Siêu Cấp Gen Thần - Chương 11: Ai là Kim Tệ?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Siêu Cấp Gen Thần


Chương 11: Ai là Kim Tệ?


Translator: Nguyetmai

Lúc này Hàn Sâm đang đào hố dưới một chân núi, định chôn cây búa hoàng kim ởđây trước.

Dù hắn đã lợi dụng việc biến thân thành Huyết Tinh Đồ Lục Giảđể trốn khỏi sựđuổi bắt của Thần Thiên Tử, nhưng dung hợp biến thân lại bị hạn chế thời gian.

Có thể nói thú hồn dạng dung hợp biến thân là một trong số những loại thú hồn mạnh nhất. Nó giúp cho con người cóđược cơ thể mạnh mẽ của dị sinh vật ngay lập tức.

Thế nhưng dung hợp biến thân cũng là một trong những thú hồn bị hạn chế nhiều nhất, bởi vì nó dung hợp thẳng với cơ thể con người, khiến cho cơ thể thay đổi cực lớn. Nếu gen của cơ thể người không đủ mạnh thì không thể chịu đựng được ảnh hưởng do việc biến thân mang đến cho cơ thể.

Dị sinh vật càng mạnh thì con người cũng cần gen và nhục thể càng mạnh hơn, để có thể chịu được tổn thương trên cơ thể khi biến thân.

Thông thường, nếu dùng thú hồn nguyên thủy để biến thân, trong khi bản thân có một điểm gen nguyên thủy thì có thể biến thân hoàn mỹ trong vòng một phút mà không tạo thành tổn thương đối với thân thể, có mười điểm gen nguyên thủy thì sẽ chống đỡđược mười phút.

Nếu có gen biến dị thì chỉ cần một điểm biến dị là có thể biến thân hoàn mỹđược mười phút.

Ngược lại, nếu bản thân có mười điểm gen nguyên thủy thì thời gian biến thân của thú hồn biến dị chỉ có một phút.

Huyết Tinh Đồ Lục Giả là thú hồn thần huyết, Hàn Sâm có tám điểm gen thần cũng chỉ duy trìđược tám phút. Nếu tính cả gen bình thường, gen nguyên thủy và gen biến dị của hắn hiện tại thì cũng chẳng gắng gượng nổi mười phút.

Cho nên hắn chạy trốn còn được, chứ muốn lao vào sống mái với đám Thần Thiên Tử thì giỏi lắm cũng chỉ liều mạng giết được một hai người mà thôi.

Thú hồn thần huyết thì không ai phát hiện được, nhưng búa hoàng kim không thể thu vào hư không như thú hồn được. Lần này tuy Hàn Sâm đắc tội Thần Thiên Tử là chính, song dù sao đây cũng là hành động kết hợp của ba phe. Cây búa hoàng kim là lợi ích chung của họ, vậy nên coi như Hàn Sâm đãđắc tội với cả ba thế lực lớn trong thành bảo hộ Cương Giáp rồi. Đương nhiên hắn không thể nghênh ngang xách búa hoàng kim về, đành phải chôn ởđây trước vậy.

“Nếu có thể bán búa hoàng kim đi thì chẳng cần đau đầu vì hai triệu kia nữa rồi.

Hàn Sâm chôn búa hoàng kim xong, trong lòng vẫn còn phấn khởi.

Đồ báu thần huyết không đắt đỏ bằng thú hồn thần huyết nhưng vẫn được coi là quý hiếm, nếu bán nóđi thì hai triệu chỉ là muỗi thôi.

Về tới thành bảo hộ Cương Giáp, Hàn Sâm thấy La Thiên Dương dẫn người đứng canh gác ở cổng thành, kiểm tra từng người ra vào.

“Chẳng lẽ mấy người có thể nhìn thấy tôi có thú hồn gì hay sao?”

Hàn Sâm giấu búa hoàng kim đi rồi nên chẳng có gì phải sợ, cứ thế nghênh ngang đi vào cổng thành.

Hàn Sâm đi đến cổng cũng bị ngăn lại, một thanh niên toan lục soát người hắn thì La Thiên Dương cất giọng lạnh lùng: “Lãng phí thì giờđi soát người tên bỏđi đó làm gì? Chẳng lẽ thằng rác rưởi đó lại là Kim Tệđược chắc?”

“Cút ngay, đừng cóđứng đây vướng tay vướng chân!”

Thanh niên kia đẩy dúi Hàn Sâm một cái rồi quay đầu đi kiểm tra những người khác.

Hàn Sâm nhìn La Thiên Dương mà cười lạnh, sau đóđi vào thành bảo hộ Cương Giáp.

Những người đi đường đều đang bàn tán về chuyện ở sườn núi Lạc Nhật. Hàn Sâm nghe bọn họ gọi anh B anh B mà trong lòng chỉ muốn chửi thề: “Tô Tiểu Kiều chết giẫm này! Gọi gì không gọi lại đi gọi là anh ‘Tệ’, bây giờ biến thành anh B rồi, nghe tục quá.”

Thế nhưng nghe đến chuyện Thần Thiên Tử nổi trận lôi đình, suýt nữa dỡ cả nhà ra thì Hàn Sâm lại sung sướng hẳn lên, hắn rảo bước về nhà mình, lòng đầy phấn khởi.

Trong một căn phòng, Tô Tiểu Kiều đứng trước mặt Tần Huyên, vẻ mặt van lơn như sắp khóc đến nơi: “Chị Huyên ơi, chị tin em đi mà, em đã nói hết rồi, em không biết Kim Tệ là ai cả, em chỉ mới gặp hắn một lần ở Lạc Phong Cốc và mua của hắn một ít Bọ Ngựa Tật Phong thôi. Em còn chia chỗ Bọ Ngựa Tật Phong đó cho các anh em dùng nữa kia, nếu chị không tin thì cứ hỏi đám Tiểu Lưu ấy, bọn họ giúp em vận chuyển Bọ Ngựa Tật Phong từ Lạc Phong Cốc về mà.”

“Bây giờ chị không muốn tính sổ với chú, chị chỉ muốn chú liên hệ với Kim Tệ kia, nói cho hắn biết chị muốn mua thú hồn thần huyết vàđồ báu thần huyết trong tay hắn với giá cao. Chú cứ bảo hắn tự ra giáđi.”

Tô Tiểu Kiều buồn bực: “Nhưng mà em có biết hắn ởđâu đâu!”

“Không biết thì tìm, bao giờ thấy thì thôi, nhưng không được nói chuyện này ra ngoài, chú tựâm thầm đi tìm đi, nếu xong việc thì chị sẽ thưởng lớn.”

Nói xong, Tần Huyên không cho Tô Tiểu Kiều cơ hội phân bua mà phất tay áo ra hiệu rằng gã có thể cút rồi.

Sau khi Tô Tiểu Kiều rời đi với vẻ mặt đưa đám, Tần Huyên cau mày lẩm bẩm: “Rốt cuộc thì Kim Tệ là ai đây? Người của Quyền Ca à? Hay là tuồng kịch tự biên tự diễn của Thần Thiên Tử? Nếu hắn thực sự không thuộc về bất cứ thế lực nào, liệu mình có thể lôi kéo hắn về phe mình được không? Nếu không được thì mua lại thú hồn thần huyết vàđồ báu thần huyết cũng được.”

Cùng lúc đó, Quyền Ca cũng sai đàn em tâm phúc của mình lặng lẽđi tìm Kim Tệ, hi vọng có thể mua được thú hồn thần huyết vàđồ báu thần huyết của hắn.

Tuy nói là ba phe hợp tác, nhưng thực tế chỉ có Thần Thiên Tử bị tổn thất mà thôi.

Nếu không nhờ mũi tên Độc Bạo Lục Dực Phong của Thần Thiên Tử thì sinh vật thần huyết đã chạy mất từ lâu, Quyền Ca và Tần Huyên chẳng vớt vát được gì.

Bây giờ, bọn họđược chia thịt của sinh vật thần huyết theo thỏa thuận đã là chuyện tốt ngoài ý muốn rồi.

Nhưng Thần Thiên Tử lại mất một thú hồn vật cưỡi biến dị, lãng phí một mũi tên Độc Bạo Lục Dực Phong cấp thần huyết, cuối cùng không những thú hồn thần huyết vốn thuộc về hắn bị nẫng mất màđồ báu thần huyết cũng bay luôn, ai mà chẳng tức ói máu cơ chứ?

Tất cả mọi người trong thành bảo hộ Cương Giáp đều đang tìm Kim Tệ, nhưng không một ai ngờđược Kim Tệ lại chính là kẻ cuồng mông Hàn Sâm. Chẳng ai nghĩ tới chuyện hai cái tên này có liên quan với nhau cả.

Thần Thiên Tử còn treo thưởng cho cái mạng của hắn, thậm chí ai cung cấp được manh mối về hắn cũng được tiền thưởng, số tiền lớn đến mức khiến Hàn Sâm cũng đỏ mắt, chỉ hận không thể bán mình rồi đến ôm tiền đi.

“Ăn thịt Lục Lân Thú sinh vật cấp nguyên thủy, +1 điểm gen nguyên thủy.”

Hàn Sâm ngồi xổm trong bụi cỏ nhìn về phía đầm sâu cách đó không xa, mồm nhai lấy nhai để thịt Lục Lân Thúđã làm khô.

Bây giờ hắn đã có chín mươi mốt điểm gen bình thường và hai mươi sáu điểm gen nguyên thủy, gen biến dị chưa cóđiểm nào, gen thần vẫn ở nguyên tám điểm.

Đồng Nha Thú vẫn đang từ từ tiến hóa, Hàn Sâm chỉ có thể ra ngoài đi săn sinh vật cấp nguyên thủy, hi vọng có thể thu hoạch được thêm một ít gen nguyên thủy.

Áo giáp Hắc Giáp Trùng thần huyết thật sự quá bắt mắt, hắn chỉ có thểđi càng sâu vào trong rừng núi để tránh bị người ta phát hiện rồi báo cho Thần Thiên Tử.

May màở vùng đất được thần bảo hộ này, con người chỉ là một sinh vật bé nhỏ không đáng kể, núi cao rừng sâu bạt ngàn, còn có rất nhiều vùng mà con người chưa khai pháđến. Hàn Sâm chỉ cần chui bừa vào một vùng núi sâu, muốn tìm hắn khó như lên trời.

Đang chăm chú nhìn mặt đầm, bỗng có tiếng người truyền đến từ nơi xa, sắc mặt Hàn Sâm lập tức thay đổi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN