Siêu Cấp Gen Thần - Chương 16: Bọ Cạp Độc Tinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Siêu Cấp Gen Thần


Chương 16: Bọ Cạp Độc Tinh


Translator: Nguyetmai

Hàn Sâm gặp Tô Tiểu Kiều xong thìđi vòng vòng một lúc, sau đó thu hồi áo giáp thú hồn để quay về thành bảo hộ Cương Giáp, nhưng vừa bước vào cổng thành thì trùng hợp đụng phải người quen.

“Anh Sâm?”

Hàn Hạo đang định ra khỏi thành giật mình nhìn Hàn Sâm.

“Sao thế? Hàn Hạo, cậu quen tên cuồng mông này đấy à?”

Mấy thanh niên bên cạnh Hàn Hạo đều nhận ra Hàn Sâm, bắt đầu nhìn Hàn Hạo với ánh mắt khác thường.

“Không phải, nhận lầm người thôi, mình đi thôi.”

Hàn Hạo ngẩn ra, sau đó lúng túng chối thẳng, chẳng buồn chào hỏi Hàn Sâm lấy một cái liền thẳng thừng đi lướt qua bên cạnh hắn, chỉ sợ hắn bắt chuyện.

Hàn Hạo thầm mắng xúi quẩy, cậu ta thật không ngờ Hàn Sâm cũng ở thành bảo hộ Cương Giáp này, hơn nữa còn là cái tên cuồng mông nổi đình nổi đám ấy, nếu nhưđể người khác biết cậu ta là em họ của tên cuồng mông thì toi, cậu ta không dám tưởng tượng Thần Thiên Tử và Tần Huyên sẽđối phó với mình thế nào.

Hàn Sâm cười tự giễu, chẳng vạch trần Hàn Hạo làm gì, nếu như Hàn Hạo đã không chịu nhìn mình thì Hàn Sâm cần gì phải “hại” người ta.

Cầm hai triệu quay về phòng, Hàn Sâm trực tiếp rời khỏi vùng đất được thần bảo hộ. Sau khi vềđến nhà thì hắn lập tức liên hệ với luật sư Trương, nhờông giải quyết chuyện căn nhà theo đúng thủ tục pháp lý, tránh cho sau này lại bị mấy người cô chú kia làm phiền.

Sau khi làm xong hết mọi việc, Hàn Sâm mới thấy nhẹ nhõm hẳn. Sau này, cuộc sống của họ sẽ tốt hơn, chờ hắn kiếm thêm ít tiền nữa thì có thểđể Hàn Nghiên đến trường tư học, những kiến thức học được ởđấy tốt hơn giáo dục nghĩa vụ bắt buộc nhiều. Đặc biệt là mấy học viện dành cho quý tộc, học sinh trong đó từ nhỏđã có cơ hội tiếp xúc với thuật gen siêu hạch, xuất phát điểm cũng cao hơn giáo dục nghĩa vụ bắt buộc nhiều.

Nhưng muốn vào học ởđấy thì gia đình của học sinh phải có thân phận quý tộc mới được, tiền không thì chưa đủ. Hàn Sâm phải tự mình hoàn thành lần tiến hóa đầu tiên để lấy được danh hiệu quý tộc, lúc đó mới có tư cách cho Hàn Nghiên vào đó học.

“Với mình thì danh hiệu quý tộc chẳng có gì khó hết, cho dù là danh hiệu quý tộc thần huyết cũng thế.”

Ý chí chiến đấu của Hàn Sâm dâng lên ngút trời.

“Anh hai có trong đó không?”

Cửa phòng của Hàn Sâm bịđẩy ra một khe nhỏ, Hàn Nghiên lóđầu vào, cô bé mặc một bộđồ ngủ thêu hoa, tay ôm một con búp bê vải, đôi mắt to tròn ngó dáo dác tìm bóng dáng Hàn Sâm.

Thấy Hàn Sâm ngồi bên giường, cô bé lập tức ôm búp bê chạy đến, nhào vào lòng hắn.

“Bé lì này, sao muộn thế này rồi còn chưa ngủ?”

Hàn Sâm véo nhẹ mũi của cô bé.

“Nghiên Nghiên muốn nghe anh hai kể chuyện, lâu lắm rồi anh hai không kể cho em nghe, ngày nào em đến tìm cũng không thấy anh, em nhớ anh lắm.”

Đôi mắt tròn xoe của Hàn Nghiên ầng ậc nước, nhìn Hàn Sâm nói.

Hàn Sâm thầm cười khổ, từ khi tốt nghiệp đủ tuổi vào vùng đất được thần bảo hộ thì hắn gần như chẳng dành bao nhiêu thời gian cho Hàn Nghiên nữa, trong lòng cũng cảm thấy hổ thẹn.

“Nghiên Nghiên ngoan, bây giờ anh hai sẽ kể chuyện cho em nghe.”

Hàn Sâm ôm Hàn Nghiên, giở quyển truyện cổ tích ra dịu giọng đọc: “Ngày xửa ngày xưa…”

Hàn Sâm lại quay về vùng đất được thần bảo hộ, định bắt một con sinh vật cấp nguyên thủy về nuôi, chỉ cần nửa tháng là cho ra được một sinh vật cấp biến dị, đúng là chuyện không tưởng mà.

Nhưng Hàn Sâm lại càng muốn biết chuyện phải mất bao lâu mới có thể cho ra một con sinh vật cấp thần huyết hơn. Thứ hắn cần nhất vẫn là sinh vật thần huyết.

Sinh vật cấp biến dị hoang dã còn dễ giết, nhưng muốn giết sinh vật thần huyết hoang dã thì thật sự rất khó, cứ lấy Huyết Tinh Đồ Lục Giả làm ví dụ là biết. Nếu như không phải bị nhiều người của thành bảo hộ Cương Giáp bao vây tấn công như thế, lại bị một mũi tên thú hồn thần huyết của Thần Thiên Tử làm trọng thương, chỉ với sức của một mình Hàn Sâm thì e là chẳng thể giết nổi Huyết Tinh Đồ Lục Giả, có khi còn bị nó giết lại ấy chứ.

Hàn Sâm vừa mới ra khỏi cửa phòng, còn chưa đi ra đến đầu ngõ thìđã bị một bàn tay kéo lại.

Hàn Sâm quay đầu lại nhìn, người kéo hắn là Hàn Hạo, cậu ta chẳng nói chẳng rằng, cứ thế kéo Hàn Sâm đến một góc hẻo lánh, sau khi nhìn quanh xác nhận không có ai thì mới nói với hắn: “Sao anh giỏi gây chuyện thế hả? Vừa vào thế giới này chẳng bao lâu thìđãđắc tội cả Tần Huyên lẫn Thần Thiên Tử là sao.”

“Có phải do tôi muốn thếđâu.”

Hàn Sâm thản nhiên nói.

“Tôi mặc kệ, chuyện anh gây ra thì tựđi mà gánh, đừng có vạ lây cho người khác, sau này ở trước mặt người ngoài đừng có nói tôi là em họ của anh, cũng không được nói là có quen biết tôi, tôi vừa mới bắt đầu con đường trở thành một kẻ mạnh, tiền đồ tươi sáng, không muốn bị hủy như anh đâu.”

Hàn Hạo trừng mắt nói với Hàn Sâm.

“Được rồi, tôi không nói.”

Hàn Sâm cũng biết, sau khi gia đình mình sa cơ, phải học giáo dục nghĩa vụ bắt buộc thì Hàn Hạo đã không nể nang gì mình nữa, đương nhiên cũng không thể có nạn cùng gánh với hắn, mà cậu ta quả thật cũng chẳng có cái nghĩa vụấy.

“Nói rồi đấy nhé, sau này anh không được nói là có quen biết tôi ở trước mặt người ngoài đấy.”

Hàn Hạo dặn đi dặn lại mấy lượt mới rón rén rời đi, sợ có người nhìn thấy cậu ta đứng cùng với Hàn Sâm.

Hàn Sâm rời khỏi thành bảo hộ Cương Giáp, đi thẳng về phía dãy núi, cũng không định giết Đồng Nha Thú nữa, hắn đãăn không ít thịt Đồng Nha Thú rồi, ăn thêm nữa cũng chẳng tăng gen nguyên thủy được. Hắn định giết mấy con sinh vật cấp nguyên thủy khác đểăn, sau đó bắt sống một con về nuôi.

Mục tiêu mà Hàn Sâm chọn lần này làđộng Không Đáy, đó là một cái hang lớn khá vắng vẻ trong dãy núi, trong đó có một loài sinh vật cấp nguyên thủy tên Bọ Cạp Độc Tinh.

Trong động Không Đáy này tối om, giơ tay không thấy năm ngón, lại có nhiều lối đi khá nhỏ hẹp, nên dù mang theo thiết bị chiếu sáng thì thỉnh thoảng vẫn khó mà nhìn thấy Bọ Cạp Độc Tinh nấp trong khe đá.

Lỡ như bị nó chích phải thì cho dù là người max 100 điểm gen nguyên thủy cũng sẽ bỏ mạng trong vòng ba đến năm phút.

Nên rất ít người dòm ngóđến Bọ Cạp Độc Tinh, nhưng Hàn Sâm cóáo giáp Hắc Giáp Trùng bao bọc toàn thân, Bọ Cạp Độc Tinh không thể dễ dàng chích được hắn, đương nhiên cũng chẳng nguy hiểm gì mấy.

Sở dĩ hắn chọn Bọ Cạp Độc Tinh, thứ nhất là sẽ không ai phát hiện ra hành tung của hắn, thứ hai là Bọ Cạp Độc Tinh chỉ lớn cỡ nắm tay thôi, giết cỡ một trăm con đem về cũng dễ, không giống mấy sinh vật to tướng khác, giết một con cũng khó màđưa về.

Lỡ nhưđược thú hồn của Bọ Cạp Độc Tinh thì xem như lãi to, thứấy rất đáng tiền. Lưỡi lêĐộc Hạt là một binh khí thú hồn trông khá giống lưỡi lê quân dụng, không chỉ có khả năng đâm xuyên khá mạnh, đáng sợ hơn nữa chính là nó còn chứa độc bò cạp. Mặc dù chỉ là thú hồn cấp nguyên thủy, nhưng giá của nó còn cao hơn cả thú hồn biến dị bình thường.

Hàn Sâm đi thẳng đến bên ngoài động Không Đáy, sau khi xác nhận xung quanh không có ai thì hắn mới triệu hồi áo giáp Hắc Giáp Trùng, tiếp theo chạy thẳng vào trong động.

Mấy công cụ chiếu sáng khoa học kỹ thuật đều không thể dùng được trong thế giới này, Hàn Sâm bèn cầm theo một cây đuốc tự chế, sau khi đốt lên thì chỉ có thể chiếu sáng khoảng cách chừng ba mét quanh mình, lại còn nhập nhèm không rõ lắm. Mấy thứ trông như vân đá trên vách động còn phản xạ lại ánh đuốc, khiến tầm nhìn càng tệ hơn, khó mà thấy rõ Bọ Cạp Độc Tinh nấp trong các khe đá.

“Keng!”

Hàn Sâm vừa đi được một đoạn ngắn thì cảm giác chân mình bị thứ gìđó chọt trúng, chỉ thấy một con bò cạp lớn cỡ nắm tay, toàn thân màu xanh thẳm như ngọc thạch đang ra sức dùng đuôi chích lên chân hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN