Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới
Chương 94: Tử Chiến Trước Nhạn Môn Quan
“Nhìn kìa, quân của Lang tướng quân tới rồi, chúng ta cùng lên.”
“ Xông vào thành, người nào đặt chân vào đầu tiên sẽ được phong vương!”
“ Xông lên.”
Binh sĩ Liêu quốc nhìn thấy được quân tiếp viện thì khí thế nổi lên trở lại. Từ bốn phía như nước lũ tràn vào cổng thành. Ngô Minh vẫn cứ đứng đó đón chờ đàn người kia.
“ Ta đã nói ai đi qua sẽ chết.”
Ngô Minh lần nữa tỏa ra khí thế của mình, gió như bị thổi ngược trở lại về hướng tây. Lá cờ sừng sững trên đỉnh thành kia bổng đứng lặng không còn tung bay.
Bàn chân đầu tiên bước qua cái vạch lớn kia.
Lần nữa phong bạo nỗi lên. Tiếng trống đánh dồn dập vang lên báo hiệu cho một đợt tiến công mới nữa diễn ra.
Ngô Minh nhặt lấy thanh kiếm cắm trên đất tiếp tục đánh ra một kiếm. Y như lần trước cú đánh mạnh tới mức chỉ một vung đã phá hủy đi cả thanh kiếm. Một vết cắt sâu vào mặt đất lần nữa xuất hiện trên đất. Xác chết cứ thế thêm một lớp ngã đè lên những người cũ.
Ngô Minh vẫn như thế hiên ngang đứng đó, không có chút nao núng, cũng chẳng để lộ ra sự mệt mỏi nào. Chính vì điều này đã tiếp thêm niềm tin và sĩ khí cho những binh sĩ trên thành kia. Bọn họ lấy được sự tự tin ra sức chống trả với đoàn người đang tràn tới kia.
“ Ầm.”
“ Ầm.”
Liên tiếp là những nhát chém kinh thiên động địa được Ngô Minh vung ra. Nội lực tinh thuần của hắn cứ thế dồn vào từng nhát chém khiến uy lực của nó mười lần như mười khiến kẻ địch kinh hãi.
Ngô Minh đã tiết chế lại lực của mình phù hợp với khả năng hồi phục của hắn nhưng như thế cũng là chưa đủ. Khả năng hồi phục của Ngô Minh có giới hạn,có điểm yếu. Nó không hoàn mỹ. Thứ nhất nó cần thời gian để tích tụ kích hoạt, nhược điểm này xem như bị loại bỏ trong lần này. Thứ hai chính là khi sử dụng nó bào mòn chính là sinh lực, là khởi nguồn sức mạnh của Ngô Minh. Sau mỗi lần dùng nó sẽ để lại tổn thương lớn nhỏ tùy vào mức độ sử dụng. Chính vì thế càng dùng lâu cơ thể Ngô Minh sẽ càng chịu nhiều áp lực.
Ngô Minh đã cố sức cho mình dùng đủ lực nhất có thể để chiến đấu lâu dài nhưng xem ra là không đủ. Đoàn người kia như bất tận, giết mười người lại tới mười người, giết trăm người thì ra ngàn người. Cả canh giờ chém giết chui kiếm cũng đã chất thành đống xác người phủ trắng cả chiến trường nhưng nó vẫn không kết thúc. Đoàn người vẫn cứ thế ồ ạt tiến tới.
“ Hết cung tên rồi!”
“ Chỉ huy bên này cũng hết cung tên rồi!”
“ Làm sao bây giờ, chẳng lẻ lại để Ngô đại nhân ở đó một mình chống trả quân địch.”
“ Không được rồi, ta nhìn Ngô đại nhân bên ngoài đang chống cự nhưng mà động tác đã không còn được nhưu trước rồi. Cứ thế này ngài ấy sẽ bại trận.”
“ Im miệng hết cho ta!”
Vị chỉ huy sứ này gõ mạnh thanh long đao mình xuống đất trấn định lòng quân.
“ Hết cung tên thì thế nào, các ngươi nhìn ngài ấy ở đó bảo vệ chúng ta mà được sao? Chúng ta là binh sĩ, tới đây chính là bảo vệ biên cương này, sao có thể ở đây tham sống sợ chết, tính chuyện rút lui.
Các huynh đệ của chúng ta đang ngoài kia chiến đấu, nhất định phải trấn thủ cánh cổng này, chờ tin vui của bọn họ.”
Một lời tướng hơn vạn lời binh. Chỉ một thoáng chóc đã làm im lặng cả đám binh sĩ. Vị chỉ huy sứ quay đi về phía cầu thang.
“ Các ngươi ở đây trấn giữ ta đi ra ngoài tiếp ứng cho Ngô đại nhân.”
“ Tôi cũng đi.”
Một tên cung thủ ném đi cũng tên của mình nhặt lên một thanh đao bước ra trước. Người thứ nhất rồi người thứ hai, cứ thế hàng loạt người tạo thành một hàng dài nghiêm chỉnh đồng thanh hô lên.
“ Thề chết vì Đại Tống, giết sạch giặc Liêu.”
“ Tốt, các huynh đệ cùng ta xông ra ngoài.”
Ngô Minh lúc này đang chống trả quyết liệt đám người xông tới. Hắn đã không còn như trước đánh ra được liên tục những kiếm dũng mãnh phá tan thế công. Một dàn trường thương tiến tới bên người Ngô Minh, ranh giới kia từ lúc nào đã không còn uy hiếp như trước.
Ngô Minh trên người ghim đến hơn ba mũi tên còn chưa kịp rút ra chỉ có thể lùi bước chờ hồi phục. Hoàn cảnh lúc này y như lúc đánh với đánh với tên che mặt kia, dù không nguy hiểm tinh mạng nhưng cần thời gian để hồi phục lại các vết thương.
Ngay lúc nguy cấp thì thì cánh cửa phía sau lưng kia mở ra. Tiếng hò hét từ những binh sĩ người Hán nỗi lên như một cơn địa chấn.
“ Ngô đại nhân chúng tôi tới giúp người.”
“ Ngô đại nhân ngài yên tâm, chúng tôi luôn bên cạnh người.”
Hơn chục người cầm trên tay khiên chắn đứng ra che đỡ cơn mưa tên đang lao tới cho Ngô Minh. Ngô Minh nhân cơ hội rút tên trên người mình ra rồi chờ hồi phục. Chỉ là khoảnh khắc này không kéo dài được bao lâu. Hơn hai trăm người vừa xông ra kia so với cơn lũ người tiến tới quá mức chênh lệch chống cự không đủ năm phút đã tan vỡ.
Ngô Minh chỉ mới đứng yên một chút đã chứng kiến những người vừa vỗ vai hắn, vừa cười với hắn đã ngã xuống trước mặt hắn. Chỉ một thoáng toàn bộ đã nằm xuống dưới lưỡi gươm của kẻ địch.
“ Các người yên tâm, các người chết không vô ích đâu.
Các ngươi nếu đã muốn đánh ta liều với các ngươi.”
Ngô Minh quyết định dùng hết sức của mình. Từ vụ bất tỉnh lần trước hắn đã tìm ra được một bí mật trong cơ thể mình. Ngô Minh rút ra một con dao gâm nhỏ tự đâm sau lưng của mình. Chất dịch màu xanh kia lần nữa xuất hiện nhưng cũng nhanh chóng bị che đậy lại bằng khả năng hồi phục phi thường của hắn.
Ngô Minh nhìn ít chất dịch đang dính trên con dao của mình do dự.
“ Đã tới nước này có chết cũng không thể chết trong tay các ngươi!”
Ngô Minh nuốt sạch số dịch xanh kia vào bụng. Lập tức nó như một luồng axit thiêu đốt bụng của hắn khiến vẻ mặt của hắn lộ rõ đau đớn. Chỉ là một khoảnh khắc nhỏ ấy qua đi để lại là một con quỷ thật sự. Ngô Minh đôi mắt như phủ đầy máu, gân cũng đã không nhìn rõ chỉ còn duy nhất màu đen cùng đỏ kia hòa lẫn với nhau.
Hai cánh tay hắn bốc ra khói trắng phủ khắp mặt đất, vết thương từ trước cũng nhanh chóng lành hẳn lại.
Nhìn thấy cảnh này đã dấy lên nỗi sợ từ phía quân liêu. Một tên lính hoảng hốt lập tức xông tới đánh một chưởng về phía Ngô Minh đang bất động. Từ chưởng lực có thể nhìn ra đây chính là Ban Nhược Chưởng của Thiếu Lâm, tên này chính là tay sai của Mộ Dung Thiên.
Hắn kinh nghiệm rất nhiều vừa nhìn đã thấy Ngô Minh đang có biến đổi kinh người, hắn muốn ngăn quá trình này lại. Bình thường Ngô Minh đã là một con quái vật không cách khống chế, hắn không tưởng tượng được nếu quá trình này xong sẽ là thứ gì.
Không chỉ hắn, hàng loạt binh sĩ cho tới tướng lĩnh trong đoàn người kia đánh tới người Ngô Minh. Quân Liêu cũng không hiểu sao trong đội ngũ của họ có nhiều cao thủ như vậy nhưng hiện tại có chung kẻ địch là Ngô Minh họ cũng không nghĩ nhiều ùa theo sao đánh tới. Chỉ cần bước qua con người phía trước kia danh vọng tiền tài sẽ là của họ.
“ Oành.”
Hàng trăm mũi kiếm, đao cung chưởng lực cùng lúc đánh vào người Ngô Minh. Hợp lực mạnh tới phức phá hỏng một góc tường thành. Cả người Ngô Minh bị đánh văng dính thẳng lên tường thành, cách đất ba mét.
Không ngừng lại ở đó, vô số cung thủ lập tức dồn tiếp sát thương vào người Ngô Minh. Chỉ một tích tắt mọi chuyện như đã an bài, vô số mũi tên kia không giết chết được Ngô Minh cũng ghim hắn thành hình nhân lên tường thành.
“ Hả.”
“ Cái gì vậy.”
“ Không khí hình như nóng lên thì phải.”
Những binh sĩ bỏ qua Ngô Minh kia xông vào cổng thành đột nhiên dừng bước, linh cảm trong người họ mách bảo rằng có nguy hiểm đang tới. Và linh cảm ấy không sai. Một đám lửa từ trong thành ùa ra ngoài đốt cháy hết đám người xông vào kia, quét sạch cả khu vực cổng.
“ Hắn là hắn.”
“ Sao có thể? Như vậy mà vẫn còn sống.”
“ Không thể nào! Cung thủ đâu tiếp tục bắn cho ta.”
Hoảng sợ chính là thư đầu tiên những người này nghĩ tới, bọn họ nhìn người đàn ông bị ghim chặt trên tường kia trong lòng thấp thỏm không yên. Rõ ràng chắc chắn là đã chết nhưng chẳng hiểu sao nó vẫn là một nỗi lo không hiểu được.
Một quần lửa màu xanh xen lẫn đen từ đám xác chết vừa bị thiêu sống kia bay tới thẳng vào người Ngô Minh.
Chúng thiêu cháy tất cả mọi thứ trên người hắn. Từ đầu mũi tên, đao kiếm quần áo. Người nhìn như con nhím, phủ đầy tên kia hiện tại như một ngọn đuốc cháy sáng và đang rơi khỏi tường thành ngã thẳng xuống đất.
Tất cả mọi người không ai dám đi lại gần đám lửa kia. Một thoáng chốc chỉ còn lại một cục than đen tròn to lớn giữa mặt đất. Lửa tắt đi, mặt đất lại đột nhiên bốc khói. Không phải vì nóng mà lúc này là vì lạnh.
Những vết nứt xuất hiện trên hắc cầu kia,Ngô Minh từ bên trong xuất hiện với cơ thể trần trụi, nó hoàn hảo không chút tổn thương. Chỉ là từ người Ngô Minh đã không còn phát ra chút khí tức nào. Sát khí đã mất, khí thế cũng đã mất. Nói cách khác Ngô Minh lúc này hoàn toàn không có biểu hiện của con người.
“ Đừng sợ! chỉ là trò hù người mà thôi.”
“ Chúng ta đánh được hắn hai lần, sẽ đánh hắn được lần thứ ba.”
“ Cùng xông lên, hiện tại chỉ còn mình hắn, chiếm được Nhạn Môn Quan chính là cắt đi đường lui của đám loạn binh ngoài kia. Chúng ta chỉ còn cách chiến thắng một bước.”
Ngô Minh giơ tay rút lấy một bộ giáp dưới đất mặt vào người mình. Tay hắn lần nữa ngưng tụ ra băng kiếm, miệng mỉm cười đầy đáng sợ.
“ Máu.”
Từ duy nhất mà Ngô Minh nói ra chính là máu, đó cũng thứ xuất hiện tiếp theo sau. Ngô Minh như bóng ma thoát ẩn thoát hiện, vô số tiếng la hét vang lên. Người bị Ngô Minh chém trúng cơ thể lập tức trở thành thức ăn cho hắn bốc cháy không lý do. Ngọn lửa màu xanh đen kia không dập tắt được, bị trúng phải chết không thoát khỏi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!