Siêu Phẩm Vu Sư - Chương 23: Tu thành vu lực
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Siêu Phẩm Vu Sư


Chương 23: Tu thành vu lực


Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

Dịch: Nguyệt Ẩn Các

——————-

“Tinh thần đâu rồi, tinh thần(1) thuộc về cậu đang ở đâu?”

Lúc này Phương Minh đã rơi vào trạng thái bán hôn mê, cho dù đã rời xa Thái Dương nhưng vẫn đang không ngừng bị ánh sáng mặt trời thiêu đốt. Hồn phách của cậu đã sắp không thể chịu đựng được nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy nhẹ thì sẽ bị thương tổn hồn phách giống năm xưa, nặng thì thậm chí sẽ phải hồn phi phách tán(2)!

“Đã thất bại sao?” Phương Minh cười khổ: “Sư phụ, lần này có lẽ đệ tử lại phụ sự kỳ vọng của sư phụ.”

Ngay lúc Phương Minh cảm thấy chán nản tuyệt vọng đột nhiên ở nơi xa trong tinh hải truyền tới một loại dao động. Loại dao động này làm cho cậu ngẩng đầu, cũng nhìn thấy ở khu vực xa xa có một điểm sáng màu xanh đang lấp loé tới gần.

“Sao Văn Khúc!”

Nhìn thấy điểm sáng màu xanh khiến gương mặt đang chán nản của Phương Minh trở nên kích động. Mặc dù điểm sáng này còn đang ở rất xa cậu nhưng chắc chắn nó chính là sao Văn Khúc mà cậu đã cảm nhận được vào đêm minh tưởng kia!

Mặc dù ở dưới ánh sáng mặt trời cậu không thể cảm ưng sao Văn Khúc nhưng sao Văn Khúc lại chủ động tới tìm cậu, trong lòng cậu hiểu rõ đây chính là nhờ tác dụng của bức tượng sau lưng cậu! Bức tượng mang theo huyết dịch hồn phách cùng với ngày sinh tháng đẻ của cậu sau khi câu thông với văn khí của học viện cuối cùng cũng có thể dẫn động sao Văn Khúc trên bầu trời tới gần!

Sao Văn Khúc đang tới gần cậu hay nói đúng hơn là nó đang tới gần bức tượng sau lưng cậu. Nhưng đều không quan trọng, đối với cậu chỉ cần có thể thấy được sao Văn Khúc vậy là đã quá đủ.

Thân thể bay về hướng vị trí của sao Văn Khúc, càng lúc càng gần, cuối cùng cậu cũng đã có thể nhìn rõ hình dáng của nó. Đó là một viên tinh thần toả ra ánh sáng màu xanh, không phải là loại ánh sáng bá đạo như mặt trời mà là một loại ánh sáng ôn hoà khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Rất thân thiết cũng rất thoải mái, làm cho Phương Minh không nhịn được muốn tới gần.

“Oanh!”

Nhưng ngay lúc Phương Minh giang tay muốn bắt lấy sao Văn Khúc, nó lại phát ra ánh sáng màu xanh chói loá, đem cả người Phương Minh bao bọc vào trong.

“Văn là gì?”

Một câu hỏi đột nhiên vang lên chấn động tinh thần của Phương Minh.

“Sư là gì?”

Lại thêm một câu hỏi nữa.

Phương Minh không có trả lời vì đã có người trả lời thay cho cậu. Đó là một bóng người mờ ảo. Người này nằm trên đỉnh núi, buổi tối thì nhìn quỹ tích vận hành của ngôi sao, ban ngày lại nhìn đủ loại dấu vết dưới mặt đất do móng vuốt của chim thú bay nhảy tạo thành, mà trên tay anh ta còn cầm một cành cây đang vẽ vời gì đó lên mặt đất.

Đó là những quỹ tích đơn giản, theo thời gian trôi đi những quỹ tích này hợp lại với nhau hình thành ký hiệu đơn giản.

Ngắm nhìn quỹ tích của ngôi sao, xem xét dấu vết của muôn thú.

Phương Minh lẩm bẩm, trong lòng chợt hiểu đây chính là Thương Hiệt(3) trong truyền thuyết, hình ảnh này chính là quá trình Thương Hiệt hình thành chữ viết.

“Văn là gì?”

Dùng quỹ tích vận hành của ngôi sao và trời đất làm chính, biến hoá tự nhiên là phụ, chứa đựng đại đạo tối giản.

Chữ thành, mưa rơi, quỷ khóc, rồng bay!

Hình ảnh lại thay đổi, một bóng người khác lại xuất hiện. Ông ta đang đứng sau bàn viết chữ, phía sau ông còn có bảy mươi hai bóng người mờ nhạt. Nhưng sau một khắc bảy mươi hai bóng người này hoá thành những điểm sáng. Những điểm sáng này không ngừng phân tách rồi khuếch tán, cuối cùng trở thành vô số bóng người nhỏ bé.

“Sư là gì?”

Truyền nghề dạy học, mở ra dân trí, giải đáp thắc mắc, giáo hoá(4) vạn dân.

Hình ảnh còn chưa có kết thúc, tiếp đó Phương Minh lại thấy những bóng người mơ hồ xuất hiện nhưng so với hai bóng người ban đầu kia thì những bóng người này chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Phương Minh chợt hiểu, những bóng người thoáng qua này chính là những đại nho trong lịch sử, mỗi người đều là Văn Thánh một thời. Cho dù bọn họ không tu luyện nhưng văn khí trên người họ đã có thể kinh động tới sao Văn Khúc khiến sao Văn Khúc lưu giữ lại hình ảnh của bọn họ.

Dùng văn thành thánh, sao Văn Khúc lưu giữ hình ảnh của họ chính là đại biểu cho bọn họ đã được trời đất công nhận.

Trong khoảnh khắc khi hình ảnh cuối cùng biến mất một đám khí xanh bay ra khỏi người Phương Minh, đám khí xanh bị sao Văn Khúc hấp thu hoá thành một bóng người mờ ảo.

Cuối cùng Phương Minh cũng đã cảm ứng được sao Văn Khúc!

Đúng lúc này sao Văn Khúc lại bắn ra một đoàn ánh sáng xanh bao phủ Phương Minh, chỉ trong nữa khắc những đau đớn do bị ánh sáng mặt trời thiêu đốt đều biến mất thậm chí Phương Minh còn có cảm giác sảng khoái trước nay chưa từng có!

Nhưng đối với Phương Minh vậy vẫn chưa đủ, cảm ứng được sao Văn Khúc chỉ là bước đầu tiên trong quá trình tu luyện, việc tiếp theo của cậu chính là tu luyện pháp quyết Vu sư.

Pháp quyết tu luyện Vu sư cậu đã thuộc làu làu từ năm mười tuổi, nhưng vì không thể cảm ứng tinh thần nên vẫn không thể tu luyện. Điều này cũng giống như một ít quyền pháp nội gia bây giờ, không có phương pháp tu luyện nội công mà chỉ còn lại mấy chiêu thức thì có ý nghĩa gì chứ?

Vận chuyển pháp quyết, hai tay Phương Minh biến hoá nhanh chóng. Theo sự biến hoá của hai tay, lồng ngực của cậu cũng loé lên một điểm sáng màu xanh, mà ở trên bầu trời xa xa nơi mọi người không thể nhìn thấy, sao Văn Khúc cũng đang loé sáng.

Tinh huy(5) từ sao Văn Khúc rơi trên người Phương Minh, không để ý đến ánh mặt trời cũng không để ý tới trên người Phương Minh vẫn còn quần áo, cứ như vậy chiếu xuống, xuyên qua da thịt tiến vào trong cơ thể.

Tinh huy dịu dàng, làn da của Phương Minh dần dần trở nên trắng trẻo mềm mại như ngọc thạch, bên trong lỗ chân lông không ngừng chảy ra chất lỏng màu đen nhưng nhanh chóng bị tinh huy hấp thu.

Tinh huy tẩy tuỷ!

Phương Minh kích động trong lòng, cậu có thể cảm nhận được biến hoá của thân thể. Đây chính là tinh huy tẩy tuỷ được nói tới trong pháp quyết, nhất định phải được tinh huy tẩy rửa cơ thể mới có thể hình thành vu lực.

Tinh tuy đang làm thay đổi màu sắc của làn da nhưng những thay đổi này đám người Thẩm Tự Kính không thể nào nhìn thấy. Giờ phút này bọn họ chỉ cảm thấy khí chất trên người cậu không còn giống như trước, nhiều thêm một tia phong phạm của thế ngoại cao nhân.

Một phút… nữa giờ…

Ba cây Thiền Hương đã cháy hết từ lâu. Trong lúc đám người Tần Đức Phong đang cảm thấy nhàm chán mất kiên nhẫn thì Phương Minh mở mắt.

Ngay khi Phương Minh vừa mở mắt, trên trời cao đột nhiên loé lên một ngôi sao màu xanh lóng lánh. Thái dương cùng tinh thần đồng huy(6), cảnh tượng này khiến vô số người giật mình, cũng khiến cho vô số nhà Thiên văn học điên cuồng tìm hiểu nghiên cứu.

“Thì ra vu lực chính là như thế này.”

Khoé miệng Phương Minh hơi nhếch lên, cười sung sướng. Cuối cùng cậu cũng đã trở thành một Vu sư chân chính!

(1)Tinh thần: ngôi sao

(2)Hồn phi phách tán: chết.

(3)Thương Hiệt: người sáng tạo ra chữ Hán

(4)Giáo hoá: Giáo dục cảm hoá

(5)Tinh huy: ánh sáng

(6)Đồng huy: cùng xuất hiện

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN