Siêu Nhân Không Cần Tu Luyện - Chương 6: Thật đáng thương nha, một bằng hữu cũng không có!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Siêu Nhân Không Cần Tu Luyện


Chương 6: Thật đáng thương nha, một bằng hữu cũng không có!


Dịch: AZZOR!

“Bình thường ta làm nhiệm vụ ở tử khí hạp cốc thì chính là bế quan tu luyện, cũng không có cùng người khác giao lưu, đối với đệ tử thiên tài năm nay đúng là không để ý.” Hoàng Thanh nhún vai nói.

Ba người nghe vậy, ánh mắt kỳ quái nhìn Hoàng Thanh.

“Ngươi thật đáng thương nha, liền ngay cả một bằng hữu cũng không có!” Âu Dương Phỉ hai con mắt sáng lên lộ vẻ đồng tình, người này rất là cô độc đi, mỗi ngày đều một mình.

“Ta chưa tùng nói ta không có bằng hữu!”

“Đúng đúng đúng, nói nhăng nói cuội gì đó, Chu Ngư ta chính là bằng hữu của vị sư huynh này!” Chu Ngư vốn là muốn kết giao với Hoàng Thanh, liền vội vàng nói.

“Oa! Ngươi thật đáng thương nha, bằng hữu duy nhất dĩ nhiên lại là tên mập gian thương này!” Âu Dương Phỉ càng thêm đồng tình với Hoàng Thanh.

“Hắn không phải bằng hữu của ta!” Hoàng Thanh cắn răng nói một câu, Âu Dương Phỉ này độc thiệt.

Chu Ngư cũng không thèm để ý, mà là nói: “Nói đi nói lại, sư huynh hỏi rất đúng người, tam đại thiên kiêu đối với ta hết sức quen thuộc.”

“Ba người này chính là người mà Âu Dương sư muội nói “kiếm tử – Lý Tử Long, thiết quyền – Lam Quân Hào, huyết đao – Hồ Hưng”, ba người này đều là đệ tử ngoại môn mới bái nhập vào Huyền Thiên Tông năm nay, thiên phú đều kinh người, ngăn ngắn hơn nửa năm, đạt đến Luyện Khí Kỳ tầng mười, có cơ hội rất lớn trước cuối năm đột phá Trúc Cơ Kỳ, bởi vậy mới gọi là tam đại thiên kiêu!”

Hoàng Thanh gật gật đầu, hắn sớm đã nghe nói qua ở Ngư Long Phong có rất ít thiên tài tuyệt thế dùng không tới một năm, liền từ Luyện Khí Kỳ đột phá lên Trúc Cơ Kỳ, liền năm thứ nhất một trăm điểm cống hiến cuối năm cũng không nộp liền tiến vào nội môn.

Không trách đệ tử ngoại môn gọi ba người này là tam đại thiên kiêu.

“Những danh hiệu đó cũng là các ngươi phong sao?” Hoàng Thanh hỏi.

“Không tính là chúng ta phong, như “Kiếm Tử” là do Thiên Kiếm Phong phong!”

“Nội môn Thiên Kiếm Phong?” Hoàng Thanh hiếu kỳ.

Thiên Kiếm Phong, một trong tám ngọn núi nội môn, đệ tử nội môn ở đây tất cả đề là kiếm tu.

“Không sai, hằng năm Thiên Kiếm Phong đều sẽ phái người đến Ngư Long Phong quan sát đệ tử ngoại môn một lần, phát hiện đệ tử trời sinh kiếm tâm, kiếm đạo có tiềm lực cao nhất, đều sẽ phong danh hiệu “Kiếm tử” tương lai đệ tử đó sau khi vào nội môn bái nhập Thiên Kiếm Phong, được Thiên Kiếm Phong dốc sức bồi dưỡng, tài nguyên tu luyện, tuyệt đối sẽ không thiếu, “kiếm tử” năm nay chính là Lý Tử Long!”

“Lý Tử Long này, đúng là mãnh nhân!” Hoàng Thanh cũng đã từng nghe nói trời sinh kiếm tâm, bất kể kiếm pháp gì đều có thể dễ dàng học được, cổ chi kiếm tiên, trời sinh kiếm tâm không có chỗ nào mà không biết.

Chu Ngư tiếp tục nói: “”Thiết quyền – Lam Quân Hào”, đến từ Lam gia Đông Bắc phủ, [Phục Hổ Quyền] của Lam gia đời đời truyền lại khi tu luyện tới đại thành, có thể có bản lĩnh cao cường, Lam Quân Hào là người trong số đó dùng thực lực chứng minh, chính là có một lần ở trong hạp cốc hắn dùng lực lượng một người, đẩy lùi toàn bộ tộc bạch lang hơn ba trăm con, bởi vì người Lam gia, nên hắn được gọi là “thiết quyền”.”

Còn Hồ Hưng, cũng rất không đơn giản, trong Công Đức Đường ở Ngư Long Phong chúng ta có một quyển võ kỹ đao pháp tên là [Huyết Đao Kinh] có thể hối đoái, phi thường huyền diệu, nhưng cũng cực kỳ khó học, đã mấy chục năm không có bao nhiêu đệ tử ngoại môn luyện thành, đệ tử ngoại môn trước đây luyện thành đao pháp này đã là người của Tịch Diệt Phong, lão nhân gia phong chủ Tịch Diệt Phong nghe được Hồ Hưng luyện thành cũng không khỏi hứng thú.

Chu Ngư giống như người kể chuyện, mặt mày hớn hở, đem lai lịch tam đại thiên kiêu đều nói ra một lần.

“Đương nhiên, còn có Thanh Tước sư tỷ, thực lực thập phần thần bí, nếu như ta suy đoán không sai sau khi luyện thành [Du Long Quyết], thực lực cũng không thấp hơn so với tam đại thiên kiêu.” Chu Ngư nói tới chỗ này, liếc mắt nhìn ánh mắt lạnh như băng của Thanh Tước, rùng mình một cái, tức thời không nói tiếp.

Âu Dương Phỉ hài lòng gật đầu một cái nói: “Đại gian thương, ta khuyên ngươi vẫn là đừng bàn tán nhiều, năm nay ta từng gặp qua không ít người chết vì nói nhiều.”

“Cái này không thể nha, tiểu đệ ta dựa vào cái này kiếm cơm a!” Chu Ngư vẫn là lắc đầu, kiên quyết từ chối.

Âu Dương Phỉ nghe vậy lông mày nhíu lại, mới vừa muốn nói chuyện, Thanh Tước mở miệng nói: “Được rồi Phỉ Phỉ, Kim Vân Điêu có thể về tổ bất cứ lúc nào, chúng ta trước đi tìm vị trí thuận lợi chuẩn bị.”

“Há, được a!”

Âu Dương Phỉ rất nghe lời, vội vàng đuổi theo Thanh Tước, hướng đáy vực mà đi.

Hoàng Thanh nhìn Thanh Tước, Âu Dương Phỉ cùng hai mươi người ở bên trong, hoặc là mai phục phía sau nham thạch, hoặc là nằm ở đại thụ, đối với sào huyệt Kim Vân Điêu tạo thành một vòng vây vô hình, tò mò hỏi: “Vì sao những người này đều chờ một khắc Kim Vân Điêu về tổ để ra tay đồng loạt sao?”

“Chỉ có thể như vậy, dù sao mọi người đều là Luyện Khí Kỳ cũng không thể có thủ đoạn phi hành, không thể bay lên cùng Kim Vân Điêu đánh một trận, chỉ có thể mai phục như vậy, chờ sau khi Kim Vân Điêu đáp xuống, cũng chắc rằng nó không thể bay lên nữa.”

Chu Ngư gật đầu, hưng phấn nói: “Lần này có trò hay để xem, thực lực Kim Vân Điêu rất mạnh, mà bọn họ mỗi người một ý, chỉ muốn một mình độc chiếm Kim Vân Điêu, căn bản không thể đồng lòng hợp lực, thế nào cũng có long tranh hổ đấu, ra hết thủ đoạn, ta thì có thời gian quan sát năng lực thực chiến của bọn họ.”

“Tam đại thiên kiêu đến tột cùng ai mạnh hơn, thực lực thần bí, vẫn không lộ sơn như Thanh Tước sư tỷ cũng sẽ xuất thủ, không biết có thể vượt qua ba người này không, hay là nói trong hai mươi lăm người này còn có hắc mã thần bí hung hãn bạo phát, lực ép quần hùng, một mình độc chiếm Kim Vân Điêu!”

Hắn tiến vào trạng thái vong ngã, hưng phấn tự lẩm bẩm, vừa nói vừa lấy ra cây bút cùng quyển sách, hiển nhiên chuẩn bị ghi chép lại tỉ mỉ cuộc chiến này.

“Ồ đúng rồi, sư huynh không đi tìm vị trí thuận lợi sao?” Chu Ngư lúc này nhớ tới Hoàng Thanh đứng bên cạnh, ngẩng đầu lên hỏi.

“Bên kia quá chật chội, trước tiên ta chờ Kim Vân Điêu xuất hiện rồi tính toán tiếp!”

“Há, cũng đúng, ngươi ngược lại hiện tại đã muộn, vị trí thuận lợi sớm đã có người chiếm lấy, đi sớm đi muộn cũng không khác là bao.”

Lúc này một âm thanh cao vút truyền đến, làm mọi người ở đây kích động.

Một đạo kim sắc cầu vồng xuất hiện ở chân trời, bay tới càng gần.

Kim Vân Điêu xuất hiện!

Hai cánh nó rủ xuống như đám mây lớn, cánh màu vàng dưới ánh nắng lộ ra ánh sáng kim loại lộng lẫy, hai mắt to lớn giống như quan sát một lượt phía dưới.

Mây nổi bốn phía, có thể tới nơi này đều là đệ tử ngoại môn hàng đầu, tất cả mọi người có kinh nghiệm dạn dày săn giết hung thú, bình tức tĩnh khí, mượn vật ẩn thân, thậm chí như Chu Ngư học [Quy Tức Thuật] cũng đem ra dùng.

Bất luận nóng lòng như thế nào, tất cả đều phải chờ Kim Vân Điêu về tổ.

“Đến rồi, đến rồi!” Chu Ngư trốn sau nham thạch quan chiến, hai mắt tỏa sáng.

“Ơ, vị sư huynh lúc nãy đâu?” Lúc này hắn phát hiện Hoàng Thanh luôn đứng bên cạnh đã không thấy bóng dáng đâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN