Siêu Cấp Gen Thần - Chương 229: Thần huyết không bắt được
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Siêu Cấp Gen Thần


Chương 229: Thần huyết không bắt được


Editor: Nguyetmai

“Cha, cha đang làm gì thế?” Tư Đồ Hương kéo Tư Đồ Thanh vào phòng nghỉ, đóng cửa lại hỏi ngay.

Hổ Mặt Cười ăn thịt người không nhả xương đâu? Huấn luyện viên ma quỷ đâu?

Tư Đồ Hương hận không thể tìm cái lỗ nào đó để chui xuống cho rồi, vốn muốn mời Tư Đồ Thanh đến đây huấn luyện tên nhóc Hàn Sâm kia, nào ngờ lại thành Hàn Sâm huấn luyện Tư Đồ Thanh thế này.

“Khụ khụ, hắc bạch quyền của tên nhóc đó quả thật rất lợi hại, sau mỗi lần thắng được cha còn có thể chỉ ra khuyết điểm của cha nữa, cha…”

Tư Đồ Thanh đỏ mặt, vì mê hắc bạch quyền nên ông cũng quên béng chuyện kia luôn.

Tư Đồ Hương tức không nói nên lời, già đến nơi rồi mà còn học hắc bạch quyền với Hàn Sâm làm gì chứ, làm con gái mất hết cả mặt rồi đây này.

“Cha à, cha có thể huấn luyện cậu ta cho nghiêm được không, đâu phải cha không biết tình huống của hệ bắn cung chứ, giải đấu liên trường lần này mình chỉ trông vào cậu ta thôi đấy.” Tư Đồ Hương buồn bực nói.

“Con yên tâm đi, kỹ thuật nên dạy và kinh nghiệm cần thiết cha đều dạy cả rồi, căn cơ của tên nhóc đó chắc lắm, luyện qua loa một chút là được ấy mà, giải đấu liên trường này hoàn toàn không thành vấn đề.” Tư Đồ Thanh nói.

Tư Đồ Hương cảm thấy kế hoạch của mình coi như đi tong, nhìn dáng vẻ của Tư Đồ Thanh thì biết ngay là ông đã đổi phe, chỉ muốn học hắc bạch quyền với Hàn Sâm mà thôi.

Tư Đồ Hương nhụt chí, nhưng cũng biết ánh mắt của Tư Đồ Thanh nhìn người rất chuẩn, ông nói không thành vấn đề thì chắc chắn là không sao cả.

“Thôi bỏ đi.” Tư Đồ Hương bất đắc dĩ ngồi xuống, tuy kế hoạch dằn mặt Hàn Sâm đã thất bại, nhưng sau khi xác định Hàn Sâm rất lợi hại, ngay đến Tư Đồ Thanh cũng khen như thế thì đủ thấy hắn dư sức trở thành chủ lực chính của đội tuyển trường.

Nên Tư Đồ Hương cũng chẳng buồn xen vào nữa, để Tư Đồ Thanh tiếp tục huấn luyện Hàn Sâm, đợi sau khi đợt huấn luyện này kết thúc thì sẽ kéo Hàn Sâm vào đội tuyển sau.

Hàn Sâm là sinh viên đặc biệt của hệ bắn cung nên đây cũng là nghĩa vụ của hắn, không lý nào lại từ chối vào đội tuyển.

Dù sao thì kết quả cũng là vào đội cả, nhưng kế hoạch của Tư Đồ Hương thất bại, thậm chí hắn còn thu phục được cả Tư Đồ Thanh, khiến cô cũng phải bội phục.

Tư Đồ Thanh vốn cũng không muốn dạy Hàn Sâm thật, ông từng làm huấn luyện viên của trường quân đội, mặc dù ông không ra bài theo lối thường, nhưng phần nên huấn luyện thì vẫn phải làm.

Nhưng trong lúc đối chiến hắc bạch quyền với Hàn Sâm và biểu hiện của hắn lúc huấn luyện, giúp Tư Đồ Thanh nhìn ra tình huống đại khái của hắn, cơ bản không cần luyện tập căn bản làm gì, thứ hắn thiếu chỉ là một vài kinh nghiệm và kỹ xảo nhỏ mà thôi, không cần phải luyện mấy bài căn bản dành cho những tên gà mờ.

Nói thật, Tư Đồ Thanh cũng không thích có học sinh như Hàn Sâm, ông thích dạy mấy tên gà mờ hơn, cảm giác thành công khi huấn luyện mấy tên gà mờ thành hùng sư tuyệt vời hơn nhiều.

Học viên như Hàn Sâm hoàn toàn không khiến ông có khoái cảm thành công này.

Nhưng trình độ và hiểu biết của Hàn Sâm về hắc bạch quyền lại khiến ông muốn ngừng mà không được.

Tuy nói là tập huấn khép kín, nhưng thật ra chỉ có một mình Hàn Sâm tập, hơn nữa Tư Đồ Thanh cũng chẳng quản gì nhiều nên buổi tối Hàn Sâm vẫn có thể về phòng ngủ, bình thường cũng có thể xin nghỉ, hoàn toàn không giống huấn luyện khép kín chút nào.

Tuy rằng Tư Đồ Hương biết chuyện này, nhưng bây giờ cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, không định làm khó dễ gì Hàn Sâm nữa, dù sao thì cô cũng định dùng tới hắn mà.

Hàn Sâm đã học được không ít kinh nghiệm thực tế và kỹ xảo bắn cung, nên kỹ thuật cũng tiến bộ rất nhiều.

Tập huấn khép kín đáng ra phải kéo dài một tháng, cuối cùng lại kết thúc trong vòng mười ngày, sau khi kết thúc thì Tư Đồ Hương lập tức kéo Hàn Sâm vào đội tuyển trường.

Nhưng giải đấu bắn cung không giống với mấy giải đấu khác, thời gian diễn ra rất ngắn, nên cuối học kỳ mới bắt đầu, sau khi Hàn Sâm nhập đội, báo danh lên thì phải chờ đến mấy tháng mới thi.

Không biết Hoàng Phủ Bình Tình nghe tin này từ đâu, nên sau khi Hàn Sâm kết thúc khóa tập huấn thì lập tức tìm đến tận cửa, kéo Hàn Sâm đi săn ngay.

“Chị không dắt theo vài người nữa à?”

Trong thành bảo hộ Cương Giáp, Hàn Sâm kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Bình Tình, bên cạnh cô ta bình thường có rất nhiều người giỏi, nhưng bây giờ lại không đưa theo bất kỳ người nào.

“Có cậu thì đủ rồi còn gì?” Hoàng Phủ Bình Tình cười nói, thật ra bản thân cô cũng rất mạnh, lại có Hàn Sâm ở bên cạnh, trừ khi gặp được cả đàn sinh vật thần huyết khổng lồ, hoặc là sinh vật thần huyết đặc biệt mạnh, bằng không cả hai sẽ không có nguy hiểm nào cả.

“Thế chị muốn đi đâu?” Hàn Sâm hỏi tiếp.

“Cậu muốn đi đâu thì đi đó, tôi không có ý kiến gì hết.” Hoàng Phủ Bình Tình mỉm cười nhìn Hàn Sâm, đôi mắt như có sóng nước lăn tăn.

“Vậy đến sa mạc Bạch Ma đi, mong là có thể gặp lại con Hắc Vũ Thú Vương thần huyết kia.” Bây giờ Hàn Sâm đã có Ngân Huyết Tam Nhận Xoa, hắn tự tin có thể giết chết con Hắc Vũ Thú Vương nọ.

Bình thường những con sinh vật thần huyết dẫn đầu cả đàn như thế yếu hơn mấy sinh vật thần huyết đi lẻ nhiều.

Hắc Vũ Thú Vương chỉ có thể xếp vào tầm trung trong số những sinh vật thần huyết mà Hàn Sâm từng gặp, nhưng thú hồn của nó lại là một đôi cánh thần huyết, thứ này cực kỳ hữu dụng.

Hai người cưỡi tọa kỵ song song đi đến sa mạc Bạch Ma, trên đường cũng gặp được không ít sinh vật nguyên thủy, tiếc là họ không may mắn lắm, vào đây hai ngày mà đến một con sinh vật biến dị cũng không gặp được.

Lúc đến nơi trước đó đã gặp phải đàn Hắc Vũ Thú lại không gặp được con nào, cũng không biết là chúng đã đến nơi khác hay là bị ai giết mất rồi.

“Lúc tôi đi qua sa mạc Bạch Ma có gặp một con sinh vật thần huyết, nhưng vì thực lực có hạn nên không thể giết được nó, cậu có muốn qua xem thử không?” Hoàng Phủ Bình Tình cười nói với Hàn Sâm.

“Sinh vật thần huyết gì thế?” Hàn Sâm kinh ngạc nhìn sang Hoàng Phủ Bình Tình, bên cạnh cô ta nhiều người mạnh như thế, nếu là sinh vật thần huyết mà đến họ cũng không thu phục được thì chắc phải lợi hại lắm.

“Trông có vẻ là loại sinh vật thần huyết không thể ăn thịt, toàn thân giống như nham thạch ấy, dáng vẻ giống chiến giáp hình người, nhưng chỉ cao hơn hai mét một chút, thân thể vô cùng cứng rắn, hơn nữa sức mạnh thì lớn, tốc độ lại nhanh, ngay cả vũ khí thần huyết cũng chỉ để lại vết hằn mờ trên người nó mà thôi.”

Hoàng Phủ Bình Tình nói xong lại bồi thêm: “Ngoài ra trên tay nó lại có một cây chùy lớn trông như hắc thiết, có vẻ cũng là bảo vật thần huyết, lúc trước thuộc hạ của tôi có hai người bị nó nện một chùy xong thì người chết kẻ bị thương, đáng sợ lắm.”

“Chúng ta đi xem thử cũng được.” Hàn Sâm động lòng, chỉ cần vũ khí thần huyết chém được nó là được, nếu như là sinh vật thần huyết lớn quá thì hắn còn bó tay do Ngân Huyết Tam Nhận Xoa quá ngắn, khó mà tấn công vào chỗ hiểm được. Nếu là một người đá cao hơn hai mét, muốn chém vào những chỗ như cổ thì cũng không khó lắm, vẫn có cơ hội giết được nó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN