Siêu Cấp Gen Thần
Chương 283: Trao đổi thú hồn
Editor: Nguyetmai
Hàn Sâm quan sát thân pháp và đao pháp của bộ xương màu trắng ngọc rất cẩn thận. Không nói những động tác mà con người không thực hiện được, chỉ riêng về đao pháp và thân pháp cũng đã rất quỷ dị và đáng sợ.
Dù là thân pháp hay đao pháp đều không theo một tiết tấu nào cả, coi như Hàn Sâm là người giỏi trong việc phán đoán cũng rất khó để nắm bắt được quỹ tích ra đòn và di chuyển của đối phương.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là một loại kỹ xảo rất đặc biệt. Trong mấy ngày này Hàn Sâm một mực cố gắng mô phỏng, học tập theo loại kỹ xảo này.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, phương pháp tốt nhất để hiểu thấu kẻ địch chính là học tập kỹ xảo đặc biệt của đối phương.
Hơn nữa, đối với thuật ám sát của Hàn Sâm, kỹ xảo rối loạn không theo tiết tấu này là một sự bổ sung cực lớn. Đây cũng là nguyên nhân khiến Hàn Sâm sẵn sàng chịu khổ để mô phỏng học tập theo.
Nếu như có thể nắm chắc loại kỹ xảo tiết tấu rối loạn này, thì khi ám sát có thể đọc vị được tiết tấu của mục tiêu để ra đòn trí mạng, khiến đối phương không theo kịp mà phản ứng kịp thời.
Trong mấy ngày sau đó, khi chiến đấu với bộ xương, Hàn Sâm chỉ có thể sử dụng mỗi Ngân Huyết Tam Nhận Xoa. Điều này làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.
“Nếu như có một con dao găm cấp thần huyết thì tốt rồi.” Hàn Sâm âm thầm nghĩ.
Năng lực chiến đấu gần của bộ xương khô thực sự rất lợi hại, kiếm Thánh Chiến Thiên Sứ và thương xoắn ốc cũng không có tác dụng quá lớn trong cận chiến, thậm chí còn trở thành trói buộc khi đối phó với bộ xương có khả năng cận chiến siêu cường.
Vấn đề của Hàn Sâm hiện tại là không thể ngăn được bộ xương màu trắng ngọc áp sát. Trong lúc hắn chuyển đổi giữa công và thủ, bộ xương có thể rất dễ dàng tiến gần trước mặt hắn, căn bản không thể ngăn cản được.
“Thú hồn biến dị ở đây, đội trưởng Hàn có dám cùng tôi chơi một chút không? Nếu như đội trưởng Hàn thắng thì cứ việc lấy thú hồn biến dị đi, tôi không cần gì cả. Nhưng nếu đội trưởng Hàn thua thì phải tặng tôi một con Quỷ Nhãn Bi miễn phí, thế nào?”
Một gã thanh niên mang theo thú hồn biến dị hình một con dao sống dày đi tới trước mặt Hàn Sâm và nói.
Hàn Sâm liếc mắt nhìn gã thanh niên kia. Nếu như hắn nhớ không nhầm, hình như thanh niên này tên Vương Tuấn Phong, là thủ hạ của Hứa Như Yên.
“Xem ra Hứa Như Yên không nhịn được, muốn thử thực lực của mình.”
Hàn Sâm âm thầm cười nhạt trong lòng, ngoài miệng lại lạnh lùng: “Anh muốn chơi thế nào?”
“Tất nhiên là đánh nhau tay không, ai ngã xuống đất hoặc chịu thua thì coi như thua.” Vương Tuấn Phong nói.
Hàn Sâm bĩu môi, liếc mắt nhìn Vương Tuấn Phong một cách khinh miệt, nói: “Trong từ điển của tôi không có chữ thua, thắng thì sống, thua thì chết, anh dám chơi thì lại đây, không dám chơi thì từ đâu cút về đó.”
Hứa Như Yên muốn thử thực lực của Hàn Sâm, sao hắn lại có thể cho cô ta đạt được mong muốn một cách đơn giản như vậy. Người đàn bà này chẳng có một chút ý tốt nào, chỉ là Hàn Sâm không cho rằng mình có thể đánh lại được đám người Hứa Như Yên và Phó Sơn, mà bản thân hắn lại là người của tổ hành động an toàn đặc biệt, nếu như giết khách hàng của tổ hành động trước mặt Phó Sơn thì cũng không hay, bằng không hắn đã muốn giết phứt ả đàn bà này đi rồi.
Vương Tuấn Phong nghe Hàn Sâm nói như vậy nhất thời thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn đám người Hứa Như Yên đang đứng ở miệng hang bên kia. Sắc mặt của Hứa Như Yên cũng thay đổi.
Do dự một chút, Hứa Như Yên đi tới nói rằng: “Đội trưởng Hàn, chỉ chơi đùa một chút mà thôi, đâu cần phải nghiêm trọng như vậy chứ?”
“Chơi?” Hàn Sâm như cười như không nhìn Hứa Như Yên, nói: “Tôi chỉ chơi với mạng người, cô muốn chơi thì lúc nào tôi cũng tiếp được.”
Sắc mặt Hứa Như Yên có chút khó coi, ý của Hàn Sâm đã rất rõ ràng, cô ta có nói gì thêm cũng chỉ tự rước lấy nhục, đành chỉ biết trừng mắt nhìn Hàn Sâm mà không nói thêm lời nào.
Một lúc sau, Hứa Như Yên mang theo khuôn mặt tái mét xoay người trở về hang động, Vương Tuấn Phong vội vã chạy theo, cuối cùng cũng không dám ra tay với Hàn Sâm.
Mà Hàn Sâm lại rất muốn đám người bọn họ ra tay, nếu như ả đàn bà này nổi lên ác tâm với hắn, hắn cũng không cần phải nể nang gì nữa, cứ giết đã rồi tính.
Nếu như bọn họ ra tay trước, bọn Phó Sơn cũng không thể nói được gì được.
Hàn Sâm một ngày ba bữa đều nướng thịt ở gần hang động, nướng liên tục trong vòng nửa tháng, ai cũng không chịu nổi. Chỉ là Hứa Như Yên cũng không đến tìm Hàn Sâm nữa mà Phó Sơn lại một mình tới, cũng không đi cùng thành viên khác của tiểu phân đội Koh Larn.
“Đổi một con Quỷ Nhãn Bi.” Phó Sơn nói xong thì trực tiếp đưa một thú hồn biến dị cho Hàn Sâm.
Hàn Sâm nhìn thoáng qua, là một thú hồn biến dị có thể hóa thành trường thương, Hàn Sâm cười nói: “Không thành vấn đề, đội trưởng Phó xin chờ nửa ngày, sáng mai tôi sẽ mang đến cho anh.”
Phó Sơn gật đầu, nhưng cũng không rời đi, mà ngồi xuống một tảng đá bên cạnh Hàn Sâm, bình tĩnh nói: “Tôi không biết cậu có phải là người của tổ hành động an toàn đặc biệt chúng tôi hay không, nhưng bất kể thế nào, nếu rơi đã rơi vào đây lại muốn sống mà trở về cũng chỉ có thể trông cậy vào người của tập đoàn Tinh Vũ tới cứu viện, do đó không nên làm mối quan hệ với Hứa Như Yên thêm căng thẳng.”
Hàn Sâm biết lời của Phó Sơn là thật, liền nói: “Nói như vậy, nếu tôi xảy ra xung đột với Hứa Như Yên thì đội trưởng Phó nhất định sẽ giúp cô ta đúng không?”
“Nhóm anh em này là tôi mang ra ngoài, một người đã chết, tôi phải sống để đưa số còn lại trở về”. Phó Sơn không trả lời câu kia, chỉ bình tĩnh nói.
Hàn Sâm gật đầu, hắn hiểu mối băn khoăn của Phó Sơn, nếu đổi lại là hắn thì cũng sẽ làm như vậy. Hàn Sâm không trở mặt triệt để với Hứa Như Yên cũng là bởi nghĩ đến vấn đề này. Dù sao Hứa Như Yên cũng là khách hàng của tổ hành động an toàn đặc biệt, đám người Phó Sơn không thể không đếm xỉa đến, nếu không khi Hàn Sâm quay về cũng không biết phải ăn nói thế nào.
Tiểu phân đội tuy cũng coi là quân chính quy, nhưng lại xảy ra chuyện ở vùng đất được thần bảo hộ thì cho dù cao tầng của tổ an toàn đặc biệt có muốn cứu cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Thứ nhất tiểu phân đội cũng là sức chiến đấu tối cao của vùng đất được thần bảo hộ này, thứ hai sợ rằng người của tổ an toàn đặc biệt cũng không biết bọn họ đi theo Hứa Như Yên ra biển đến tận đây, muốn cứu bọn họ là việc không thể.
Duy nhất có khả năng tới được nơi này cũng chỉ có người của công ty Tinh Vũ, chỉ có bọn họ mới biết Hứa Như Yên đã tới nơi nào, lúc đó mới có thể triệu tập người đến cứu Hứa Như Yên hoặc là phái thêm người đến sào huyệt của dị sinh vật.
“Nếu như cậu tin tưởng, tôi có thể giúp cậu giảng hòa với Hứa Như Yên, chờ cho đến khi có người đến cứu viện, tôi có thể đảm bảo cho cậu cùng rời đi với chúng tôi.” Phó Sơn thành khẩn nói.
“Ý tốt của đội trưởng Phó tôi xin nhận, nhưng từ trước đến giờ tôi không có thói quen cúi đầu trước người khác, cùng lắm là chết già trên đảo này mà thôi, không đáng để đi nhờ cậy cô ta.”
Hàn Sâm nói lời này rất kiên cường, đó là bởi vì hắn vốn dĩ không cần nhờ thuyền của tập đoàn Tinh Vũ để quay về.
Phó Sơn nghiêm túc nhìn Hàn Sâm, đứng dậy nói rằng: “Cậu cứ suy nghĩ thêm đi, nếu như cần gì thì đến tìm tôi.”
Hàn Sâm nhìn Phó Sơn rời đi, cũng không thèm để ý chuyện này, tiếp tục suy nghĩ về thân pháp và đao pháp quỷ dị của bộ xương kia.
Đề nghị của Phó Sơn có thể là ý tốt, nhưng Hàn Sâm lại hoàn toàn không lo lắng, bất kể là Hứa Như Yên hay là tập đoàn Tinh Vũ cũng đều là những đối tượng hắn cực kỳ ghét, bắt chẹt cô ta còn không kịp, làm sao còn nói đến chuyện giảng hòa được đây.
“Không làm cho cô ta táng gia bại sản thì đúng là phải xin lỗi sự chiếu cố của ông trời đối với mình từ trước đến nay rồi.” Hàn Sâm âm thầm cười lạnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!