nam Nhứ đột nhiên xòe tay, “Hiện tại tin em rồi à?”
Anh chậc lưỡi, duỗi tay về phía cô, “Lại đây.”
Nam Nhứ chui đến bên cạnh anh, anh ôm lấy cô, cằm gác trên bả vai của cô, dè dặt giúp cô xoa vòng eo, “Còn đau không?”
Nam Nhứ đập tay anh ra, không nói chuyện.

Tiếng cười trầm thấp của anh ở bên tai cô, Nam Nhứ thật sự cảm thấy an lòng, bởi vì cô đang được ở bên cạnh anh..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN