Siêu Cấp Gen Thần - Chương 261: Cuộc chiến vĩ đại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Siêu Cấp Gen Thần


Chương 261: Cuộc chiến vĩ đại


Editor: Nguyetmai

“Hắc Ưng thần kỳ… Hàn Sâm thần kỳ… Đây là cuộc so tài đủ để ghi vào lịch sử của giải đấu liên trường. Trường quân đội Trung Ương hùng mạnh chưa bao giờ bị ép đến mức này. Khoảng cách đến chiến thắng của Hắc Ưng chỉ còn một bước nữa thôi, nhưng một bước này cũng khó như lên trời, bởi đứng trước mặt bọn họ chính là Kinh Cực Vụ, tuyển thủ vĩ đại nhất, có một không hai trong giải đấu liên trường…” Văn Tú Tú kích động bình luận.

Khán giả đã xem đến mức nhiệt huyết sôi trào từ lâu, Hắc Ưng có ưu thế tuyệt đối, nhưng vẫn bị Kinh Cực Vụ liên tục bắn chết ba người, thực lực cá nhân của Kinh Cực Vụ mạnh đến mức đáng sợ.

Nhưng ngoại trừ Kinh Cực Vụ, những tuyển thủ khác của trường quân đội Trung Ương cũng đều bị bắn loại khỏi cuộc đấu.

Bên Hắc Ưng cũng chỉ còn lại hai người là Hàn Sâm và Lữ Mông. Không phải bọn hắn không muốn bắn Kinh Cực Vụ, mà phản ứng của Kinh Cực Vụ quá nhạy bén, hành động lại nhanh như chớp, tên của bọn hắn đều bắn hụt, lại còn bị bắn chết ba người.

“Tên này đúng không phải là người.” Nấp phía sau một gốc cây lớn, Lữ Mông mắng một câu.

“Đúng là không phải người.” Hàn Sâm cũng tựa sau một cây lớn, Kinh Cực Vụ đã vọt tới phía dưới chân núi, tiến vào khu vực rừng đá, muốn thấy bóng dáng của anh ta cũng không hề dễ, hiện tại cả hai bên đều quay về vạch xuất phát.

Khán giả đều nín thở, trước đó không ai có thể ngờ được trường quân đội Trung Ương lại bị ép đến mức này, rõ ràng đây đã là thắng lợi về mặt chiến thuật.

Thế nhưng trường quân đội Trung Ương còn có Kinh Cực Vụ, cũng giống như một trường thành vững chãi, muốn đánh bại bọn họ quả thực khó như lên trời.

Nhưng mong muốn được xem Kinh Cực Vụ và Hàn Sâm đánh một trận của khán giả cũng đã được thỏa mãn, hiện tại hai người kia đều đang ở trong sàn đấu, Hàn Sâm chiếm ưu thế hơn một chút vì dù sao bên cạnh hắn còn có một Lữ Mông.

“Ha ha, huấn luyện viên của Hắc Ưng cũng khá đấy chứ, có thể làm trường quân đội Trung Ương chật vật như vậy, lão Lâm, cậu xem Hàn Sâm có bao nhiêu phần trăm sẽ thắng?” Đường Chân Lưu vừa cười vừa nói.

“Cung của Hàn Sâm không được, cung 11.0 yếu quá. Nếu muốn dùng loại cung với cường độ này để bắn trúng Kinh Cực Vụ, trừ khi là ở cự li rất gần, nếu không thì sẽ không thể nào làm được.” Lâm Phong nói.

“Nói cũng phải, vì chiến thuật mà chọn cung 11.0, tuy thắng lớn về mặt chiến thuật, nhưng đơn độc đối diện với Kinh Cực Vụ thì loại cung như vậy lại trở thành nhược điểm chí mạng.” Đường Chân Lưu gật gật đầu như hiểu ra.

Kinh Cực Vụ được giải phóng hoàn toàn cũng giống như hung thú trong rừng vậy, di chuyển trong chiến trường nhanh nhẹn mà lặng yên không một tiếng động.

Hiện tại Hàn Sâm và Lữ Mông cũng không dám di chuyển, cũng không có chỗ cao để có thể nhìn được vị trí của Kinh Cực Vụ, mặc dù là lấy hai đánh một, nhưng cũng lâm vào hoàn cảnh khó khăn.

“Chúng ta không thể ở lại đây được, phải đổi vị trí.”

Lữ Mông vừa nói một câu, chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên từ trong góc khuất bay tới một tia sáng lạnh, trong nháy mắt đã đến trước mặt Lữ Mông.

“Tránh mau!” Hàn Sâm rống lớn một tiếng, cung trong tay cũng giật dây, một mũi tên bắn ra, bắn thẳng vào tia sáng lạnh kia.

Pặc!

Mũi tên của Hàn Sâm bị bắn bay ra ngoài, tia sáng kia chỉ bị chệch đi một chút, vẫn bắn vào vai của Lữ Mông, mà vị trí ban đầu của mũi tên hẳn là nhắm vào trái tim của cậu ta.

Đây là cuộc thi đấu bắn cung, vai bị trúng tên cũng đồng nghĩa với việc bị loại.

“Lão Tam, giao cho cậu đấy.” Lữ Mông bình tĩnh lui ra ngoài, tất cả những gì có thể làm cậu ta đều đã làm cả rồi.

Bên ngoài sàn đấu sớm đã tràn đầy tiếng xuýt xoa sợ hãi, sự mạnh mẽ của Kinh Cực Vụ lại một lần nữa khiến người ta chấn động.

“Chỉ cần vẫn còn Kinh Cực Vụ, trường quân đội Trung Ương chúng ta sẽ không bao giờ thua, Hắc Ưng đúng là phí công vô ích.”

Trong lòng đám học viên trường quân đội Trung Ương dâng lên niềm tự hào.

“Kinh Cực Vụ đúng là quái vật, đáng sợ thật đấy.”

“Ưu thế lớn như vậy, trước đó nên hạ Kinh Cực Vụ trước mới đúng, lựa chọn đầu tiên của bọn họ không nên là Tần Thành”

“Phí lời, với cung 11.0 có cự li cỡ ấy thì làm sao có thể hạ được Kinh Cực Vụ chứ?”

“Nói cũng phải, loại tên như thế, Kinh Cực Vụ có thể dễ dàng tránh né.”

“Đáng tiếc, trường Quân đội Hắc Ưng đúng là một đội ngũ giỏi, huấn luyện viên cũng là người sáng tạo và dám làm liều, chỉ tiếc là bọn họ lại gặp phải Kinh Cực Vụ.”

Hàn Sâm không ngừng thay đổi vị trí, ánh mắt không ngừng tìm kiếm, trong chiến trường giống như mê cung này, Kinh Cực Vụ cũng không phải thợ săn duy nhất, hắn cũng đang tìm kiếm tung tích của Kinh Cực Vụ.

Hai người di chuyển rất nhanh trong chiến trường, tuy rằng chưa từng bắn một mũi tên, nhưng chỉ cần xem vị trí di chuyển của bọn họ cũng làm cho người có kinh nghiệm thực chiến phong phú phải khiếp sợ.

Trong tình huống không có bất kỳ radar hỗ trợ nào, Hàn Sâm và Kinh Cực Vụ đều như biết được vị trí và hành động của đối phương vậy, mỗi lần đều có thể nhanh chóng rời khỏi vị trí có nguy cơ bị đánh lén và tìm được một vị trí thuận lợi có thể bắn được đối phương.

Nếu như chỉ một lần như vậy thì cũng thôi, hai người lại không ngừng thay đổi vị trí, thời gian nửa giờ trôi qua nhưng ngay cả một mũi tên cũng không hề được bắn ra.

Dù là Hàn Sâm hay Kinh Cực Vụ đều không tìm được cơ hội bắn tên.

Giống như hai người đang đánh cờ mù với nhau, tuy rằng không nhìn thấy đối phương, nhưng cả đấu trường lại chính là bàn cờ của họ, không ngừng tiến hành tranh đấu trong âm thầm.

Không ngừng di chuyển một cách âm thầm.

Không có bất kỳ tiếng động nào, không có bất kỳ dấu hiệu nào về một trận đấu quyết liệt.

Nhưng những người thực sự hiểu được đã phải nín thở dõi theo, cái cảm giác căng thẳng và kích thích này còn làm người ta kinh hãi đến run rẩy hơn so với đánh nhau đao thật, súng thật.

Cho dù là Hàn Sâm hay Kinh Cực Vụ, không biết đã bao nhiêu lần chỉ cần hơi do dự một chút là có thể rơi vào phạm vi bắn giết của đối phương, thế nhưng lần nào cả hai người cũng đều tránh thoát nguy hiểm trong gang tấc.

Kinh Cực Vụ đã giương cung lên sáu lần, thế nhưng lần nào cũng phải hạ xuống, Hàn Sâm cũng không khác gì, tên trong tay cũng chưa thể bắn ra một lần nào.

“Đúng là lợi hại… Hai người đều quá xuất sắc…” Đôi mắt đẹp của Thu Minh Mị lóe sáng, bất giác lẩm bẩm.

“Đây có thể coi là trận so tài vĩ đại nhất giữa các trường quân đội trong mười năm trở lại đây, bất kể người thua có là ai thì cũng không phải là kẻ thất bại.” Giọng nói của Văn Tú Tú đầy cảm thán.

Khán giả trên mạng cũng hết sức tán thành với bình luận của Văn Tú Tú.

“Đây đúng là một trận quyết đấu vĩ đại, e là sau này không có trận so tài nào như vậy nữa”.

“Thật đáng tiếc, bọn họ chạm mặt nhau quá sớm, sân khấu của bọn họ phải là trận chung kết mới đúng, tạo hóa trêu người mà.”

“Cả hai người đều quá mạnh.”

“Mong được xem Kinh Cực Vụ và Hàn Sâm quyết đấu nữa quá, nhưng năm nay là năm cuối của Kinh Cực Vụ rồi, cho dù sau này Hàn Sâm vẫn có thể tham gia nhưng sẽ không còn Kinh Cực Vụ nữa.”

“Thật lòng chẳng muốn ai trong họ thua cả.”

“Nhưng sẽ phải có một người giành chiến thắng.”

“Chắc là Kinh Cực Vụ sẽ thắng, cung của Hàn Sâm quá yếu, nếu như hắn dùng cung 14.0 trở lên có lẽ còn có cơ hội phân cao thấp với Kinh Cực Vụ, tiếc là vì chiến thuật mà hắn lại chọn cung 11.0, đã không còn cơ hội nữa rồi.”

“Hàn Sâm sinh sau ba năm, nếu như hắn và Kinh Cực Vụ đều là năm tư, có được sức mạnh như Kinh Cực Vụ thì chắc hẳn đó sẽ là một cuộc quyết đấu có một không hai.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN