Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới - Chương 21: Mộ dung phục độc chiến quần hùng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới


Chương 21: Mộ dung phục độc chiến quần hùng


“ Đắc tội rồi.”

Mộ Dung Phục không chút ngần ngại tiếp chiêu của Bạch Thế Kính.Bạch Thế Kính lấy thế chủ động đoản thương trên tay đánh tới Mộ Dung Phục.

Chiêu thức của Bạch Thế Kính biến hóa, đoản thương vút ngang yết hầu của Mộ Dung Phục, cảm tưởng chỉ một chút nữa nso sẽ cắt ngay vào cổ của hắn ta. Ngay lúc này cũng là lúc thế chủ động của Bạch Thế Kính bị mất đi.

Chiêu thức của Mộ Dung Phục vô cùng quen mắt. Từng chiêu từng chiêu đã làm cho Bạch Thế Kính kinh ngạc. Hắn sau hơn hai mươi chiêu đã bị Mộ Dung Phục đánh văng xuống võ đài.

“ Lấy đạo của người trả lại cho người, Mộ dung công tử quả thật danh bất hư truyền Bạch Thế Kính ta tự nhận không bằng.”

“ Bạch trưởng lão đã khiêm nhường.”

Bạch Thế Kính cùng Mộ Dung Phục đưa tay ra chào nhau. Bạch Thế Kính đã thua cuộc nên khuôn mặt đen xịt đi về chỗ ngồi của mình. Mã Đại Nguyên nhìn thấy phe mình bị đánh bại không nhịn được đứng ra tiếp đón Mộ Dung Phục.

“ Mộ Dung công tử, ta đây tài mọn cũng xin được công tử chỉ bảo.”

“ Mã phó bang chủ quá lời, ta đây rất sẵn lòng. Mời”

“ Vậy ta không khách khí.”

Mã Đại Nguyên trên tay đại đao tiến đến tấn công Mộ Dung Phục. Thế công của Mã Đại Nguyên như vũ bão thoạt nhìn không có kẻ hở để Mộ Dung Phục tấn công. Bên ngoài nhìn vào chỉ thấy là Mọ Dung Phục đang gặp bất lợi.

Tuy nhiên, Ngô Minh nhìn vào đã biết rõ kết cục trận chiến. Không nói tới việc chênh lệch thực lực giữa hai bên, ngay cả cách chiến đấu cũng đã thấy được Mã Đại Nguyên thua kém Mộ Dung Phục. Mã Đại Nguyên thế công tuy nhiều nhưng không sắc, tuy dồn nhưng không ép, có cương nhưng không đủ mạnh. Bề ngoài Mộ Dung Phục đang bị Mã Đại Nguyên chiếm thượng phong nhưng thật ra mỗi chiêu mỗi thức của ông ta đang dần bị Mộ Dung Phục chi phối theo ý của mình.

Mộ Dung Phục bất ngờ nắm lấy được lưỡi đao của Mã Đại Nguyên. Tay còn lại lập tức nắm lấy tay phải của Mã Đại Nguyên khống chế làm Mã Đại Nguyên cánh tay bị tê liệt đánh rơi cả đại đao của mình xuống đất. Tiếp tới lần theo cánh tay, trảo công của Mộ Dung Phục đã nắm lấy yết hầu của Mã Đại Nguyên bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của ông ta.

“ Đây là tỏa hầu công của Mã phó bang chủ.”

“ Mộ Dung Phục lại biết cả võ công của Mã phó bang chủ.”

“ Nam Mộ Dung quả thật không phải hư danh.”

“ Đây là lấy đạo của người trả lại cho người của Mộ Dung gia sao?”

Mộ Dung Phục tung ra một chưởng vào ngực của Mã Đại Nguyên khiến đối thủ văng xuống võ đài. Lúc này bang chúng cái bang đã đứng ngồi không yên. Cả hai trận chiến họ đã thất bại rồi, nếu không còn ai lên thì cái bang sau này sẽ mang tiếng là bại tướng dưới tay Mộ Dung Phục còn mặt mũi nào hành tẩu giang hồ.

Kiều Phong đã đứng lên muốn lên giao đấu với với Mộ Dung Phục nhưng lập tức bị những người xung quanh ngăn cản. Biểu hiện của Kiều Phong có thể nhìn ra là cơ thể đang bị thương, có lẽ là trung độc vì thế những bang chúng cái bang này mới ngăn không cho Kiều Phong lên võ đài.

“ Các vị còn có ai muốn cùng ta giao thủ hay không nếu không vậy hôm nay Mộ Xung Phục ta sẽ là võ lâm minh chủ rồi.”

“Đừng cản ta.”

Mặc cho mọi người ngăn cản Kiều Phong cũng quyết định đi lên võ đài để đối đầu với Mộ Dung Phục. Nhìn thấy Kiều Phong bước lên Mộ Dung Phục trong lòng cười thầm, với tình trạng trước mắt của Kiều Phong hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng hắn.

“ Kiều bang chủ người tình trạng có vẻ không được tốt cho lắm, Mộ Dung Phục ta cũng không muốn bị mọi người nói là thừa nước đục thả câu.”

“ Mộ Dung công tử không cần bận tâm, chúng ta là tỉ thí công bằng có mọi người ở đây làm chứng. Ta Kiều Phong là quanh minh chính đại đấu với Mộ Dung công tử nếu có thua cũng là do ta tài nghệ không tinh không hề do nguyên nhân nào khác.”

“ Nếu Kiều bang chủ đã nói vậy ta cũng không nói thêm nữa. Mong Kiều bang chủ chỉ giáo.”

“ Mộ Dung công tử quá lời, mời.”

“ Mời.”

Cả hai đưa quyền ra chào đối phương sau đó bắt đầu thủ thế chuẩn bị tấn công. Kiều Phong vẫn là người ra tay trước. Trên tay đã cẩu bổng đánh tới Mộ Dung Phục. Lần này Mộ Dung Phục không dám khunh thường đã đem kiếm mình ra để chống trả lại Kiều Phong.

“ Đây là Giáng Ma kiếm pháp của Ngũ đài sơn, không ngờ Mộ Dung Phục cũng học được.”

Nhìn ra được võ công mà Mộ Dung Phục sử dụng tất cả mọi người lại một lần nữa bất ngờ.

“ Còn bây giờ là kiếm pháp của nhất phẩm đường tây hạ.”

“ Bộ pháp này là của thiếu lâm.”

“ Mộ Dung Phục hắn đã học bao nhiêu võ học trong thiên hạ.”

“ Chẳng lẽ võ công trong thiên hạ hắn điều học hết sao?”

Những tiếng bàn tán xôn xao vang lên. Mọi người lần lượt nhận ra càng nhiều võ công mà Mộ Dung Phục đang sử dụng.

Kiều Phong sử dụng cũng không phải là tầm thường võ công. Hắn đang dùng là Đả Cẩu Bổng Pháp, là môn võ công trấn phái của cái bang. Mộ Dung Phục dù biến đổi chiêu thức liên tục cũng không có nhiều lợi thế trước Kiều Phong.

“ Là vô ảnh kiếm công của Hắc long trại.”

Mộ Dung Phục bắn ra từ kiếm mình hơn chục đường kiếm khí khiến cho Kiều Phong bị đẩy lùi ra sau. Vết thương của Kiều Phong cũng cùng lúc tái phát khiến hắn đứng không vững phải dừng lại một nhịp để nghỉ ngơi.

Nhân cơ hội Mộ Dung Phục đã tiến công dành lợi thế.

“ Đây đây là kỳ môn tam đại đao của Ngô Trường Phong ta mà, sao sao lại.”

Ngô Trường Phong – Trưởng lão của cái bang lập tức nhận ra võ công mà Mộ Dung Phục đang sử dụng, đây chẳng phải là môn võ công vang danh của chính hắn đây sao. Hắn cũng không hiểu tại so Mộ Dung Phục lại biết được võ công của mình hai mắt cứ mở to kinh ngạc nhìn theo từng động tác của cuộc chiến.

Kiều Phong đã rơi hẳn vào thế hạ phong. Tiếp tục đấu Kiều Phong sẽ bị Mộ Dung Phục ép cho ngã xuống lôi đài, xem như là thua cuộc. Khi chỉ còn cách bậc thềm chỉ vài bước, Kiều Phong đã tiến hành phản công.

“ Tới rồi sao?”

Ngô Minh nhìn động tác của Kiều Phong cũng đoán ra là võ công gì. Đây là thứ Ngô Minh đang rất mong chờ được tận mắt chứng kiến “ Hàng Long Thập Bát Chưởng”.

“ Là giáng long thập bát chưởng.”

Cương khí lập tức phát ra, tiếng gú gió như tiếng long ngâm phát ra từ chưởng lực của Kiều Phong. Mộ Dung Phục bị cương khí ép văng ra sau.

“ Tiếp chiêu.”

Kiều Phong nhanh chóng ra tiếp một chưởng về phía Mộ Dung Phục.

“ Kháng Long Hữu Bối.”

“ Tả Hữu Thần Long.”

Liên tiếp hai chưởng được Kiều Phong đánh ra. Thế tiến như vũ bảo đánh tới Mộ Dung Phục. Lâm vào nghịch cảnh Mộ Dung Phục liền thi triển tuyệt kỹ chống lại.

“ Đẩu chuyển tinh di.”

Một con thần long hư hư thực thực như đang vờn quanh Mộ Dung Phục. Bằng đẩu chuyển tinh di, Mộ Dung Phục đang cố đưa đạo lực đi khỏi bản thân phá vỡ chưởng pháp của Kiều Phong.

Những tưởng Mộ Dung Phục đã thoát khỏi đòn tấn công và dành chiến thắng trận đấu nhưng không ngờ chỉ trong nửa khắc đẩu chuyển tinh vi của Mộ Dung Phục lộ ra khe hở bị chưởng lực của Kiều Phong đánh thẳng vào ngực văng xuống võ đài.

Kiều phong lúc này đã không còn sức lực, môi đã thâm đen có lẽ là độc dược đã xâm nhập vào thêm do vừa rồi hắn vận công. Đòn vừa rồi của Kiều Phong cũng là một canh bạc nếu Mộ Dung Phục có thể đỡ được xem như Kiều Phong đã thua cuộc. Nhưng canh bạc này Kiều Phong đã thắng.

“ Công tử người có sao không?”

“ Công tử đứng dậy.”

Nhìn thấy Mộ Dung Phục bại trận Phong Ba Ác cùng Bao Bất Đồng liền chạy tới đỡ cho Mộ Dung Phục. Ngay lúc này Mộ Dung Phục nội thương vừa lúc bộc phát ra ngoài phun ra một ngụm máu tươi.

“ Kiều bang chủ quả nhiên danh bất hư truyền tại hạ đã thua.”

“ Mộ Dung công tử chỉ là thua ta nửa chiêu.”

“ Nửa chiêu cũng là thua.”

Lúc này Ngô Minh cũng đã tiến lại gần Mộ Dung Phục. Mọi người xung quanh đều không biết Ngô Minh là ai, tại sao lại tới đây.

“ Ha ha ta nói huynh đã thua rồi tính với ta cái gì đây.”

“ Hừ đúng là đánh cược với đệ là sai lầm lớn nhất của ta.”

“ Ta đã nói rồi, cược thứ nhất là Kiều Phong sẽ lên đánh ta đã thắng, cược thứ hai là huynh sẽ thua ta cũng đã thắng. Nói xem tính thua ta cái gì đây.”

“ Ta nhường cho đệ cái chức minh chủ võ lâm này thế nào?”

“ Thôi đi, Minh chủ võ lâm cái gì đó chỉ có mấy tên thất phu này tranh giành mà thôi, tha cho ta đi.”

“ Đệ thật là?”

“ Thôi đừng nói nữa ta giúp huynh chữa thương.”

Nghe được Ngô Minh mỉa mai, lập tức một số người trong những kẻ xung quanh đã khó chịu với Ngô Minh.

Minh chủ võ lâm cái danh hiệu này ai mà không mơ ước cơ chứ. Mà trong miệng Ngô Minh nói ra cứ như không đáng một đồng bọn họ sao có thể không tức giận.

“ Tên tiểu tử ngươi là ai lại dám ở đây ăn nói ngông cuồng, Võ lâm minh chủ chức vị này đâu phải là ngươi muốn là sẽ làm được lại còn dám sĩ nhục nó.”

“ Đúng vậy, đừng tưởng ngươi là người quen với Mộ Dung công tử thì muốn ngôn cuồng thế nào cũng được.”

“ Đúng thế vừa nhìn ta đã biết hắn là loại người dựa danh người khác rồi.”

Ngô Minh chỉ nghe như chó sủa ngoài tai không quan tâm tới mọi thứ xung quanh chuyên tâm chữa thương cho Mộ Dung Phục. Chỉ một thoáng sắc mặt của Mộ Dung Phục đã hòng hào trở lại.

Những người hiểu biết lập tức có cái nhìn khác về Ngô Minh. Vừa rồi họ chỉ nghĩ Ngô Minh là một kẻ ngông cuồng tự đại nhưng bây giờ xem ra kẻ này cũng có chút bản lĩnh. Vết thương của Mộ Dung Phục không phải đơn giản vậy mà thoáng chốc đã được Ngô Minh chữa xong đều này chứng minh rõ thực lực của Ngô Minh không phải hạng tầm thường.

Sau khi chữa xong cho Mộ Dung Phục, Ngô Minh mới đứng dậy nhìn xung quanh những kẻ vừa rồi đã sĩ nhục hắn,nói ra.

“ Vừa rồi kẻ nào nói xấu ta bước ra đây! Ta vốn không quan tâm tới cái chức vị võ lâm minh chủ gì đó nhưng mà hôm nay ta sẽ cho các ngươi thấy nó với ta vốn là không đáng một đồng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN