Siêu Phẩm Vu Sư
Chương 35: Trấn tà trong và ngoài
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
———————-
Nhìn thấy ba người Hoa Bác Vinh vẫn tỏ ra ngơ ngác, Phương Minh mỉm cười nhắc nhở nói: “Đã quên hồi trước tôi nói tỳ hưu bình thường xuất phát từ đâu rồi sao?”
“Nghĩa địa.”
Hoa Bác Vinh mắt sáng lên: “Phương Minh ý của con là người tạo nên tỳ hưu chính là để che giấu ngôi mộ nào đó.”
“Đúng vậy, chính là để che khuất ngôi mộ.”
Phương Minh cũng gật đầu, tán thành nói: “Mục đích việc tạo tỳ hưu như vậy chính là để che giấu ngôi mộ nào đó, dù sao trộm mộ cũng đã có từ thời lão Tào, không chỉ hiện tại mà ngay cả người xưa cũng đã đề phòng rồi.”
“Cũng không đúng.”
Hoa Bác Vinh lắc lắc đầu: “Tuy trong tiệm chưa từng nhận tỳ hưu đá, nhưng lúc trước bác cũng nhận được không ít tỳ hưu ngọc, mà những con tỳ hưu ngọc này đều được đào lên từ trong mộ, nếu đã ở bên trong ngôi mộ, vậy đâu cần phải tạo như vậy.”
Hoa Bác Vinh có nghi vấn như vậy cũng không phải không có lý, thử nghĩ xem, tỳ hưu đã ở trong mộ, vậy người tìm ra tỳ hưu cũng có nghĩa đã vào trong khu mộ, vậy còn cần phải che giấu nữa không?
Đây không phải là làm chuyện dư thừa sao?
“Ông chủ Hoa nói có lý, chuyện này quả thật không cần thiết…” Tống Hùng bên cạnh cũng gật đầu tỏ ý đồng tình.
“Đó là vì tính chất đặc trưng của chủ nhân ngôi mộ, làm cho con tỳ hưu này không thể không bố trí ở bên ngoài ngôi mộ.” Phương Minh đáp.
Đối với sự suy đoán của Hoa Bác Vinh và Tống Hùng cậu có thể lý giải, bởi vì hai người không được xem là người trong nghề, vậy nên đối với một số điều về vu cũng không hiểu biết lắm.
“Tỳ hưu, chủ yếu là để bảo vệ mộ, như vậy ngôi mộ có gì để bảo vệ chứ, cái này phải nhắc đến hai thứ, một là bảo vệ bên trong và bảo vệ bên ngoài, nhưng đại đa số tỳ hưu trong các ngôi mộ đều là để bảo vệ bên ngoài.”
“Tôi cho mọi người một ví dụ đơn giản nhé, một người đang mắc một căn bệnh mất sức ngắn hạn, chính là trong khoảng thời gian này tay chân người bệnh không có sức lực, nhưng lúc này cha mẹ người bệnh lại phải đi xa, điểm mấu chốt nhất là hiện tại người bệnh chỉ ở một mình trong căn biệt thự xa hoa, còn bên ngoài lại có rất nhiều kẻ lang thang không nhà không cửa, như vậy những kẻ lang thang đó có vào trong biệt thự uy hiếp người bệnh, thậm chí còn có thể chiếm luôn biệt thự của người bệnh không?
Câu hỏi của Phương Minh khiến ba người Hoa Bác Vinh ngẩn người, lập tức theo bản năng gật đầu, đáp: “Khả năng cao là có.”
Một người bệnh mất đi sức lực lại có một căn biệt thự xa hoa, đừng nói là kẻ lang thang sẽ nảy sinh lòng tham, chỉ sợ ngay cả hàng xóm cũng có mưu đồ.
“Vậy nên, để phòng ngừa người khác chiếm đoạt biệt thự, cha mẹ người bệnh sẽ nuôi mấy con chó săn ở trong biệt thự để bảo vệ người bệnh và biệt thự tránh để người khác chiếm đoạt biệt thự.”
Những lời này của Phương Minh khiến Hoa Bác Vinh và Tống Hùng tỏ vẻ tán thành, đúng là có thể có tình huống như thế.
“Nhưng mà tôi không hiểu.” Hoa Minh Minh lúc này lại đột nhiên nói xen vào: “Cậu cho ví dụ này hoàn toàn không giống nhau, đó là biệt thự khiến người ta có ý đồ, còn một ngôi mộ thì ai có ý đồ gì chứ, không lẽ người ta cướp ngôi mộ để lấy chỗ ngủ?”
Phương Minh nhìn Hoa Minh Minh, trả lời ẩn ý sâu xa: “Người không có hứng thú, không có nghĩa những thứ khác không có hứng thú.”
“Ha ha, Phương Minh cậu làm tôi mắc cười quá, mọi người không có hứng thú với mộ, vậy thì cái gì thấy hứng thú chứ?”
Hoa Minh Minh cất tiếng cười to, thế nhưng cười xong mới phát hiện vẻ mặt ông già nhà mình và Tống Hùng có hơi lạ.
“Mọi người bị sao vậy?”
“Ngoại trừ người, còn có quỷ nữa.” Phương Minh trả lời nghi vấn của Hoa Minh Minh.
“Quỷ?” Hoa Minh Minh đảo mắt xem thường: “Đừng đùa, trên đời này làm gì có quỷ? Nếu thực sự có quỷ sao tôi lớn thế này vẫn chưa bao giờ thấy?”
“Không được nói lung tung!”
Hoa Bác Vinh lập tức lên tiếng cắt ngang lời Hoa Minh Minh, bởi vì chỉ có những người có tuổi như ông mới biết có những lời không thể nói lung tung được.
“Con nói đúng mà.”
Hoa Minh Minh bị ông già nhà mình trừng mắt nên rụt cổ lại nhưng vẫn không phục lầm bầm.
“Mặc kệ cậu có tin trên đời này có quỷ hay không, nhưng ít nhất người nhà của chủ những ngôi mộ đó tin, hơn nữa cho dù trên đời không có quỷ, nhưng bởi vì tập quán được truyền lại qua nhiều đời nên rất nhiều người tuân theo, vậy nên mới có tập tục bỏ tỳ hưu vào trong ngôi mộ.”
Phương Minh không thảo luận vấn đề “có quỷ hay không” với Hoa Minh Minh, mà tiếp tục đề tài trước đó: “Trong mắt người xưa và nhiều người, bỏ tỳ hưu vào trong mộ là để trấn mộ, và tôi đã nói lúc trước, tỳ hưu trấn mộ có hai loại, một là trấn nội hai là trấn ngoại.”
“Trấn nội là để phòng ngừa cương thi, loại mộ này bình thường có một đặc điểm, chính là chủ ngôi mộ khi còn sống không phải chết bình thường, hay như chúng ta hay nói là sinh lão bệnh tử, mà là vì một nguyên nhân nào đó ngoài ý muốn như đột tử hay bị người ta sát hại.”
Vẻ mặt Phương Minh trở nên nghiêm túc: “Dân gian có lời truyền miệng, nói rằng người bị đột tử và người bị giết hại là những người có oán khí, nếu oán khí này không được hóa giải vậy linh hồn người chết đó sẽ ra ngoài làm điều xấu.”
“Vậy nên, bình thường người như vậy sau khi chết ngoài việc tìm người hóa giải oán khí của họ, cũng cần đặt một thứ gì đó để trấn áp oán khí, tỳ hưu là một trong những thứ được đa số mọi người lựa chọn.”
Giọng điệu nói chuyện của Phương Minh rất nghiêm túc, khiến Hoa Bác Vinh và Tống Hùng đều chăm chú lắng nghe, Hoa Minh Minh bên cạnh muốn mở miệng nhưng lại bị Hoa Bác Vinh nhìn chằm chằm nên chỉ có thể phẫn nộ ngậm miệng lại.
“Đây là trấn nội, còn có một loại là trấn ngoại, mà mục đích của trấn ngoại rất đơn giản, giống như cái ví dụ tôi nói lúc nãy, chính là để đề phòng các linh hồn khác làm tu hú chiếm tổ chim khách mà chiếm lấy mộ mình, ngôi mộ này có một đặc điểm, chính là chủ ngôi mộ đa số là con nít hoặc người bị khiếm khuyết bẩm sinh, như người thiểu não, câm điếc…”
Lúc nói tới đây Phương Minh ngừng lại một chút, đợi ba người Hoa Bác Vinh tiêu hóa đại khái những lời cậu vừa nói mới tiếp tục nội dung sau đó:
“Về hồn phách tôi tin mọi người đều đã nghe đến chữ này: ba hồn bảy phách, dựa theo cách nói lưu truyền từ xưa đến nay hồn phách mỗi người đều được tạo thành từ ba hồn bảy phách, một khi ba hồn bảy phách của một người tiêu tán cũng có người đó hoàn toàn đã chết.”
“Dân gian cũng có một lời đồn đại, người có khiếm khuyết bẩm sinh, ví dụ như người có trở ngại tàn tật như thiểu não, câm điếc là vì lúc họ sinh ra ba hồn bảy phách đã bị tổn hại.”
“Người như vậy sau khi chết hồn phách cực kỳ yếu ớt, yếu ớt đến nỗi sẽ trở thành mục tiêu công kích của các linh hồn lành lặn bên ngoài, vậy nên, để hồn phách những người này có thể ngủ yên, người thân của họ sẽ đặt tỳ hưu này bên ngoài mộ trấn áp các linh hồn xâm chiếm chỗ mộ này bắt nạt hồn phách người chết.”
Nghe Phương Minh nói tới đây, Hoa Bác Vinh bừng tỉnh đại ngộ vỗ đùi nói: “Bác hiểu rồi, nói cách khác cặp tỳ hưu này chính là chỗ khuyết mà người chủ ngôi mộ nên có khi còn sống.”
“Đúng vậy, người chủ ngôi mộ đó không chỉ có điểm khiếm khuyết, hơn nữa có lẽ còn sinh ra trong gia đình giàu có, người nhà có tiền để phòng ngừa kẻ trộm mộ nên mới tạo một đôi tỳ hưu đặc biệt như vậy.”
Lời Phương Minh nói khiến Hoa Minh Minh không phục, bởi vì trong mắt Hoa Minh Minh rõ ràng Phương Minh toàn nói những lời vô nghĩa, nhưng nhìn vẻ mặt của ông già nhà mình, nếu anh ta thẳng thừng chỉ trích Phương Minh nói vớ vẩn phỏng chừng sẽ bị ông già chém chết mất, bởi vậy nghĩ một hồi, Hoa Minh Minh đảo đảo mắt, chất vấn hỏi:
“Sao cậu biết là gia đình giàu có, không lẽ gia đình bình thường không được sao? Dù sao một cặp tỳ hưu đá chắc chi phí làm cũng không đắt lắm đâu nhỉ.”
Phương Minh chỉ cười không trả lời chất vấn của Hoa Minh Minh, nhưng Hoa Bác Vinh ở bên cạnh không thể nhìn nổi đứa con mất mặt này nữa, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đi giải thích: “Tỳ hưu đá kia nhìn bề ngoài ít nhất là từ trước thời đầu dân quốc, muốn làm một tượng tỳ hưu đá như vậy số tiền phải trả cũng không phải nhỏ.”
“Đúng vậy, nói lời khó nghe, sư tử đá trước đại trạch môn một số gia tộc đều không có khí thế này, người sống còn không được đãi ngộ như vậy huống chi là người chết.” Tống Hùng lúc này cũng đồng tình cảm khái nói theo.
Hoa Minh Minh im lặng, anh ta quên mất điều này, lấy kỹ thuật hiện tại để điêu khắc đôi tỳ hưu đá này tất nhiên không khó cũng không tốn bao nhiêu chi phí, nhưng đổi lại là thời đại trước, việc này quả thật tiêu tốn không ít.
Dân quốc thời kỳ đầu, đó là thời đại quân phiệt(1) hỗn loạn, dân thường sống còn khó chứ đừng nói đủ tâm tư để đi lo cho người chết.
(1)quân phiệt: quân lính dùng võ lực làm hậu thuẫn, cắt đất đai dùng làm của riêng để khuếch trương quyền vị của mình, bỏ qua trật tự pháp luật của đất nước.
Mà nếu tỳ hưu đá còn được tạo trước thời dân quốc thậm chí là ở xã hội phong kiến càng dễ giải thích, xã hội phong kiến có thể tạo được tỳ hưu đá nếu không phải là nhà quan lại thì cũng là phú thương địa chủ địa phương, mà bất luận thuộc kiểu nào cũng đều là gia đình giàu có.
“Phương Minh, tất cả giải thích này của cậu đều lập trên cơ sở đây là một đôi tỳ hưu đá, nhưng cậu làm sao chứng minh nó là tỳ hưu đá chứ không phải là sư tử đá, dù sao chúng tôi không thể chỉ dựa vào lời cậu nói mà có thể tin được.”
Hoa Minh Minh vẫn có chút không cam lòng, Hoa Bác Vinh bên cạnh thầm thở dài trong lòng, ông biết con trai mình bên ngoài thì cười ha ha, nhưng trong xương tủy lại rất cao ngạo, ông nhìn Phương Minh tuổi cũng xấp xỉ con mình lại biểu hiện ra ngoài khiến người ta tín nhiệm lại khiến ông ghen tị và ấm ức.
Nhưng mà Hoa Bác Vinh không ngăn con mình chất vấn, vì ông muốn con mình đối với Phương Minh tâm phục khẩu phục, mà biện pháp khiến người ta tâm phục khẩu phục tốt nhất chính là Phương Minh dùng bản lĩnh của mình chiếm được sự đồng thuận của con trai mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!