Siêu Cấp Gen Thần - Chương 26: Tam Nhãn Miêu biến dị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Siêu Cấp Gen Thần


Chương 26: Tam Nhãn Miêu biến dị


Translator: Nguyetmai

Môn võ “Ác Quỷ Quấn Thân” này lý ra nên gọi là kỹ thuật bám sát người mới đúng, toàn bộ chiêu thức chỉ có một tác dụng, ấy chính là bám chặt lấy đối thủ không buông.

Mấy kỹ xảo quấn, khóa, ôm kết hợp với nhau nhuần nhuyễn khiến cơ thể quấn lấy đối phương như một con trăn, khóa chặt các khớp của địch thủ, không để họ tấn công mình.

Nếu dùng môn võ này để đấu với đàn bà con gái thì chẳng khác gì sờ mó toàn thân người ta từ trên xuống dưới, lỡ đâu gặp phải cô nào dễ xấu hổ thì khó tránh khỏi việc hoảng loạn.

“Nếu mình mà dùng môn võ này đối phó với Tần Huyên thì khác gì khiến cô ấy càng thêm khẳng định mình là một tên dâm tặc chứ?”

Hàn Sâm bỗng thấy hối hận, đúng ra mình không nên học môn võ này, nhưng mà võ quán không trả lại học phí, hắn cũng đã nộp tiền rồi, không học thì cũng chẳng lấy lại tiền được.

“Thôi vậy, cũng chỉ là một môn võ thôi mà, cứ học đã rồi tính sau.”

Hàn Sâm bình tĩnh lại, xem kĩ môn võ “Ác Quỷ Quấn Thân” này.

Sau khi nghiêm túc quan sát, Hàn Sâm phát hiện hóa ra môn võ này cũng không xấu xa như bề ngoài, nó còn bao gồm rất nhiều kỹ xảo cao thâm, phương diện cận chiến và khống chế cực kì lợi hại kiêm thực dụng, lúc then chốt có thể dùng để giữ mạng.

Thế nhưng tố chất thân thể cần thiết để luyện môn võ này quả thật rất cao, nhất là yêu cầu về độ mềm dẻo của cơ thể. Một người bình thường đạt max điểm gen biến dị cũng chưa chắc đã học được.

Hàn Sâm có thể đáp ứng đủ yêu cầu này vì ngoài việc sở hữu gen thần ra, cũng là nhờ thuật “Băng Cơ Ngọc Cốt” đã nâng cao độ mềm dẻo của thân thể lên rất nhiều.

Cách truyền dạy của lão Quỷ vừa bạo lực vừa trực tiếp, đầu tiên lão tự thu lại hình ảnh mô phỏng khi mình tập môn võ ấy, sau đó cho học sinh xem ở đủ các góc độ. Đầu tiên phải học hết chiêu thức đã, sau đó lão sẽ chỉ ra những chỗ luyện sai, kèm theo một số kỹ xảo cần thiết, chỗ nào không hiểu thì cứ gọi điện hỏi, lão sẽ giải đáp thật kĩ qua điện thoại.

Tuy rằng lão thu học phí đắt thật, nhưng dạy dỗ đâu vào đấy, tố chất thân thể của Hàn Sâm đạt yêu cầu nên chỉ nửa tháng sau là hắn đã học được môn “Ác Quỷ Quấn Thân” này.

Thế nhưng chỉ mới “học được” thì vẫn chưa ăn thua gì, môn võ cận chiến kiểu này là nguy hiểm nhất, nếu chỉ học sơ sơ mà dùng để chiến đấu thật thì sẽ dễ bị đối thủ xử lý. Hàn Sâm chắc chắn không dám dùng môn võ mới học nửa vời như vậy để săn bắt dị sinh vật hay đấu với kẻ khác, nếu làm thế thì có khi chết rồi cũng chẳng hiểu vì sao mình chết.

Hàn Sâm thầm nghĩ: “Tần Huyên ơi là Tần Huyên, cô dừng mọi chuyện ở đây thì thôi, nếu cứ nhất quyết phải làm khó tôi thì đừng có trách tôi lấy cô luyện võ đấy nhé.”

Lần này đến trạm dịch chuyển, Hàn Sâm vẫn không muốn đụng mặt Tần Huyên, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, mãi đến lúc đi vào trong trạm dịch chuyển rồi vẫn không thấy bóng Tần Huyên đâu, thuận lợi tiến vào vùng đất được thần bảo hộ.

Trong căn phòng ở thành bảo hộ Cương Giáp, con Đồng Nha Thú bị Hàn Sâm bắt về đã hoàn toàn tiến hóa thành Đồng Nha Thú cấp biến dị.

Hàn Sâm cũng mặc kệ nó, để nó tiếp tục tiến hóa thành sinh vật cấp thần huyết.

Không thấy đám người Thần Thiên Tử đứng ở cổng thành bảo hộ Cương Giáp. Đã nửa tháng rồi Hàn Sâm không vào vùng đất được thần bảo hộ này, nghĩa là cũng đã nửa tháng rồi Kim Tệ không xuất hiện, chắc hẳn là Thần Thiên Tử cũng không đủ kiên nhẫn để ôm cây đợi thỏ nữa.

Thực tế thì Thần Thiên Tử cũng biết mình cắm chốt ở cửa ra vào này cũng vô dụng, bọn chúng không biết khuôn mặt thật của Kim Tệ, thế nên dù Kim Tệ có đi trước mặt thì bọn chúng cũng chẳng thể nhận ra nổi.

Hàn Sâm rời thành bảo hộ Cương Giáp, vào sâu trong rừng, chuẩn bị tìm một chỗ vắng vẻ không người để săn giết dị sinh vật.

Sau khi vào thật sâu trong rừng, dấu vết của con người càng lúc càng ít, Hàn Sâm tìm một chỗ không người để mặc bộ giáp Hắc Giáp Trùng vào, tiếp tục đi vào nơi sâu hơn.

Giờ có gặp thì Hàn Sâm cũng chẳng buồn đi săn mấy con sinh vật bình thường nữa, hắn chỉ đuổi đi hoặc mặc kệ chúng. Có gặp được sinh vật cấp nguyên thủy thì Hàn Sâm cũng chỉ săn loại nào hiếm hiếm để làm thức ăn mà thôi.

Hiện giờ gen bình thường của Hàn Sâm đã max 100 điểm, gen nguyên thủy cũng đã hơn 80, vậy nên nhu cầu của hắn đối với sinh vật nguyên thủy thông thường cũng không cao lắm.

Hiện tại thứ Hàn Sâm thiếu chính là gen biến dị và gen thần huyết. Hắn muốn tiến hóa max cấp cả bốn loại gen, nhưng nếu chỉ dựa vào viên tinh thể màu đen kia thì vẫn hơi chậm.

“Đúng rồi, nếu chỉ săn giết sinh vật nguyên thủy thì mình cần gì phải tự làm chứ. Thú hồn biến dị mình lấy được từ chỗ Tần Huyên là thú hồn dạng thú cưng mà, cứ triệu hoán nó ra, giết vài con sinh vật nguyên thủy chắc cũng không khó.”

Hàn Sâm nhìn thú hồn mèo đen mà hắn lấy được từ chỗ Tần Huyên.

Thú hồn dạng thú cưng: Tam Nhãn Miêu biến dị.

Hàn Sâm trực tiếp triệu hoán Tam Nhãn Miêu biến dị ra, chỉ thấy một con mèo đen bé cỡ bàn tay, thân thể nho nhỏ, hai mắt tròn xoe xuất hiện trước mặt hắn. Nó liên tục cọ vào chân hắn, không khác gì một chú mèo nhà.

“Bé tí xíu thế này, nó thật sự có thể giết được đám dị sinh vật kia ư?”

Hàn Sâm tóm con Tam Nhãn Miêu lên nhìn thật kĩ, con vật đáng yêu bé tí xíu thế này, nhìn kiểu gì cũng không giống sở hữu sức mạnh ghê gớm cả.

Nhưng nghĩ kĩ lại thì sinh vật biến dị không thể xét theo hình thể, nếu nó đã là sinh vật biến dị thì đương nhiên sẽ có lý của nó, chắc giết sinh vật nguyên thủy không phải chuyện khó khăn gì.

Hàn Sâm nhìn thấy cách đó không xa có một số Tam Giác Lân Thú cấp nguyên thủy, bèn ra lệnh cho Tam Nhãn Miêu biến dị: “Đi giết con Tam Giác Lân Thú kia đi.”

Vật nhỏ kia meo một tiếng như lấy khí thế, sau đó nhào qua chỗ con Tam Giác Lân Thú hung ác kia, há miệng cắn lấy đuôi của nó.

Tam Giác Lân Thú ngớ ra một giây, sau đó quay đầu lại nhìn Tam Nhãn Miêu, vẫy đuôi một cái, nhất thời hất mèo con bay thẳng lên trời, tiếp theo nó lại quất mạnh cái đuôi, đánh Tam Nhãn Miêu biến dị bay ra ngoài như một quả bóng lông.

Tam Nhãn Miêu kêu thảm một tiếng, cụp đuôi chạy vội về phía Hàn Sâm, run rẩy nấp sau chân hắn.

“Đậu xanh, bị Tần Huyên lừa mất rồi, chẳng trách cô ta lại sảng khoái đưa nó cho mình như thế, con thú hồn biến dị này căn bản chả được tích sự gì!”

Hàn Sâm trợn mắt, ngơ ngác nhìn con Tam Nhãn Miêu đang run rẩy nấp sau chân hắn.

Hàn Sâm thử lại mấy lần, quả nhiên con Tam Nhãn Miêu biến dị kia căn bản chả làm nên cơm cháo gì, ngay cả Đồng Nha Thú yếu nhất trong cấp nguyên thủy mà nó cũng chẳng thể xử nổi, bị đuổi cho ba chân bốn cẳng chạy trốn khắp nơi, chẳng có chút uy của thú hồn cấp biến dị chút nào.

Bỗng, Hàn Sâm nghĩ đến chủng loại của Tam Nhãn Miêu biến dị, theo như hắn biết, những thú hồn có thể trực tiếp triệu hoán bản thể tác chiến chỉ có hai loại phổ biến nhất, ấy chính là thú hồn chiến đấu và thú hồn vật cưỡi, còn con Tam Nhãn Miêu biến dị này lại thuộc hàng thú cưng mà Hàn Sâm chưa từng nghe nói đến.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN