Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới - Chương 40: Loạn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới


Chương 40: Loạn


Cưu Ma Trí một bên ngồi điều tức. Ngô Minh cũng không quan tâm tới hắn ta nữa, kinh thư cũng đã lấy người cũng đã đánh. Ngô Minh cùng tên hòa thượng này chung quy cũng không có hiềm khích gì nên cứ thế cho qua.

Ngô Minh quay sang Khô Vinh đại sư nói.

“ Khô Vinh đại sư, ta cùng Đoàn thị sự việc có lẽ ngài cũng có nghe qua không biết ý kiến của ngài thế nào?”

“ Thiên Long Tự là nơi phật môn thanh tịnh, đã vào đây tất cả sự đời điều như mây khói, không tranh không phân.”

“ Ý đại sư là không lo việc của Đoàn thị rồi.”

Khô Vinh không nói gì, Ngô Minh quay sang Đoàn Chính Thuần hỏi tiếp.

“ Đoàn vương gia, các người có cách đem ra Lục Mạch Thần Kiếm hay không? Ta đây kiên nhẫn cũng không có nhiều, các người đem ra được chúng ta đấu tiếp một trận, còn nếu không Đoàn vương gia ngoan ngoãn đi theo ta đi. Nơi mẫu thân đang ở cũng là sơn cảnh hữu tình, Vương gia có khi sẽ thích ở đó.”

Ngô Minh cứ như độc thoại chẳng ai trả lời hắn ta cả.

“ Tốt, nếu đã không nói xem như là chấp nhận. Vậy Vương gia cùng ta đi một chuyến.”

Ngô Minh định đi tới bắt giữ Đoàn Chính Thuần thì từ phía sau một đường chỉ lực vô hình đánh thẳng vào vai của hắn. Ngô Minh đã lập tức nhận ra né sang một bên, chỉ lực đã tiếp tục bay tới đánh trúng vào ngực Đoàn Chính Thuần khiến hắn thổ huyết.

“ Lại dám đánh sau lưng ta? Các người đã thua vẫn còn không giữ lời sao?”

“ Đây chỉ là học theo Ngô công tử mà thôi, dẹp sĩ diện qua một bên chúng ta cũng không phải là đại trượng phu gì?”

Người ra chỉ vừa rồi không ai khác là Đoàn Chính Minh. Lúc này Đoàn Chính Thuần đã được thị vệ xung quanh kéo ra một bên. Đoàn Chính Minh sau khi đánh nhầm Đoàn Chính Thuần hắn cũng tỏ ra lo lắng nhưng kẻ địch trước mắt hắn cũng không có đủ thời gian lo lắng nhiều.

Sau đó cả năm lão hòa thượng cùng Đoàn Chính Minh đã lập thành hàng ngang định công kích Ngô Minh.

“ Đoàn Dự tên tiểu tử này vẫn còn trong tay ta, các người không lo lắng cho an nguy của hắn ta sao? Ta nếu trong vòng 2 ngày không quay lại mấy tên thuộc hạ sẽ lập tức giết hết tất cả con tin.”

“ Nhưng nếu ngươi mà thắng đi ra về bọn họ chẳng lẽ không chết sao? Nếu đều là chết tại sao phải chết một mình, ta tiễn ngươi bồi tán bọn họ.”

“ Ta còn định chỉ đem mình Đoàn Chính Thuần đi, bọn người đó sẽ thả ra nhưng mà bây giờ xem ra không được rồi.”

“ Ngươi đừng nói mấy lời đó, ngươi nghĩ ai sẽ tin. Đội quân chúng ta điều đi lúc đầu chỉ là đánh lạc hướng mà thôi, đội giải cứu số lượng lớn hơn rất nhiều so với số lúc đầu đi ra, chắc chắn sẽ nhanh chóng cứu ra Dự Nhi.”

“ Ngươi quá xem thường ta bố trí.”

“ Hừ, ngươi sống ra khỏi đây được rồi nói.”

Nói xong Đoàn Chính Minh cùng bốn lão hòa thượng còn lại mỗi người một bên vận dụng Lục Mạch Thần Kiếm tạo thành kiếm trận.

“ Các người không luyện được Lục Mạc Thần Kiếm lại chia ra mỗi người luyện một kiếm sao? Đây còn gì là Lục Mạch Thần Kiếm, phải gọi là Lục Mạch Kiếm Trận mới đúng.”

“ Ngô công tử có thể nhìn ra được đúng là học thức uyên thâm, tiếp chiêu.”

Bọn họ cũng không ngờ Ngô Minh có thể nhìn ra mánh khóe của mình. Bọn họ không ai có thể luyện được Lục Mạch Thần Kiếm nên để đối đầu với Ngô Minh và Cưu Ma Trí họ đã chọn cách chia nhau ra mỗi người một kiếm thức mà tu luyện rồi hợp lại thành kiếm trận.

“ Vèo.”

Một kiếm khí bắn ra từ phía Bản Nhân. Nó bay xoẹt qua người của Ngô Minh đánh nổ nền đá phía sau. Ngô Minh không dám khinh thường. Năm người này võ công cũng đã thuộc hàng cao thủ, bây giờ lại còn liên thủ với nhau thực lực không thể xem nhẹ.

“ Thương Dương Kiếm.”

“ Trung Xung Kiếm.”

“ Thiếu Trạch Kiếm.”

“ Thiếu Xung Kiếm.”

“ Quan Xung Kiếm.”

Lần lượt theo thứ tự ra tay là Bản Nhân,Bản Quan, Bản Tham, Bản Tướng, Đoàn Chính Minh. Từng đợt kiếm khí cứ thế đánh tới Ngô Minh.

Ngay từ đầu Ngô Minh bị năm người dồn ép, nhưng sau dần đội hình bọn họ đã lộ ra sơ hở. Sơ hở lớn nhất của bọn họ chính là Lục Mạch Thần Kiếm bọn họ vẫn chưa thành thục mặc dù mỗi người chỉ luyện có một kiếm thức. Thứ hai chính là do mỗi người dùng một kiếm thức nên chúng không kết hợp nhuần nhuyễn với nhau, dần dần tạo sự bối rối từ chính trong đội hình của mình. Còn cuối cùng chính là do chênh lệch thực lực hai bên.

Lúc đầu Ngô Minh còn bị yếu thế do đối thủ chiếm được tiên cơ, bọn họ có sự bất ngờ trong chiêu thức cùng nhân lực. Nhưng sau khi các điểm yếu lộ ra thì Ngô Minh đã tìm ra được khe hở. Nội lực dùng để thi triển Lục Mạch Thần Kiếm rất lớn, bọn họ không còn giữ được thể chất mình như lúc đầu. Còn Ngô Minh từ đầu tới giờ vẫn chưa thực sự ra tay, chỉ dùng nội lực cản kiếm khí cũng như né tránh, cộng với thể lực hơn người của mình Ngô Minh đã dần chiếm được lợi thế.

Kiếm khí uy lực đã dần không còn như lúc đầu, Ngô Minh cánh tay trái nổi lên hỏa khí chém ngang một nhát. Hỏa khí lan tới năm người Đoàn Chính Minh khiến bọn họ phải hợp lực tung kiếm khí chống trả. Lúc này ngay cả Khô Vinh đại sư từ đầu vẫn chưa ra tay cũng phải dùng Thiếu Thương Kiếm trợ chiến.

“ Ầm.”

Mặc dù đã cố gắng chống đỡ nhưng cả đám hòa thượng vẫn bị hỏa khí đánh bay ra sau, đến vài bước mới có thể bình tĩnh đứng thẳng người. Cưu Ma Trí một bên hai mắt không tin được nhìn Ngô Minh.

“ Đây đây là Hỏa Diệm Đao của ta, sao lại..”

Đòn vừa rồi của Ngô Minh quả thật rất giống Hỏa Diệm Đao của Cưu Ma Trí khiến hắn không thể không bất ngờ. Ngô Minh lúc này dẫn theo Uyển Thanh bay vào bên trong bảo tự, hắn còn nhớ trong nguyên tác Lục Mạch Thần Kiếm được treo ở bên trong. Nếu đám người Khô Vinh không mang ra ngoài vậy khả năng cao là vẫn còn bên trong.

“ Lão tặc tử người cản bọn họ lại một chút ta tìm thấy đồ sẽ quay lại ngay.”

Ngô Minh quay ra hét lên ra hiệu cho đám người Đoàn Diên Khánh cản đường cho mình, lúc này khuôn mặt Đoàn Diên Khánh không tý biểu cảm gì.

“ Đoàn thị rơi vào tay các ngươi đúng là ô nhục, chỉ một thằng nhóc đã khiến chó gà không yên, các ngươi còn tư cách gì nắm giữ đất nước này.”

“ Sư phụ đệ tử nhất định sẽ cản bọn họ lại. Sư phụ sư nương đi thông thả.”

Trái lại với tất cả, Nhạc Lão Tam được Ngô Minh sai bảo thì vô cùng vui mừng, cây kéo trên tay phóng tới đánh vào đám đông đang chém giết lẫn nhau. Thuộc hạ của Ngô Minh, nước Thổ Phồn, Đại Lý không ai nhận ra ai cứ thế giao chiến gây nên một sự hổn loạn ngay giữa chốn phật môn.

“ Đứng lại.”

“ Đứng lại.”

Nhìn thấy Ngô Minh xông thẳng vào trong bảo điện Cưu Ma Trí cùng các lão hòa thượng điều đồng loạt đuổi theo. Cưu Ma Trí vừa bị làm nhục ôm hận với Ngô Minh, còn đám hòa thượng đang lo lắng vô cùng vơi hướng mà Ngô Minh đi. Đúng như hắn suy đoán quả thật Lục Mạch Thần Kiếm vẫn còn ở bên trong bảo điện, bọn họ vừa rồi mới cùng nhau tu luyện Ngô Minh đã tới vẫn chưa kịp cất giấu đi.

Ngô Minh cùng Uyển Thanh đi vào trong đã lập tức thấy sáu bức vẽ. Ngô Minh vươn tay tóm gọn hết vào người sau đó vội chạy đưa sang cho Uyển Thanh.

“ Nàng quấn lại rồi cho vào ba lô, đám người này để ta giải quyết.”

Ngô Minh nói xông một chưởng đánh tung ra cửa hất văng cả đám người vừa mới chạy tới đang muốn xông vào trong. Ngô Minh lập tức bay ra ngoài ngăn cản không cho ai đi vào bên trong để thời gian cho Uyển Thanh gom hết số kiếm phổ.

“ Tiểu tử nạp mạng.”

“ Đối với ta dùng lửa?”

Ngô Minh trông thấy Cưu Ma Trí cánh tay tỏa ra hỏa diễm thì biết đây chính là tuyệt kỹ thành danh của ông ta Hỏa Diệm Đao.

“ Vù Vù.”

Ngọn lửa của cả hai bên tỏa ra rừng rực, Cưu Ma Trí điên tiết khi thấy Ngô Minh dùng võ công giống mình đã lao đến tấn công trước.

Hai cánh tay lửa đụng nhau tạo ra một ngọn lửa bùng nổ tại chổ. Cả hai ngọn lửa bổng có sự biến dị.

“ Nó, ngươi đây là tà môn gì? Đây là cái gì lửa?”

Cưu Ma Trí hoảng hốt muốn rút tay mình lại bởi hắn đã cảm giác được việc đang xảy ra. Ngọn lửa của Ngô Minh đang ăn lấy lửa của hắn, không những thế nội lực của hắn cũng đang bị bào mòn đi.

Đây là hiệu quả từ việc Ngô Minh tu luyện Bắc Minh Thần Công. Ngay từ đầu ngọn lửa của Ngô Minh đã có khả năng hấp thu sinh lực sau khi giết chết đối thủ nhưng tới lúc này hắn đã có thêm khả năng này mà không cần đối thủ phải chết.

“ Vèo.”

Đang lúc cấp bạc, một tiếng gió cuốn kéo bên tay Ngô Minh, liên tục 6 chỉ lực đánh thẳng vào hắn khiến hắn phải bỏ Cưu Ma Trí ra để né tránh.

Cưu Ma Trí lúc này mới hoàn hồn, hắn lập tức quay đầu bỏ chạy. Ngô Minh vừa rồi thực sự đã làm hắn cảm thấy sợ hãi. Nếu thật sự mất đi hết công lực Cưu Ma Trí lúc này có lẽ sẽ tự sát chứ không như nguyên tác lúc cuối mà ung dung sống tiếp. Lúc này chấp niệm của hắn với quyền lực vẫn còn quá lớn.

“ Nhất Dương Chỉ.”

Ngô Minh đã nhận ra cả sáu người đối phương đã không còn dùng Lục Mạch Thần Kiếm mà đã đổi sang Nhất Dương Chỉ. Họ cũng đã nhận ra mình không hợp với Lục Mạch Thần Kiếm nên đã quyết định dùng thứ mình mạnh nhất đi ra giao đấu với Ngô Minh.

“ Hợp Lực.”

Tất cả hợp kích một đòn cực mạnh đánh tới Ngô Minh. Đòn này xem như là đánh cược tất cả mọi thứ. Ngô Minh nếu đỡ được xem như bọn họ đã thua cuộc.

“ Tới rất đúng lúc.”

Ngô Minh tư thế lập tức thay đổi. Hắn quyết định dùng một loại võ công mà hắn dù đã luyện thành nhưng trước giờ vẫn chưa lần nào sử dụng.

“ Đẩu Chuyển Tinh Di.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN