Lạc Vũ bình thản nhìn Lê Tiếu, lắc đầu: “Tôi không nóng vội, chút thương tích chẳng nhắm nhò gì, cô Lê yên tâm.
“
Khách sáo thật!
Hôm nay, Lạc Vũ thu lại hết gai nhọn trên người, nói chuyện bằng giọng cung kính quá mức khiến Lê Tiếu không thích ứng.
Cô thoáng ngừng, ngón tay vuốt khóe môi: “Vậy đi thôi, nhưng tôi cần ngoài làm vài việc.
”
“Xin mời, để tôi lái xe.
”
Lê Tiếu nhìn Lạc Vũ, hay thật, bắt đầu xưng hô tôn kính rồi.
Dù thời gian tiếp xúc với Lạc Vũ chưa lâu, nhưng Lê Tiếu hiểu rõ cá tính cố chấp của đối phương, nên cũng không sửa lại, ném chìa khóa xe cho Lạc Vũ, vừa đi vừa nói: “Cửa hàng đồ tang lễ Thành Nam.
”
Đó là cửa hàng Cửu Công mở, bán đồ dùng tang lễ.
Trong chốc lát, Lạc Vũ lái xe của Lê Tiếu, theo chỉ dẫn lái về hướng Thành Nam.
…
Khoảng một giờ sau, xe mới lái vào khu phố cũ Thành Nam.
Hoàng hôn buông xuống, bảng hiệu màu đen chữ trắng của tiệm tang lễ trông có vẻ âm u.
Đỗ xe xong, Lê Tiếu đi lên trước, kéo cửa cuốn, thuận tay đẩy hai cánh cửa kiếng ra.
Trước giờ Cửu Công chưa từng khóa cửa tiệm.
Theo quan điểm của ông, cả phòng toàn người giấy vàng mã, nếu ăn trộm thì đúng là có bệnh!
Lê Tiếu vào cửa tiệm, bật đèn lên, bên trong khá lộn xộn.
Trên kệ bày các loại giấy tiền vàng mã và nhiều đồ dùng thờ phụng khác nhau.
Lê Tiếu nhìn tới nhìn lui sảnh trước mấy lần, sau đó đi thắng đến phòng trong ở sau bàn làm việc.
Bên trong có một cái giường, bàn trà kiểu cũ và tủ tivi.
Lê Tiếu ngầng đầu nhìn trần nhà, camera đã bị đập nát, mấy sợi dây điện rũ xuống góc tường.
Lạc Vũ luôn theo sau lưng Lê Tiếu thấy camera bị hỏng thì không khỏi cau mày.
Hư hại đến mức này chắc chắn là có người cố ý, quyết không phải tự nhiên mà thành.
Không lâu sau, Lê Tiếu kéo ngăn dưới tủ tivi, thấy bên trong trống không, cô cười lạnh.
“Sao thế?” Lạc Vũ tiến lên, vẻ mặt khó hiểu.
Lê Tiếu thuận tay đóng cửa tủ đứng lên phủi tay: “Camera bị hư, máy tính và ổ cứng lưu trữ video cũng bị mang đi, đúng là thông minh.
”
“Ai làm thế?” Đương nhiên Lạc Vũ biết đây là cửa tiệm của Trọng Cửu Công.
Có người nhắm vào Cửu Công sao?
Lê Tiếu liếc nhìn camera bị hư ở góc tường, khẽ nói: “Ác đảng Thành Nam- Đồ An Lương.
”
Ánh mắt Lạc Vũ nghiêm nghị: “Anh ta làm gì Cửu Công?”
“Cô biết anh ta à?” Lê Tiếu cũng chỉ mới biết được tin tức của Đồ An Lương sau khi điều tra tối qua.
Cô chưa từng nghe qua danh hiệu này, nhưng không có nghĩa anh ta không nổi danh.
Dù gì Lê Tiếu cũng ít để ý nhiều chuyện ở Nam Dương.
Lạc Vũ đi một vòng trong phòng, mặt mày lạnh lùng: “Đỗ An Lương xưng bá ở Thành Nam lâu rồi, vì nơi này là khu phố cổ, tập trung nhiều cửa tiệm lâu đời.
Anh ta dựa vào thể lực của mình thường xuyên dùng danh nghĩa thu phí bảo hộ mà chèn ép những cửa hàng này.
”
“Nghe nói Đồ An Lương trước là người của nhà họ Đồ giàu có bậc nhất, nhưng vì gia cảnh sa sút nên anh ta ra ngoài tự lập môn hộ.
”
“Người này chẳng có ưu điểm gì, nhưng lại rất rộng rãi với thuộc hạ, nên bè cánh trung thành rất đông.
”
Ồ? Là nhà giàu có nhất Nam Dương trước đó à?
Mặt Lê Tiếu chợt sáng lên, dựa vào tủ tivi, hứng thú hỏi: “Vậy anh ta và Diễn gia, ai đông bè cánh trung thành hơn?”
Lạc Vũ híp mắt cười: “Tất cả bè cánh trung thành của Đồ An Lương cộng lại cũng không bằng thế lực ủng hộ một nhánh của Diễn gia.
”.