Siêu Cấp Gen Thần
Chương 276: Hành động kinh người
Sau khi Hàn Sâm vào núi, thuận theo đường núi lẻn tới chỗ Quỷ Nhãn Bi tụ tập.
Chưa đàm phán ổn thỏa về tiền bạc nên Hàn Sâm cũng chưa định diệt bầy Quỷ Nhãn Bi này, trước hết cứ giết một con để mang về đàm phán điều kiện trước.
Quỷ Nhãn Bi cao chừng hai mét, toàn thân phủ một lớp lông nâu cứng như bàn chải thép, trên trán có một một con mắt dọc, chúng tới lui thoăn thoắt như gió trên vách núi chẳng khác gì người gấu.
Tới dãy núi, Hàn Sâm hòa vào làm một với Biến Sắc Thú cấp thần huyết, lặng lẽ tới chỗ bầy Quỷ Nhãn Bi. Chúng hoạt động khắp nơi, vì vậy Hàn Sâm bèn theo dõi ngay sát đó, mục tiêu của hắn là Quỷ Nhãn Bi cấp biến dị, nếu chỉ giết một con bình thường thì cũng chẳng đủ để Hứa Như Yên cam tâm tình nguyện ra giá lớn.
“Thảo nào Hứa Như Yên và cánh Phó Sơn không thể săn Quỷ Nhãn Bi, địa hình ở đây hiểm quá.” Hàn Sâm quan sát bốn phía, chỉ thấy từng ngọn núi tựa như đao sắc, vách núi dường như đều dựng đứng mà mấy con Quỷ Nhãn Bi có thể đi trên đó như trên đất bằng, chạy mà như bay nên muốn săn bắt chúng thì thực rất khó.
Phó Sơn và Hứa Như Yên dắt người ra ngoài để kiếm thức ăn, tuy trong động còn một ít rau dại và nấm song ở nơi này thì tất nhiên chuẩn bị trước mới không phải lo lắng, dự trữ nhiều lương thực cũng không phải xấu.
Để lại mấy người canh giữ sơn động, nhóm Phó Sơn ra khỏi đó chẳng bao lâu, vẫn còn ở trong núi tìm đồ ăn, đột nhiên nghe thấy tiếng thét dài của Quỷ Nhãn Bi truyền tới từ khu núi chúng sống khiến người ta sởn tóc gáy.
“Thằng nhãi kia đi thật à?” Nhóm Phó Sơn đều biến sắc, Lưu Chí kinh ngạc thốt lên.
Bọn họ biết rằng khi nghe được âm thanh này cũng tức là Quỷ Nhãn Bi đã phát hiện ra có kẻ xâm nhập địa bàn, nghe tiếng gào vang lên liên tục, chỉ e rằng Hàn Sâm đã bị cả bầy đuổi theo rồi.
“Thật đáng tiếc, khó khăn lắm mới có một người tới mà đã vội đi nộp mạng.” Hứa Như Yên thở dài nói.
Bầy Quỷ Nhãn Bi gào thét một hồi mới dừng lại, Hứa Như Yên và những người khác không dám ở bên ngoài quá lâu, bây giờ chúng đã bị Hàn Sâm chọc giận rồi, chẳng may chạy loạn đánh tới đây thì quá nguy hiểm đối với họ.
Hứa Như Yên và Phó Sơn thương lượng một chút, tạm thời ngừng tìm thức ăn, trở về hang rồi tính tiếp, đợi đến ngày mai đi kiếm lương thực cũng không muộn.
“Quỷ Nhãn Bi biến dị!” Khi đám người Hứa Như Yên cách hang núi không còn xa, đột nhiên trông thấy một con Quỷ Nhãn Bi khổng lồ trong tầm mắt, tất cả đều giật bắn mình, tức tốc gọi thú hồn của mình ra.
Nhưng đến khi mọi người quan sát kĩ thì phát hiện con Quỷ Nhãn Bi kia nhắm mắt bất động, mà phía dưới nó có một người, kẻ này đang vác nó trên lưng tiến về phía bọn họ.
Con Quỷ Nhãn Bi trên lưng người kia nhấp nhô theo bước chân của người vác nó, đám Hứa Như Yên nhìn mà trợn mắt.
“Thằng nhóc đó… Nó vẫn chưa chết… Còn săn được Quỷ Nhãn Bi, mà lại là Quỷ Nhãn Bi cấp biến dị nữa…” Lưu Chí thấy được mặt của người kia, lập tức cả kinh kêu lên với vẻ mặt không thể nào tin nổi.
Sắc mặt của những người còn lại cũng đều chấn kinh, cơ hồ không dám tin vào mắt mình nữa, Hàn Sâm có thể săn được Quỷ Nhãn Bi, lại còn là Quỷ Nhãn Bi biến dị, chuyện này khó có thể tin nổi.
Lần đầu họ đi nhiều người đến vậy mà có đến mười mấy người bỏ mạng, ngay cả một con Quỷ Nhãn Bi biến dị cũng không giết được, chỉ giết được vài con Quỷ Nhãn Bi nguyên thủy mà thôi. Thực sự lực lượng và tốc độ của loại dị sinh vật này quá kinh khủng, hơn nữa còn đặc biệt xảo quyệt, muốn săn giết một Quỷ Nhãn Bi biến dị tại vách núi đá đen thực khó như lên trời.
Vậy mà Hàn Sâm đơn thương độc mã đi săn lại bắt giết được một con Quỷ Nhãn Bi biến dị trở về, những người kia không kinh hãi sao được.
Phó Sơn chăm chú quan sát cơ thể Hàn Sâm, không hề nhìn thấy dấu vết nào chứng tỏ hắn bị thương, điều này càng khiến Phó Sơn giật mình.
Ban nãy nghe thấy tiếng kêu vang trời của bầy Quỷ Nhãn Bi, hiển nhiên là chúng đã bị đánh động rồi, vậy mà Hàn Sâm lại an ổn rút lui, còn săn được một con cấp biến dị, điều này khiến cho ai nấy đều không thể tưởng tượng nổi rằng hắn đã làm thế nào.
Chí ít, Phó Sơn nghĩ không thông, rốt cuộc phải có thực lực ra sao mới có thể đạt tới trình độ ấy.
Hứa Như Yên cũng chú ý tới điểm này, nhìn Hàn Sâm với thần sắc kỳ quái, nhất thời có vô số lời không thốt lên được.
“Cậu thực sự đã săn được Quỷ Nhãn Bi?” Đợi Hàn Sâm đến gần, Lưu Chí khôi phục lại sự tỉnh táo, nhìn Hàn Sâm với sắc mặt phức tạp.
“Đúng thế, trừ phi thứ này không gọi là Quỷ Nhãn Bi.” Hàn Sâm mỉm cười, tiếp tục vác xác con dị sinh vật biến dị kia đi về phía hang động.
Thi thể Quỷ Nhãn Bi quá lớn, cho dù có được nhường thì hắn cũng không muốn ăn, chỉ kéo về để ra điều kiện với Hứa Như Yên mà thôi, đương nhiên phải để mọi người đều trông thấy mới được.
Vào lúc những người đang canh sơn động nhìn thấy Hàn Sâm mang Quỷ Nhãn Bi biến dị trở về cũng sợ đến sững người, ai nấy đều há hốc miệng chẳng nói nên lời, trợn mắt nhìn Hàn Sâm ném Quỷ Nhãn Bi với hình dáng như gấu khổng lồ xuống đất.
“Giám đốc Hứa, bây giờ cô có hứng thú làm ăn với tôi không?” Hàn Sâm đảo mắt qua những người đang kinh ngạc nhìn mình, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Hứa Như Yên, tủm tỉm cười hỏi.
“Tất nhiên là hứng thú, vô cùng hứng thú.” Mắt Hứa Như Yên sáng lên.
Họ cùng bị chôn chân tại đây, trừ lúc ban đầu còn có chút thịt khô để ăn, về sau đều sống qua ngày nhờ rau dại và nấm, lâu rồi không nếm mùi vị của thịt nên hiện giờ nhìn thấy xác Quỷ Nhãn Bi biến dị thì liền liên tưởng tới mùi hương ngào ngạt của thịt nướng, nước miếng đều ứa ra.
Đương Nhiên, điều Hứa Như Yên muốn không chỉ đơn giản là ăn con Quỷ Nhãn Bi biến dị này.
Hàn Sâm có thể săn giết Quỷ Nhãn Bi dễ dàng, đồng nghĩa với việc hắn có thực lực uy hiếp tới bầy Quỷ Nhãn Bi, nếu như có thể trừ đi được bầy Quỷ Nhãn Bi đó, thì lợi ích mà họ được nhận không chỉ là thịt thôi đâu.
Trên thực tế, nhóm Hứa Như Yên đã nói dối Hàn Sâm ngay từ đầu, mục đích ra biển của họ chính là hòn đảo này, hơn nữa, họ cũng vì có mưu đồ nên mới tới.
Chỉ là không nghĩ tới việc sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn trên biển, sau khi lên đảo, họ bị bầy Quỷ Nhãn Bi ngăn trở nên vẫn chưa lấy được thứ cần.
Giờ đây Hàn Sâm có thể loại bỏ Quỷ Nhãn Bi, đối với Hứa Như Yên đây là một chuyện vô cùng tốt lành.
Hứa Như Yên tin chắc rằng việc họ được cứu chỉ còn là vấn đề thời gian thôi, người của tập đoàn Tinh Vũ sẽ tìm tới đảo nhanh chóng, nếu thừa lúc lấy được món đồ đó trước khi người ứng cứu tới thì đây là chuyện vô cùng có lợi với cô ta.
Nếu không cô ta sẽ thất bại hoàn toàn, đến lúc đó cho dù lấy được đồ rồi thì chưa chắc công lao đã về tới tay mình.
Nên ánh mắt của Hứa Như Yên nhìn Hàn Sâm lúc này rất nhiệt tình, tuy cô ta không biết vì sao hắn có thể làm được hành động khiến người ta phải sợ hãi này, nhưng Hàn Sâm xuất hiện trong thời điểm này đối với cô ta mà nói là chuyện vô cùng có lợi.
“Đội trưởng Hàn, cậu muốn giao dịch thế nào?” Hứa Như Yên nhìn Hàn Sâm, xưng hô cũng thay đổi, giọng nói trở nên mềm mại hơn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!