Si Triền - Chương 11: Kích động quá độ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Si Triền


Chương 11: Kích động quá độ


Edit: Khuynh Khuynh

____________________________________

Không hề nghi ngờ, ba năm thực tiễn đã giúp Bộ Mạch Nhiên tiến bộ rất nhiều. Nàng dành một năm thời gian để xem hết toàn bộ sách thuốc trong thư phòng của người áo trắng. Bên trong Dược Vương cốc dược liệu phong phú, mà trong ba năm ở bên ngoài cũng tìm được không ít dược liệu, dụng cụ cũng vô cùng đầy đủ, cho nên tuỳ ý Bộ Mạch Nhiên nghiên cứu, chế ra vô số viên thuốc.

Hiện tại nội công Bộ Mạch Nhiên đã tiến bộ không ít, khinh công cũng có nền tảng nhất định. Tuy rằng vẫn không phải là nhân vật phong vân gì ở chốn võ lâm, nhưng Bộ Mạch Nhiên cũng đã rất thoả mãn. Xét thân thể nàng, luyện võ là có chút nguy hiểm, cho nên chỉ có thể luyện nội công dưỡng sinh cùng khinh công dùng để chạy trốn.

Đáng nói nhất là, quan hệ giữa Bộ Mạch Nhiên và người áo trắng dần dần có xu hướng trở thành bằng hữu. Bởi Bộ Mạch Nhiên đã mười bốn tuổi, người áo trắng đã cũng chẳng còn gì để dạy cho nàng, có nhiều thời điểm, hai người bọn họ sẽ cùng nhau thảo luận y thuật, hoặc là nghiên cứu chế tạo dược liệu.

Bộ Mạch Nhiên là thật tâm thích hành y, ở bên ngoài ba năm, nàng tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân. Lúc mới bắt đầu là do người áo trắng động thủ chữa trị, nhưng sau đó lại do Bộ Mạch Nhiên tự mình chuẩn đoán, tự mình bốc thuốc, người áo trắng chỉ ở bên cạnh nhìn.

Mỗi lần nhìn thấy người bệnh có thể giảm bớt thống khổ, Bộ Mạch Nhiên rất là cao hứng, nàng cảm thấy mình đã không phải là một con sâu gạo như kiếp trước, mà là một đại phu có thể cứu sống người. Cho nên sau khi trở về Dược Vương cốc, nàng luôn cố gắng học tập nâng cao y thuật.

Nhưng là, không biết vì sao, nàng có trực giác người áo trắng mang trong mình rất nhiều bí mật. Bởi vì chỗ mà bọn họ hành y trong ba năm nay đều là những địa phương khốn cùng hẻo lánh, hơn nữa khi trị liệu cũng không lưu lại danh tính.

Mỗi lần trị liệu, người áo trắng dường như có chút không kiên nhẫn, tuy rằng nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, nhưng khi đối mặt với những bệnh nhân hơi dơ bẩn một chút, hắn liền lộ ra hơi thở chán ghét.

Có lẽ mình quá nhạy cảm đi? Mỗi lần Bộ Mạch Nhiên đều an ủi mình như vậy.

Người áo trắng đối với nàng tốt lắm, đem hết mọi khả năng để dạy dỗ nàng, giống như những sư phụ bình thường khác, tuy rằng thỉnh thoảng hắn cũng sẽ châm chọc nàng đôi chút.

“Sư phụ, y thuật của người lợi hại, hay là độc thuật lợi hại hơn?”

Bộ Mạch Nhiên một bên bào chế dược liệu, một bên cất giọng hỏi.

Người áo trắng trầm ngâm một hồi, mới đáp: “Độc thuật.”

Bộ Mạch Nhiên có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, trải qua hằng năm rèn luyện, hơn nữa cộng thêm thiên tính, nàng đã có thói quen che giấu cảm xúc của mình, huống chi cùng một người vô diện* chung sống, nếu nàng để lộ cảm xúc ra bên ngoài, đó mới thật sự là mệt!

*Trên mặt của người áo trắng có che một lớp sương mù, không nhìn thấy mặt thật, nên Bộ Mạch Nhiên mới gọi là vô diện (Không mặt).

“Vậy người nói tại sao Kỳ Liên quốc lại có nhiều nam tử như vậy? Người nói chúng ta có thể làm gì để giúp đỡ họ hay không?”

Ở bên ngoài đi lại ba năm, Bộ Mạch Nhiên gặp rất nhiều người nhiệt tình, bọn họ đều muốn giúp nàng làm mai mối, hoặc có người trực tiếp hơn, chủ động lấy thân báo đáp. Bộ Mạch Nhiên một mực khéo léo từ chối, nhưng cũng trêu chọc không ít đào hoa. Bộ Mạch Nhiên cảm thấy có lẽ nữ tử đã thưa thớt đến vô cùng nghiêm trọng rồi.

“Ta cũng không biết, tìm tất cả sách thuốc cũng không tìm thấy phương pháp sinh con.”

Người áo trắng dừng lại một chút: “Đại khái có lẽ đây chính là nguyền rủa. Ta thấy con thường xuyên lật xem quyển sách kia.”

Bộ Mạch Nhiên gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, từ sau khi vị nữ hoàng mang kim liên kia mất, nữ tử càng ngày càng ít, người bên ngoài đều nói đây là nguyền rủa. Nhưng con không biết cụ thể nguyên nhân là cái gì.”

Kỳ Liên quốc hiện tại đang ở một tình huống trớ trêu, có thể nói là nguy hiểm. Bởi vì trong ba quốc gia trên đại lục này, vì bảo trì phong tục các quốc gia, ngoại trừ hoàng thất, quy định bình dân không thể cùng nhau thông hôn**. Hai trăm năm trôi qua, Kỳ Liên quốc sinh ra nữ tử ngày càng ít, dân cư cũng không phát triển. Mà hai quốc gia khác lại ở một bên lạnh nhạt đứng nhìn, càng nghiêm lệnh không cho phép thông hôn.

** Ở đây là không cho phép dân của nước này lấy dân của nước khác, chỉ có thể lấy người trong nước mà thôi.

Bộ Mạch Nhiên căn cứ vào tin tức, cũng mơ hồ biết được ý tưởng của bọn họ. Còn không phải muốn Kỳ Liên quốc tự mình diệt vong sao, sau đó lại phân chia Kỳ Liên quốc. Nhưng hiện tại bọn họ ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, không dám phát động chiến tranh lớn, chỉ có thể tiểu đánh tiểu nháo, bởi vì nam tử Kỳ Liên quốc quá nhiều, một khi lên chiến trường, ai thắng ai thua còn không nhất định đâu. Cho nên hai quốc gia rất ăn ý quyết định áp dụng chính sách “Chờ đợi”, bàng quan chờ đợi Kỳ Liên quốc tự diệt vong.

Haiz… chỉ cần nghĩ đến về sau có thể phát sinh bạo động, Bộ Mạch Nhiên đã có chút vô lực, nàng từ thế hoà bình mà đến, chiến tranh đối với nàng mà nói—thật sự rất xa lạ.

Đang ngẩn người suy nghĩ, lại nghe được âm thanh lạnh lùng của người áo trắng vang lên.

Bộ Mạch Nhiên lẳng lặng nghe, sau đó mói bừng tỉnh đại ngộ.

Nguyên lai năm đó nữ hoàng trị vì quốc gia yên ổn, có thể nói là một vị minh quân, nhưng sinh hoạt cá nhân của nàng lại có chút hỗn loạn.

Nàng kia trời sinh tính tình lãnh đạm, đối với mọi người đều lạnh như băng, vốn cũng không có gì để nói. Nhưng sai là sai ở chỗ, nàng lại có được một dung mạo tuyệt thế vô song, tự dưng trêu chọc rất nhiều nam tử. Nếu nàng hoa tâm đa tình cũng liền thôi, cùng lắm thì tất cả đều nạp vào hậu cung, cố tình nàng đối với nam tử lại không hề có hứng thú, lạnh lùng doạ người, cũng khiến một đám nam nhân đau khổ tuyệt vọng.

Nam tử bình thường thương tâm liền thôi, dù sao nữ tử trên đời cũng không hiếm lạ. Nhưng nàng lại trêu chọc phải một đám nam nhân có quyền có thế, thân phận cao quý, bọn họ lại một mực khăng khăng yêu thương nàng, quyết tâm giữ lấy nàng, thậm chí không từ thủ đoạn nhốt nàng ại!

Tính tình nữ hoàng cực lãnh, đối với tnìh yêu nam nữ không hề có hứng thú, cho nên đối với sự say mê quấn quýt của bọn họ cảm thấy rất phiền chán, thường thường coi như không thấy, chết cũng không chịu đáp ứng một người trong số bọn họ cầu thân. Lâu ngày, cũng liền phát sinh rất nhiều vấn đề, phân tranh khẳng định cũng có. Quá trình phân tranh cụ thể người áo trắng cũng không có nói, nhưng kết cuộc cuối cùng là, nữ hoàng đột nhiên chết đi, trước khi chết còn để lại một câu: “Chỉ cầu kiếp sau không làm nữ, một chữ tình quá mệt mỏi nhân.”

Sau khi nữ hoàng chết đi, mấy nam tử dây dưa nàng cũng lần lượt qua đời, nữ tử ở Kỳ Liên quốc cũng dần dần thưa thớt.

“Đây, đậi khái là nguyền rủa đi.”

Âm thanh người áo trắng thản nhiên, không hề có cảm tình.

Bộ Mạch Nhiên đột nhiên nhớ tới một vấn đề, đột nhiên hỏi: “Sư phụ, người năm nay bao nhiêu tuổi? Có thể cưới vợ rồi chứ?”

Người áo trắng đột nhiên dừng động tác trong tay lại, yên lặng nhìn Bộ Mạch Nhiên một hồi, liền xoay người rời đi.

Bộ Mạch Nhiên sờ sờ cằm, mỉm cười, xem ra nàng đã chạm đến chỗ đau của hắn, về sau…vẫn là đừng nên nhắc lại đi.

Lại một năm nữa trôi qua, Bộ Mạch Nhiên đối với thân thể người có hứng thú, kết hợp tri thức kiếp trước, nàng rất muốn kết hợp Tây y vào chữa bệnh, tỷ như, khi phụ nhân khó sanh, có thể phẫu thuật để lấy trẻ con ra, nhưng đại phu nơi này lại chưa từng nghĩ tới việc như vậy. Vì thế, Bộ Mạch Nhiên đã thử cùng người áo trắng câu thông một phen, cuối cùng hắn vẫn là ngầm đồng ý, cho nên gần đây nàng bắt đầu cân nhắc việc đi tìm tiêu bản để nghiên cứu.

“Có lẽ mình nên xuống núi.”

Bộ Mạch Nhiên nhẹ nhàng nói một câu, từ từ xối nước ấm lên người.

Nước ấm trong suốt lướt qua da thịt, khiến Bộ Mạch Nhiên cả thấy một trận thoải mái, khăn mặt xẹt qua trước ngực, đưa tới một trận đau đớn. Bộ Mạch Nhiên rên rỉ một tiếng, nhìn thân thể của mình, mới mười lăm tuổi, thân thể và mới phát dục, bộ ngực cực kỳ mẫn cảm, thoáng đụng chạm một chút liền đau. Hơn nữa da thịt nàng cũng quá mềm mại, đại khái là do ăn quá nhiều dược liệu trân quý, máu của nàng cũng bắt đầu trở thành một loại dược liệu, thân thể bách độc bất xâm, nhưng da thịt lại quá mức non nớt, cho nên trong cuộc sống hằng ngày có hơi chút phiền toái.

Nhìn đến làn da của mình, mới chính thức hiểu được trên sách viết cái gì là: “Vô cùng mịn màng”, vải vóc hơi thô ráp một chút sẽ khiến nàng không thoải mái, thậm chí da thịt sẽ nổi mẫn đỏ khắp nơi. Có đôi khi nàng lên núi thu thập dược liệu, mỗi lần đều luôn cẩn thận, nhưng sau khi xuống núi vẫn phát hiện ứ thanh xanh xanh tím tím, thoạt nhìn rất ghê người, giống như bị người ngược đã qua.

Người áo trắng sau khi nhìn thấy liền không nói không rằng đi xuống núi mua một đống vải về, đều là tơ lụa thượng đẳng, cảm xúc vô cùng mịn màng mềm mại, cho nên hiện tại nàng mặc trên người đều là quần áo thượng đẳng, bên ngoài lại mặc áo vải thô, cũng rất thoải mái. Chính là mỗi lần lên núi đều phải võ trang hạng nặng, có hơi bất tiện, đặc biệt là lúc thời tiết nóng bức.

Đang suy nghĩ, Bộ Mạch Nhiên đột nhiên cảm thấy bụng một trận đau đớn, cúi đầu xuống nhìn, liền thấy một cỗ máu đỏ tươi từ giữa hai chân chảy ra, hoà lẫn vào nước ấm trong suốt, thoạt nhìn làm cho người ta sợ hãi.

Bộ Mạch Nhiên rốt cuộc nhịn không được hét to một tiếng, cảm xúc kích động quá độ, vô cùng mất mặt mà hôn mê bất tỉnh!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN